*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: mèo suni
Hộp đứng đồng hồ đeo tay được bọc bằng lụa đen hạng sang, đồng hồ nữ bằng vàng dành cho nữ đã sớm không cánh mà bay, chỉ còn lại một sấp hình nam nữ. Những bức ảnh khác nhau, nhưng đều chụp Phương Tử Văn. Có ở khách sạn, phòng làm việc cũng có trong những phòng ngủ xa lạ.....Những bức ảnh được chụp rất rõ, mỗi tấm đều lộ rõ địa chỉ của những người phụ nữ.
Không còn gì để nghi ngờ, coi như những bức ảnh này được truyền thông tung ra vẫn không có cách chỉ ra chỗ sai của người phụ nữ.
Nhưng hoàn toàn có thể nhận ra Phương Tử Văn bị chụp những tấm hình này lúc nào, trong hình ông ta đang làm chuyện gì. Ngoại trừ đứa trẻ ngây thơ có thể không hiểu. Dĩ nhiên công chúa nhỏ ngây thơ Lâm Giai Khinh cũng có thể biết những tấm hình này đang nói cái gì....Trời ạ không thể nào!
Phương Tử Văn thật sự đã tặng cho vợ mình một "Niềm vui" rất lớn! Nhận được quà sinh nhật như vậy, trong nháy mắt Lâm Hi Âm khó có thể tiếp hận, toàn thân phát run.
Phương Tử Văn nhìn những tấm hình đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đôi mắt đau đớn; căn bản không còn suy nghĩ kịp, vội vàng đưa tay ra giật lấy. Nhưng tay bị Lâm Hi Âm giữ lại, móng tay màu đỏ thẩm của Lâm Hi Âm, như ghim sâu vào lòng bàn tay Phương Tử Văn.
"Bà xã.......Hi Âm......" Phương Tử Văn cố gắng giải thích: "Đây là hiểu lầm, hiểu làm......"
Đồng hồ đeo tay là Ô Yến Tử giúp ông ta mua, chính mắt ông ta nhìn thấy cô ta đưa cho ông.....Sao lại biến thành một xấp hình? Nhất định là Ô Yến Tử giở trò! Phương Tử Văn nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ ông ta cũng giận Lâm Hi Âm.
Hiểu lầm! Lời giải thích của Phương Tử Văn làm Lâm Hi Âm xì mũi coi thường.
Mặc dù Lâm Hi Âm không yêu Phương Tửu Văn nhưng không đến nỗi không biết bộ mặt của chồng mình. Cô ta đang nghĩ, con gà Phương Tử Văn này, rõ ràng cũng sẽ phản bội cô ta!
Đồng thời mở tấm ảnh Ô Tử Yến gởi đến trong điện thoại, hình như muốn nói cho cô ta biết đồng hồ đeo tay Vacheron Constantin của nữ đang ở đâu, chân tướng mọi việc
là thế nào......
Cho nên những tấm hình này đều là Ô Tử Yến chụp được rồi gửi đến? Gởi cho cô ta?
Thật không nghĩ đến lại là Ô Tử Yến, nữ giám đốc có bề ngoài bình thường mà cô ta nhìn không thuận mắt. Thiếu chút nữa Lâm Hi Âm đã không chịu nổi đứng dậy, đối mặt với con gái Lâm Giai Khinh nước mắt đầy mặt, căn bản không thể tiếp nhận chuyện như vậy.
Không cách nào nhịn được nữa.
Lâm Hi Âm trực tiếp cầm dao trên bàn ăn lên, chỉ về phía Phương Tử Văn, khí thế rất hung hăng. Trong nháy mắt Phương Tử Văn như tê liệt, thiếu chút nữa ngã xuống dưới ghế. Lâm Giai Khinh a một tiếng, không quên thay mẹ mình tức giận: "Cha, sao cha có thể làm như vậy......"
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cách đó không xa, phục vụ của Felice nhìn nhau. Phòng ăn ba sao Michelin của bọn họ chưa từng xảy ra chuyện như vậy, nếu cứ tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến những thực khách khác. Vì có nhiều khách hàng đã nhíu mày, phục vụ vội vàng liên lạc với quản lí, quản lý mặc tây trang phẳng phiu lập tức tao nhã đi về phía trước, nói với Lâm Hi Âm: "Phu nhân vẫn khoẻ chứ, xin hãy bình tĩnh một chút......"
Phương Tử Văn hậm hực đứng lên, thiếu chút nữa mất sạch thể diện.
Đối với sự ngăn cản của quản lý, diendan.LQĐ Lâm Hi Âm không kìm được sự giận giữ, quẳng dao xuống. Một tiếng "Pằng" vang lên, dao nĩa và đồ sứ trên bàn rơi xuống, Lâm Hi Âm túi xách da cá sấu lên, rời đi.
Tóm lại nơi này là nhà hàng cao cấp ở thành phố Lan, dù Lâm Hi Âm tức giận đến mấy cũng không thể làm ra những hành động quá trớn, càng không muôn gặp người quen ở đây rồi bị chê cười.
"Ba, con hận ba!" Lâm Giai Khinh cũng đuổi theo mẹ mình, nước mắt chảy dài.
......
Một bữa tiệc sinh nhật, biến thành một hồi kịch châm biếm. Lê Lạc dựa vào lan can ở sân phơi