Lam Khê hai tai đỏ bừng.
Cô định thu hồi tin nhắn lại, nhưng đằng nào Phó Hi Du cũng đọc rồi, nếu cô mà thu hồi thì không phải là có tật giật mình hay sao?
Thu hồi không được, nhưng nếu giữ lại… cũng không được.
Lỡ như Phó Hi Du rảnh rỗi rồi lại ngồi nghe lại cái tin nhắn này thì sao?
Lam Khê nghĩ đến đây thì vô cùng khó xử, đang không biết nên làm sao để giải quyết cái sự ngượng ngùng này thì Phó Hi Du lại đổi chủ đề:
“Ngày mai phim chiếu rồi, cô có ra rạp xem không?”
Lam Khê dù đang bận suy nghĩ đến cái tin nhắn âm thanh kia nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Tôi không tiện ra ngoài nên sẽ xem ở nhà.”
Phó Hi Du nhắn: “Ừ.”
Sau đó, anh nhấn nút gọi.
Lam Khê ở phía bên kia sau khi nhận được tin nhắn kia thì nghĩ cuộc trò chuyện giữa mình và Phó Hi Du đã kết thúc, không ngờ anh lại bất ngờ gọi.
Có lẽ là ấn nhầm?
Lam Khê từ chối.
Phó Hi Du lại gọi, Lam Khê khó hiểu từ chối một lần nữa.
Kết quả, cuộc gọi của Phó Hi Du xuất hiện trên màn hình điện thoại lần thứ ba, Lam Khê đành phải nghe máy.
“Có chuyện gì sao?” Lam Khê hỏi, giọng điệu có chút run run vì hồi hộp.
Phó Hi Du lúc này đã rời khỏi giường rồi đi đến bên bàn làm việc.
Tay phải của anh cầm điện thoại, tay trái của anh mở ngăn kéo, lấy từ bên trong ra chiếc máy ghi âm mà Lam khê đã tặng cho anh vào ngày kỷ niệm một tháng bên nhau.
Nhìn chiếc máy ghi âm, anh như có thêm dũng khí.
Lam Khê ở đầu dây bên kia bỗng nghe thấy tiếng anh hỏi: “Cô cảm thấy diễn xuất của tôi như thế nào?”
Nhận được câu hỏi này, Lam Khê có chút rối loạn.
Cô ngập ngừng mất một lúc rồi mới trả lời: “Rất tốt.
So với tôi còn tốt hơn.”.
“Nhưng tôi lại cảm thấy cô là tốt nhất.” Phó Hi Du mỉm cười nói.
Lam Khê nghe được lời này thì khựng lại, bất giác nhớ đến lúc Phó Hi Du đòi chia tay, nói cô sẽ tìm được người tốt hơn anh, cô liên bảo rằng anh là tốt nhất.
Nhưng Lam Khê cũng không nghĩ nhiều đã liền nhanh chóng ném chuyện cũ ra khỏi đầu.
Bởi vì quan trọng hơn là… Phó Hi Du vừa nói cô là tốt nhất sao?
Ý anh là cô diễn còn tốt hơn cả anh?
Lam Khê được công nhận thì đương nhiên là vui, nhưng cô tự biết diễn xuất của mình vẫn còn kém anh một bậc.
Anh nói cô tốt nhất, vậy chẳng phải là đang nói dối hay sao?
Lam Khê lắc đầu, đang định lên tiếng phủ nhận lời nói của anh thì lại nghe anh lên tiếng:
“Tôi cảm thấy chúng ta rất hợp làm bạn diễn.
Mặc dù ở phim trường không nói chuyện nhiều, cũng rất ít khi tập kịch bản cùng nhau nhưng chúng ta vẫn phối hợp rất tốt.
Tôi thật sự rất thích cách diễn của cô.”
Lam Khê nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, bởi vì cô cũng đã nghĩ như anh.
Cô nghĩ trong diễn xuất, hai người thật sự rất ăn ý.
Vì vậy, cô thành thật tán đồng: “Tôi cũng cảm thấy chúng ta khá hợp nhau.”
Lam Khê nói xong cũng không quá để ý đến lời nói của mình, nhưng Phó Hi Du nghe xong lại rất để tâm.
Cô nói rằng cô cảm thấy hai người khá hợp nhau ư?
Phó Hi Du cong cong khóe môi, ánh mắt tràn ngập ý cười.
Anh nói: “Chúng ta đều thấy đối phương rất hợp.
Vậy nếu có cơ hội hợp tác với nhau lần nữa, cô có đồng ý không?”
Lam Khê bất ngờ.
Hợp tác lần nữa sao?
Đứng trước câu hỏi này, Lam Khê rơi vào trạng thái im lặng.
Phó Hi Du ở đầu dây bên kia cũng không vội thúc giục.
Anh rất kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô, một bàn tay nắm chặt lấy điện thoại, một bàn tay nắm chặt lấy chiếc máy ghi âm.
Một hồi lâu sau đó, khi sự sợ hãi của anh đối với câu trả lời của Lam Khê đã lên tới đỉnh điểm, anh mới nghe cô nói:
“Được.” Lam Khê có chút lưỡng lự mà nói, “Tôi cũng rất mong được hợp tác với anh.”
Dẫu sao thì quá khứ cũng chỉ là quá khứ.
Cái gì mà người yêu cũ?
Cái gì mà mối tình đầu?
Đã chia tay rồi thì cũng nên quên hết tất cả những ký ức dư thừa kia đi.
Lam Khê nghĩ cô nên mạnh mẽ, dứt khoát, chuyện nào ra chuyện nấy, tuyệt đối không để tình cảm và quá khứ khiến cho bản thân thiếu đi sự chuyên nghiệp.
Phó Hi Du là một diễn viên giỏi, cũng là át chủ bài của công ty cô.
Được hợp tác cùng anh, cô nghĩ đó cũng