Vài ngày sau, bộ phim “Không thể nhìn thấy trái tim anh” đóng máy.
Buổi tối, đoàn làm phim tổ chức tiệc chia tay ở một nhà hàng năm sao.
Lam Khê mặc quần jean, áo sơ mi đơn giản tới dự tiệc.
Không ngờ, Phó Hi Du đến sau cũng mặc bộ đồ y trang cô khiến cho mọi người trong đoàn làm phim nhiệt tình trêu chọc.
Tuy nhiên, với vẻ ngoài lạnh lùng và tính cách không biết đùa là gì của Phó Hi Du, cuộc trêu chọc cũng nhanh chóng kết thúc.
Mọi người ngồi vào bàn ăn dùng bữa.
Lam Khê và Phó Hi Du ngồi hai bàn khác nhau.
Mấy ngày này, hai người ở đoàn làm phim vẫn lạnh nhạt và giữ khoảng cách như cũ.
Có thể thấy sau nụ hôn kia, cả hai người đều không bị ảnh hưởng gì.
Lam Khê nghĩ có lẽ Phó Hi Du say rượu nên chắc còn chẳng nhớ ra việc anh đã hôn cô.
Vì thế, cô cũng không cần phải canh cánh trong lòng làm gì.
“Lam Khê à, em ăn xong rồi thì cùng chị ra chụp ảnh nhé!”
Người nói câu này với Lam Khê là Trịnh Mẫn.
Mặc dù nổi da gà, nhưng ngoài mặt Lam Khê vẫn tươi cười đồng ý rồi cùng cô ta đứng dậy đi chụp hình.
Ý đồ của cô ta, cô lại không biết sao? Muốn thân thiết với cô hơn để người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ mối quan hệ của cô và cô ta tốt đẹp.
Như vậy, fan của cô cũng sẽ không quá để bụng chuyện cô ta đã làm với cô trước kia nữa.
Lam Khê nghĩ chuyện này cũng không quá ảnh hưởng nên tùy cô ta muốn làm gì thì làm.
Tuy nhiên, Phó Phó Hi Du ngồi ở bàn gần đó sắc mặt lại không hề tốt chút nào.
Phó Hi Du chán ghét Trịnh Mẫn.
Cực kỳ chán ghét cô ta.
Việc ekip cô ta từng bôi nhọ Lam Khê, anh biết.
Việc cô ta nói xấu Lam Khê với bạn bè nhưng lại bị bạn bè chụp hình lại bóc phốt, anh cũng biết.
Hơn hai năm qua, đối thủ nào giở trò chơi bẩn với Lam Khê anh cũng đều biết rõ.
Nhưng trong số đó, Trịnh Mẫn lại như một con ký sinh trùng cứ bám riết lấy Lam Khê khiến cho anh không thể nào chịu nổi.
Vào đoàn làm phim này, Phó Hi Du thấy hầu như cái gì cũng tốt, ngoại trừ sự xuất hiện của cô ta.
Mỗi lần nhìn thấy cô ta, anh lại cảm thấy chướng mắt.
Mỗi lần nghe thấy cô ta dùng giọng điệu giả tạo của mình để nói chuyện với Lam Khê, anh chỉ hận không thể khiến cho cô ta im mồm.
Tháng trước, cô ta cũng đã từng chụp hình chung với Lam Khê.
Lam Khê bằng mặt không bằng lòng nên tất nhiên không thèm đăng tấm ảnh chụp chung lên mạng.
Còn cô ta vì muốn lấy lòng fan của Lam Khê cùng với cư dân mạng nên đã đăng mấy tấm hình kia lên.
Đáng nói ở đây là thần tượng thì tâm cơ nhưng fan lại không biết điều.
Vài người hâm mộ ngu ngốc của cô ta có ý thù địch với Lam Khê liền nhân cơ hội này bôi xấu cô.
Mấy người đó nói Lam Khê chảnh chọe, khinh thường đàn chị nên không đăng ảnh chụp lên mạng.
Sau khi đàn chị đăng ảnh lên còn không thèm vào thích và bình luận, đúng là một hậu bối vô lễ.
Phó Hi Du đọc được mấy lời này thì đã ghét lại càng ghét Trịnh Mẫn hơn.
Bây giờ lại thấy Lam Khê định chụp ảnh chung với Trịnh Mẫn, tâm tình anh liền trùng xuống hẳn.
Cuối cùng, không nhịn được nữa, anh liền xin phép mọi người rồi rời khỏi bàn ăn, đi thẳng đến chỗ Lam Khê và Trịnh Mẫn.
Truyện Tiên Hiệp
Lúc này, Trịnh Mẫn và Lam Khê đã chụp với nhau được ba, bốn tấm.
Nhưng Trịnh Mẫn không xinh đẹp bằng Lam Khê, cũng không ăn ảnh bằng cô nên muốn chụp thật nhiều tấm để chọn tấm nào cô ta đẹp nhất, còn Lam Khê xấu nhất để đăng lên mạng.
Nào ngờ, Phó Hi Du lại đến quấy nhiễu.
“Cô Lam Khê có thể ra ngoài nói chuyện với tôi một chút được không?” Phó Hi Du hỏi.
Lam Khê có chút không ngờ.
Nhưng cô không muốn chụp ảnh cùng Trịnh Mẫn nữa nên suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý.
Trịnh Mẫn giữ cô lại, bảo Phó Hi Du rằng đợi cô ta một lát để cô ta chụp vài tấm nữa.
Không ngờ, Phó Hi Du giọng nói nghe có vẻ khá ôn hòa nhưng lại thẳng thừng bảo:
“Chụp nhiều thế còn chưa đủ à?”
Nói xong không đợi Trịnh Mẫn phản ứng lại, anh đã nhỏ giọng bảo Lam Khê: “Chúng ta đi.”
…
Lam Khê cùng Phó Hi Du rời khỏi phòng ăn.
Ra đến bên ngoài, bầu không khí liền thoáng đãng và yên bình hẳn.
Tâm tình Lam Khê và Phó Hi Du cũng nhanh chóng dịu lại không ít.
Cô hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Phó Hi Du lúc nãy đã vừa đi vừa suy nghĩ xem nên tìm chuyện gì để nói.
Bây giờ, anh chỉ cần suy nghĩ thêm hai, ba giây đã liền nhớ ra.
“Gần đây chú Triệu Việt đang có bộ phim chiếu lúc sáu giờ tối.
Cô Lam khê đã xem chưa?”
Hả?
Gọi tôi ra đây là vì chuyện này sao?
Lam Khê thật muốn nói như vậy với Phó Hi Du nhưng thôi, nhỡ đâu phía sau anh còn muốn đề cập đến chuyện nào khác thì sao.
Cô trả lời: “Tôi chưa có thời gian xem.
Chắc đợi phim chiếu hết rồi tôi lên trên mạng xem lại cũng được.”
Kỳ lạ là Lam Khê nói xong thì liền phát hiện đáy mắt Phó Hi Du