Lam Khê bị nụ hôn của Phó Hi Du làm cho đầu óc mờ mịt.
Có lẽ là do dư vị của men rượu trong khoang miệng anh đã làm cô say theo, nên cô cứ mê mẩn đến quên mất cả phản kháng.
Phó Hi Du nhận ra điều này nên càng lấn tới, từ từ đưa đẩy cô đến bên tường rồi áp sát cơ thể mình vào cơ thể cô, quyết không cho cô có bất cứ đường lui nào.
Lần trước, cô đã trượt chân rồi ôm hôn anh.
Anh không chỉ bị đôi môi của cô làm cho say mê, mà còn bị cơ thể cô khơi lên khát vọng.
Bây giờ, anh không muốn kiềm chế khát vọng đó nữa.
Anh cọ xát cơ thể mình vào cô như muốn hai người hòa vào làm một.
Trong khi đó, Lam Khê vẫn còn chưa phát hiện ra bản thân đang bị anh hoàn toàn chế ngự.
Cho đến lúc cô nhận ra tiếng hừ khe khẽ được phát ra từ cổ họng anh, cô mới chợt tỉnh.
Hơn nữa, cô cũng đã bắt đầu cảm thấy khó thở.
Phó Hi Du thật sự hôn rất lâu, giống y như một con thú đói khát.
Mà sức lực của Lam Khê thì chỉ có thể là con mồi của anh.
Cô hoang mang, liền cắn vào môi anh một cái.
Như dự đoán, anh ngừng lại.
Nhưng không phải vì anh đau, mà là vì anh nhớ ra mình đã hôn rất lâu nên sợ cô không thở được.
Vì thế, môi anh rời khỏi môi cô, nhưng khuôn mặt vẫn kề sát vào khuôn mặt cô.
Lam Khê lúc này đang bận hít thở, nhưng khí oxi mà cô hít vào quá ít ỏi so với hơi thở gần kề của anh lúc này.
Cô nhíu mày, thật muốn đem khuôn mặt của tên say rượu này đánh cho mấy cái.
Ai ngờ còn chưa kịp làm gì thì môi anh lại một lần nữa phủ lên môi cô, thậm chí còn có ý định tiến sâu vào.
May sao, Lam Khê kịp thời lấy tay ra ngăn cách giữa miệng mình và miệng anh, sau đó đẩy anh ra xa, còn không tiếc sức lực tát anh một cái thật mạnh vào mặt.
Mà lúc này, trợ lý Đồng Sơn rửa mặt về đã đứng đợi bên ngoài một lúc khá lâu.
Bỗng dưng nghe thấy tiếng tát “bốp” một cái, anh ấy ngay lập tức xông vào thì thấy má trái của Phó Hi Du đã in hình bàn tay.
Không những vậy, môi anh còn bị rách đến chảy máu.
Đồng Sơn nghĩ… Chắc là bị cắn, chứ bị tát thì không rách như vậy được.
Vài phút sau.
Đồng Sơn cõng Triệu Miên say mèm ra ngoài, còn Lam Khê lặng lẽ đi theo sát ngay phía sau.
Lúc này, Phó Hi Du vẫn còn ở trong phòng ăn.
Cho đến khi xe đưa Triệu Miên và Lam Khê đi khuất, Đồng Sơn mới dám thở mạnh một cái.
Nhưng ngay sau đó, anh nhớ lại cảnh tượng mình đã thấy thì liền căng thẳng đến phát hoảng.
Phó Hi Du… Cậu ta hôn cô Lam Khê…
Cậu ta dám hôn con gái chủ tịch công ty… Thật sự không biết sợ là gì rồi.
Có khi nào…
Đồng Sơn nghĩ đến đây thì mặt tái mét.
Anh nghĩ có khi nào mình cùng với Phó Hi Du sẽ bị đá bay khỏi công ty hay không?
Trời ạ!
Anh là trợ lý của Phó Hi Du, lại cùng tham gia cái bữa nhậu ngày hôm nay nên rất có thể sẽ là người cùng cậu ta gánh chịu hậu quả.
Trời ơi!
Tất cả là tại cái tên Phó Hi Du say rượu…
Đồng Sơn vừa tức vừa sợ.
Anh vừa quay đầu vào trong nhà hàng đón Phó Hi Du, vừa lẩm bẩm mắng Phó Hi Du là cái tên say rượu làm càn thì lại thấy Phó Hi Du từ quầy thanh toán bước ra ngoài.
Đồng Sơn nghiêm mặt, đang định lên tiếng dạy bảo Phó Hi Du một phen thì lại nhận ra tốc độ đi lại của Phó Hi Du rất nhanh, bước chân vững vàng trông hoàn toàn chẳng giống một người say rượu chút nào.
Nhận ra Đồng Sơn cứ nhìn chăm chăm vào mình, Phó Hi Du đưa mắt nhìn qua anh ấy một cái rồi mở cửa, bước lên xe một cách dứt khoát không có chút động tác thừa.
Đồng Sơn ngơ ngác.
Cái tên Phó Hi Du này…
Rõ ràng có say chút nào đâu chứ?
…
Lam Khê về đến nhà thì ngay lập tức đi đánh răng, súc miệng thật sạch.
Hôn người yêu cũ…
Cô đã hôn người yêu cũ…
Mặc dù biết nụ hôn này là do Phó Hi Du say rượu làm càn, đến khi tỉnh rượu có khi anh cũng sẽ quên luôn nhưng Lam Khê thật sự không thể nào coi như chưa có chuyện gì xảy ra được.
Đến khi đánh răng súc miệng xong, Lam Khê ngẩng đầu nhìn