*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mẹ Bầu
Ban đêm, Thương Ngôn ngồi ở bên giường Tiểu Thụ, thoáng nhìn chung quanh cả căn phòng. Không gian nhỏ hẹp lại được thu thập chỉnh tề sạch sẽ, Thương Ngôn thu lại ánh mắt, tâm tình phức tạp mang theo một chút đau lòng.
Tiểu Thụ bưng một chậu nước ấm từ ngoài cửa tiến vào, khẽ nói với Thương Ngôn: "Trước rửa mặt đã."
"Cảm ơn..." Thương Ngôn nói lời cảm ơn, giọng nói đồng dạng nghe rất nhẹ.
Ở phía bên trong bà ngoại Tiểu Thụ còn ngủ. Căn phòng được ngăn cách bằng một bức mành cửa bằng vải nhựa. Cả căn phòng được được chia thành hai gian. Bà ngoại ngủ ở bên trong, Tiểu Thụ ngủ ở bên ngoài. Người già vốn hay đi ngủ sớm, nên thời điểm Thương Ngôn tới đây, bà ngoại đã ngủ say rồi.
Như sự nhớ tới cái gì, Thương Ngôn điều chỉnh điện thoại di động của mình thành chế độ rung. Anh sợ đột nhiên có điện thoại gọi đến sẽ quấy rầy bà ngoại Tiểu Thụ nghỉ ngơi.
Nước thật là ấm nóng! Thương Ngôn dùng chiếc khăn lông của Tiểu Thụ để rửa mặt, chỉ cảm thấy trong người thật là thoải mái thư giãn. Không chút kiêng kị, Thương Ngôn cởi bỏ giày tất của mình ra, lộ ra một đôi bàn chân to trắng trẻo hơi gầy mảnh. Đầu ngón chân hơi hơi ửng hồng, nổi lên một nốt phồng nước. Tiểu Thụ cúi đầu nhìn một cái, hai gò má nóng lên, mở miệng nói lần nữa: "Anh cứ ngồi ở đó, để tôi lại đi nấu chút nước cho anh ngâm cái chân một chút."
Thương Ngôn cự tuyệt, cười nói: "Dùng nước rửa mặt để ngâm châm là được rồi."
Nước rửa mặt được đổ vào bồn rửa chân, Thương Ngôn ngâm đôi chân của mình vào trong bồn nước. Tiểu Thụ vẫn là đi ra ngoài để đun
thêm một ấm nước nóng, sau đó mang theo siêu nước nóng, cẩn thận từng ly từng tí, rót thêm nước ấm vào cho Thương Ngôn.
Lại một lần tăng thêm nước ấm, cho đến khi nước ngập đến mắt cá chân của Thương Ngôn. Hơi nước nóng bay lượn lờ, Thương Ngôn lặng yên ngắm nhìn Tiểu Thụ ngồi ở trên băng ghế. Phía trên đỉnh đầu Tiểu Thụ là một chiếc đèn sứ. Ánh đèn màu vàng nhạt giống như dòng nước chiếu thẳng xuống mi mắt của cô, thoạt nhìn vừa nhu nhuận lại vừa ấm áp.
Lần đầu tiên, Thương Ngôn rửa chân như vậy.
Lần đầu tiên, anh ở trong một cái phòng nhỏ hẹp như vậy.
Lần đầu tiên, anh có ý niệm quý trọng cuộc sống như vậy.
Ánh mắt của Thương Ngôn tập trung chú ý nhìn Tiểu Thụ. Tiểu Thụ hơi ngẩng đầu lên, nói với anh: "Thương Ngôn, hôm nay trước hết anh cứ ngủ ở nơi này của tôi đã."
Thương Ngôn không thành vấn đề, vội vàng đáp ứng: "Được..." Nếu có thể, anh đương nhiên không có vấn đề.
Rồi sau đó Tiểu Thụ đứng lên, thu thập giường chiếu một chút. Cô cầm từ bên trong ra một cái gối đầu nhỏ, rõ ràng cho thấy phải rời khỏi đây. Nhìn thấy Tiểu Thụ như vậy, Thương Ngôn mới phát hiện ra từ đầu tới đuôi mình đã nghĩ lầm rồi. Bộ dáng của anh đầy sự quẫn bách, lại vừa buồn cười. Thương Ngôn giữ chặt lấy tay của Tiểu Thụ, đặt câu hỏi: "Vậy còn