Phó Hi Du sau khi trở về nhà từ buổi họp báo thì phát sốt, ngủ li bì tới tận gần trưa ngày hôm sau mới tỉnh.
Tuy nhiên, sau khi tỉnh lại, đầu óc anh vẫn mơ mơ màng màng, mắt nhìn không rõ, chân đi không vững.
Vì vậy, anh vẫn nằm một góc trên giường mặc kệ đã gần một ngày không ăn uống gì.
Dù sao đi nữa thì bây giờ anh cũng chẳng muốn ăn gì cả.
Chỉ có sự mệt mỏi và nỗi nhớ nhung là muốn ăn mòn anh mà thôi.
Nhưng không sao.
Đây cũng đâu phải lần đầu anh vì nhớ Lam Khê mà khổ sở như vậy.
Trước đây anh đã nhớ cô rất nhiều rất nhiều lần nhưng chẳng phải vẫn cầm cự được sao.
Phó Hi Du an ủi mình như vậy rồi lấy chiếc điện thoại ở trên bàn ngủ.
Mỗi lần nhớ Lam Khê, anh đều lấy điện thoại để xem hình ảnh của cô.
Hoặc là nếu quá nhớ cô, anh sẽ dùng tài khoản Cơn Mưa để nhắn tin, hỏi chuyện.
Nhưng rồi anh chợt nhận ra hành động mình làm thật hèn mọn.
Đến cả nhắn tin với cô, anh còn phải dùng một thân phận giả để nhắn.
Cho đến tận bây giờ, dù đã trở thành đồng nghiệp, trở thành bạn diễn của cô rồi, anh vẫn hèn mọn làm sao.
“Nếu như không dùng thân phận Cơn Mưa, liệu em có trả lời tin nhắn anh hay không?” Phó Hi Du chợt nghĩ.
Nghĩ rồi, anh liền muốn thử một lần.
Anh muốn dùng thân phận thật của mình để nhắn tin với cô.
Mặc dù cô ghét anh, cô có thể sẽ lờ đi tin nhắn của anh nhưng anh vẫn muốn thử.
Anh nghĩ nếu hôm nay cô không trả lời thì ngày mai anh sẽ nhắn tiếp.
Nếu may mắn, có lẽ cô sẽ hồi đáp thì sao?
Cứ nghĩ như vậy, Phó Hi Du đã có thêm can đảm để gửi cho Lam Khê hai chữ: “Chào cô.”
Gửi xong, tim anh cảm tưởng như muốn rớt ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp nghĩ xem sau câu “Chào cô” thì nên nhắn tiếp cái gì, khung trò chuyện của anh và Lam Khê đã xuất hiện thêm dòng tin nhắn: “Chào anh.”
Hai chữ “chào anh” được gửi từ tài khoản của Lam Khê.
Phó Hi Du nhìn mà ngẩn người.
Mặc dù Lam Khê thậm chí đã từng cùng anh chụp ảnh, nhưng anh biết với Lam Khê, điều đó gần như là bắt buộc.
Cô vì anh là đồng nghiệp, vì anh là bạn diễn, vì không có lý do để từ chối nên mới phải chụp ảnh cùng anh.
Nhưng bây giờ cô có thể ngó lơ tin nhắn của anh, tại sao cô vẫn trả lời? Hơn nữa còn trả lời nhanh như vậy.
Phó Hi Du vừa hạnh phúc lại vừa không dám tin.
Nhưng dần dần, anh lại bắt đầu lo lắng.
Bây giờ, anh nên nhắn tiếp gì đây?
Nếu không mau nghĩ ra, lỡ Lam Khê đợi lâu sẽ không trả lời tin nhắn của anh nữa thì sao.
Phó Hi Du vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng gửi được một tin nhắn.
“Nghe nói hôm qua cô vì có lịch trình ở nước ngoài nên không đến buổi họp báo.”
Là một câu trần thuật, không phải một câu hỏi.
Phó Hi Du gửi xong thì mới thấy không ổn, nhưng Lam Khê rất nhanh đã trả lời: “Ừ.”
Phó Hi Du thở nhẹ một hơi, sau đó lại nghĩ xem nên nhắn tiếp chuyện gì.
Thật ra anh muốn hỏi bao giờ cô sẽ về nước.
Nhưng anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người chưa đủ thân thiết để hỏi thăm lịch trình của nhau như vậy.
Trong lúc đó, Lam Khê cũng đang ở trong tình trạng bồn chồn y như anh.
Cô muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của anh nhưng lại sợ làm như vậy sẽ khiến anh cảm thấy không thoải mái.
Dù sao cô cũng từng là người yêu cũ của anh, tốt nhất không nên quan tâm thái quá, nếu không anh sẽ hiểu lầm.
Tuy nhiên nếu nghĩ kỹ lại một chút, Lam Khê cảm thấy Phó Hi Du sẽ không nghĩ ngợi nhiều đến như vậy.
Bây giờ cô và anh là đồng nghiệp cùng công ty, hỏi thăm nhau một chút cũng đâu có sao.
Hơn nữa lần trước Phó Hi Du cũng chủ động muốn chụp hình cùng cô, chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người cũng không đến nỗi tệ.
Không biết chừng bây giờ Phó Hi Du còn quên mất hai người từng là người yêu của nhau rồi cũng nên.
Lam Khê nghĩ đến đây thì cuối cùng cũng có thêm dũng khí.
Cô đắn đo, xem xét kỹ càng từng câu từng chữ để có thể hỏi thăm anh một cách khách khí nhất, ít gây