*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: mèo suni
Chuyện đầu tư ở nước ngoài, Phương Tử Văn không dám nói với Lâm Hi Âm, bởi vì trong công ty đều là vốn lưu động, một nửa trong đó là tài sản cá nhân của anh ta. Lâm Hi Âm không biết chuyện tiền bạc của gia đình. Vợ chồng bọn họ không quá thân thiết với nhau, Phương Tử Văn biết vợ mình Lâm Hi Âm yêu người khác, luôn nhớ tới ông chủ trước kia. Anh ta không thể không tìm cho mình đường lui trước.
Phương Tử Văn nói Ô Tử Yến ở nước ngoài, lửa giận trong người Lâm Hi Âm lại bùng nổ, cho rằng Phương Tử Văn vẫn còn che chở cho Ô Tử Yến.
Kết quả là, chờ đến khi vợ cả Lâm Hi Âm đến công ty Phương Tử Văn, bàn làm việc của Ô Tử Yến đã không còn thứ gì. Hàng trăm người trong công ty, nhìn Lâm Hi Âm bằng ánh mắt như đã hiểu mọi chuyện.
Chỉ có mình cô ta bị gạt.
Lâm Hi Âm chịu nhục ngồi ở bàn làm việc của Phương Tử Văn, móng tay được chăm sóc rất tốt hận không thể cào nát mặt bàn. Cô ta nhất định không để cho Ô Tử Yến sống tốt......
Ngày thứ ba sau khi về nước Ô Tử Yến mới đến công ty, mặc bộ đồ công sở mới nhất của Dior trang điểm nhạt. Ngũ quan của cô ta không thật sự quá xinh đẹp, nếu so với Lâm Hi Âm thì còn kém hơn. Chỉ thắng ở chỗ có bản lĩnh, hất là khi mang giày cao gót, rất có bộ dạng của "ngự tỷ", ngoài ra cô ta là người phóng khoáng, ở công ty cũng có được rất nhiều mối quan hệ tốt.
Chỉ ngoại trừ bà chủ kia.
Cho nên trước khi Ô Tử Yến đến công ty, đã nhận được tin do cấp dưới của cô ta gửi tới ---- Lâm Hi Âm đã tới.
Ô Tử Yến đẩy cửa văn phòng Phương Tử Văn ra, thấy Lâm Hi Âm ngồi ở vị trí của Phương Tử Văn, đôi mắt nhìn thẳng cô ta. Trên tay cần một sấp hoá đơn của cô ta chi trả khi làm việc ở công ty, dùng sức đập xuống bàn, đồng thời không nể mặt mở miệng: "Trưởng phòng Ô, cô bị sa thải."
Ha ha. Lâm Hi Âm tưởng rằng cô ta còn quan
tâm tới đống hoá đơn đó sao? Dĩ nhiên, cô ta cũng có phần trong đó không ít. Ô Tử Yến cũng lấy từ trong túi ra một lá đơn từ chức, nói với Lâm Hi Âm: "Thật đúng lúc, cô cả Lâm, hôm nay tôi tới đây từ chức."
......
Benson có chuyện phải về Mỹ một chuyến, lúc Lê Lạc biết, là do Benson gửi tin nhắn đến cho cô: "Buổi tối mời cậu ăn cơm."
Mới vừa gửi tin nhắn xong, trong điện thoại lại nhận được tin nhắn của Tạ Uẩn Ninh: "Tối nay cùng nhau ăn tối đi."
Rất nhanh Benson đã gửi hồi âm: "Được, nhưng mà để tôi mời đi, dù sao gần đây cậu cũng rất nghè."
Hai tin nhắn, Lê Lạc ngồi ở thư viện thành phố Lan, không biết nên từ chối ai.
Mặc kệ là thế nào, cô và Benson đã hứa với nhau rồi, không thể từ chối được. Lê Lạc gửi hồi âm cho Tạ Uẩn Ninh: "Thật xin lỗi, tối nay em có việc."
Tạ Uẩn Ninh gọi điện thoại đến.
Lê Lạc ra khỏi thư viện, nghe điện thoại, nói rõ: "......Bạn học của em phải về Mỹ, em phải cùng cậu ấy ăn một bữa cơm."
Tạ Uẩn Ninh: "Cùng nhau đi đi."
Lê Lạc: "......"
"Không thể sao?" Tạ Uẩn Ninh không chỉ hỏi trực tiếp, còn nhắc nhở cô: "Lê Lạc, bây giờ chúng ta vẫn còn yêu hau, em năm lần bảy lượt hẹn với người khác, có suy nghĩ tới tâm trạng của anh hay không?"
Cái gì! Lê Lạc kinh ngạc vì bị chất vấn, cô nói với Tạ Uẩn Ninh: "Không có năm lần bảy lượt......"
Tạ Uẩn Ninh: "Phải, chỉ có hai lần thôi."
Trời ạ, Lê Lạc tựa đầu vào tường thuỷ tinh trong suốt ở thư viện, nhìn mặt trời ở ngoài kia, thầm nghĩ chết thì chết thôi. Dù sao thời gian thân phận của cô bị lộ cũng không còn xa, mang Tạ Uẩn Ninh đi gặp Benson thì đâu có sao.
Cô cũng không muốn chuyện gì cũng lừa anh.
Nhưng, dù Benson có một gương mặt như em bé, cũng không thể nhìn bề ngoài mà nói đó là bạn học của cô! Cô phải làm sao để giới thiệu thân phận bạn học của Benson với Tạ Uẩn