Trước câu hỏi của Đồng Sơn, Triệu Miên tức giận gật đầu, miệng lẩm bẩm vài ba câu tục tĩu.
“Thằng khốn đó… Nó chê Lam Khê phiền rồi chia tay con bé…” Vừa nói, Triệu Miên vừa hồi tưởng lại, “Thằng khốn đó bỏ con bé… để cho con bé phải dầm mưa… con bé còn bị ngã xe…”
“À đúng rồi! Còn ngã cầu thang nữa…”
Phó Hi Du nghe đến đây liền hoang mang, không giữ được bình tĩnh mà hỏi: “Ngã cầu thang gì cơ?”
Triệu Miên say bí tỉ đâu có biết gì, liền mơ mơ hồ hồ đáp lại: “Lam Khê nói… Nó bị ngã cầu thang… Nó đợi người yêu cũ, nhưng cái thằng nhóc đó không có đến… Nó sợ thằng đó bị tai nạn, nên vội vàng đi tìm… Sau đó bị ngã cầu thang ở thư viện…”
Ngã ở cầu thang thư viện.
Ngày mưa.
Phó Hi Du ngay lập tức nhớ ra ngày đó là sinh nhật anh, Lam Khê hẹn anh đến thư viện thành phố để tặng quà.
Nhưng dù đã đến, nhưng anh lại không dám đi gặp cô.
Sau đó…
Cô vì tìm anh nên mới bị ngã.
Là vì anh…
Trái tim anh lúc này như bị một sợi dây xích đầy gai quấn chặt.
Từng chiếc gai nhọn trên sợi dây xích không ngừng đâm chọc mạnh mẽ vào những vết thương còn chưa kịp lành trong trái tim anh.
Đau quá…
Thật sự còn đau gấp ngàn lần những nỗi đau thể xác mà anh đã từng phải trải qua…
Đau đến nỗi nước mắt anh không thể khống chế mà từng giọt, từng giọt rơi xuống.
Nhưng Triệu Miên đang say lại uất ức cho cô em họ, bây giờ mới có chỗ phát tiết liền nói không ngừng với Đồng Sơn.
“Cái thằng đó… Vì nó nên Lam Khê sốt nặng… Đêm đó nó khóc rất nhiều… Nhưng mà nó không trách thằng đó… Nó lại bảo là tại nó phiền… Tại nó phiền nên bạn trai mới không thích…”
“Còn một hôm nữa… Là hôm tiệc chia tay lớp gì gì đó… Nó cũng dầm mưa… cũng khóc… Nó lại sốt… Nó lại khóc trong mơ… Nhất định là vì gặp lại cái thằng đó…”
Nói đến đây, men rượu đã hoàn toàn đánh gục Triệu Miên, khiến cô ấy im lặng mà gục mặt xuống bàn.
Đồng Sơn vội vàng đỡ cô ấy, sau đó cởi áo khoác ngoài làm gối cho cô ấy nằm.
Sau đó, anh không để ý đến sắc mặt Phó Hi Du mà nói:
“Cái tên người yêu cũ của cô Lam Khê đúng là tệ thật.
Haizz… Sao một cô gái tốt như cô Lam Khê lại yêu cái loại người như thế chứ?”
Vừa nói, Đồng Sơn vừa nhìn khuôn mặt Triệu Miên đang say ngủ nên không chú ý đến Phó Hi Du lúc này đã cúi gằm mặt xuống đất.
Những giọt nước mắt của anh cũng thuận theo đó mà rơi lách tách trên nền nhà.
Không lâu sau, Lam Khê nghe điện thoại xong thì tản bộ một lúc để xua bớt cảm giác xấu hổ rồi mới trở về phòng ăn.
Nhưng vừa vào, đập vào mắt cô lại là hình ảnh chị họ đang say quên trời quên đất.
Sức uống vốn dĩ còn kém hơn cô, vậy mà uống bao nhiêu rượu như thế thì say là phải rồi.
Lam Khê nghĩ chắc phải đưa chị họ về thôi.
Nhưng mà chị họ đang bất tỉnh như thế thì làm sao đưa ra xe được đây? Hay là đợi một lát cho chị ấy tỉnh lại để di chuyển cho dễ nhỉ?
Nghĩ vậy, Lam Khê lại ngồi xuống bàn ăn.
Đằng nào cô cũng chưa ăn no nên liền chọn phương án chờ chị họ một lát.
Nhưng mà chị ấy say như vậy, chắc phải có hai người dìu mới lên xe được nên Lam Khê định nhờ Đồng Sơn.
Tuy nhiên chưa kịp mở lời, điện thoại Đồng Sơn lại reo lên.
Người gọi là bố của anh ấy.
Đồng Sơn liền nhanh chóng ra ngoài nghe điện thoại.
Vì vậy, trong phòng chỉ còn lại Phó Hi Du và Lam Khê cùng với người chị họ bất tỉnh.
Lam Khê bên ngoài tỏ vẻ không để ý, không quan tâm.
Nhưng thực ra từ lúc trở về phòng, cô đã chú ý đến dáng vẻ Phó Hi Du một tay chống lên bàn đỡ lấy trán, khuôn mặt cúi gằm xuống dưới như đang mệt mỏi điều gì.
Chẳng lẽ anh uống say sao?
Lam Khê do dự không biết có nên hỏi hay không.
Cô là bạn diễn, cũng là đồng nghiệp cùng công ty nên hỏi han anh một chút cũng không sao.
Nhưng thực tế thì mối quan hệ của hai người lạnh nhạt như vậy, không cần thiết phải khách sáo quan tâm đến nhau làm gì.
Thế nhưng…
Cô lại thấy trong lòng bứt rứt khó chịu.
“Này!” Lam Khê suy nghĩ một hồi vẫn quyết