Editor: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Cô gái này không có tu vi cho nên không có khả năng vượt qua đám tu sĩ kia bằng bản lãnh của mình để đi vào giữ hồ Thủy Nguyệt. Lúc cô xuất hiện rất đúng lúc, chính là lúc Lý Càn Xung vừa rời khỏi, xuất hiện như vậy thật đúng là quá khéo rồi, giống như biết trước được hắn sẽ tới chỗ này, để đợi.
Lý Duyên Tỷ nghi ngờ có người thiết kế một cái bẫy cho mình,cho nên đặc biệt đưa cô tới đây.
Nghĩ tới đây mí mắt anh rủ xuống, che lại ánh mắt hung ác nham hiểm.
Đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ không rõ lai lịch trong cơ thể có khí tức quen thuộc của anh, giống linh lực của hắn, có Luyện Thể Thuật, hơn nữa trên người còn có ấm ký Chân Long anh định xuống.
Hắn vô thức đưa tay xuống cạnh eo mình, Bách Hợp phát hiện động tác này của hắn, theo bản năng toàn thân cứng lại một chút. Lý Duyên Tỷ cũng phát hiện hành động của cô, đồng tử bắt đầu co lại. Cô giống như hiểu được mình, từ trước đến nay tính cảnh giác rất cao, hoàn cảnh khi còn bé càng làm cho anh không dễ tin người. Khi đó hắn tu vi thấp kém, lúc luyện tập kiếm thuật luôn để kiếm ở bên hông, một khi có người muốn làm hại mình hắn liền rút kiếm phòng vệ.
Cho nên mỗi khi anh sinh ra sát ý theo bản năng liền làm động tác rút kiếm bên hông. Cho dù về sau anh đã đạt đến Kim đan, đã có thể dung nhập trường kiếm vào trong cơ thể mình dùng linh lực cẩn thận chăm sóc. Nhưng thói quen vẫn không sửa được, động tác nhỏ này dù là người của Lý gia cũng không biết, nhưng cô nương mình mới gặp được không lâu này lại giống như hiểu rất rõ. Trước kia anh dám khẳng định là trước kia mình chưa từng gặp cô, nhưng mà lúc này trong lòng Lý Duyên Tỷ lại không dám cam đoan rồi. Mí mắt anh rủ xuống, che đi ánh mắt lạnh lùng, âm thầm nhớ kỹ điểm này:
“Trong cơ thể ngươi có một ấn ký, chính ngươi cũng biết.” Anh kỳ thật cũng không muốn lãng phí thời gian ở những chuyện này, nhưng lúc này lại không thể không giải quyết. Thói quen của anh là dùng bạo chế bạo, sự việc nào không giải quyết được sẽ lấy sức mạnh cùng thủ đoạn để xử lý. Anh chậm trễ không ít thời gian, lại một chút đầu mối cũng không có, ngược lại lúc này anh lại bắt đầu nghi ngờ có phải trước kia anh thực sự đã gặp cô rồi.
Trong khoảng thời gian này từ lúc anh đưa yêu lực vào trong cơ thể của Bách Hợp, cô nương này cũng không đi gặp bất cứ ai, giống như không quen biết bất cứ ai trong hồ Thủy Nguyệt. Ngẫu nhiên cũng chỉ gặp mấy nha hoàn, nhưng hắn nghe lén hai lần đơn giản cũng chỉ là mấy nữ bộc hỏi cô ‘Có phải chủ nhân thích ngươi hay không?’ hay các chuyện linh tinh khác, nghe hai lần anh cũng chẳng muốn nghe tiếp nữa.
Tuy nói là tu sĩ, nhưng ngoại trừ chỗ bế quan, bên ngoài truyền thừa gần vạn năm của Lý gia yêu thích xa hoa. Tuy thực chất nói bên trong có đại yêu truyền thừa nhưng ở những phương diện khác muốn hưởng thụ rất xa hoa, khắp nơi đều tinh xảo phi thường. Hắn lười biếng dựa vào tấm da yêu thú trên giường linh thạch, một tay chống lên mặt bàn màu tím lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.
“Ngươi một năm một mười nõi rõ ràng ra, sau khi nói xong ta sẽ tha mạng cho ngươi, hơn nữa có thể còn thu ngươi thành đệ tử môn hạ danh nghĩa của ta.”
Đây đã là điều kiện cực kỳ hậu đãi rồi, anh có được huyết mạch đại yêu tinh khiết nhất, không cần đợi đến ngàn tuổi đã đạt tới Nguyên anh kỳ, hơn nữa còn thức tỉnh được đại yêu lực. Cần một thời gian nữa để khôi phục huyết thống tổ tiên có thể hóa thân thành rồng, đột phá khỏi xích chân là chuyện sớm hay muộn. Bách Hợp chỉ là một nũ bộc đê tiện, cho dù trở thành đệ tử danh nghĩa thì sau này cũng vẫn được hưởng nhiều chỗ tốt. Không chỉ là những tu sĩ trong phủ kính trọng cô hơn, hơn nữa cô có thể bỏ đi phàm thai, làm cho nguyên thọ của cô càng cao hơn tu sĩ.
Sau này khi anh đột phá Nguyên anh kỳ cho dù là mình chết, chỉ cần thanh danh vẫn còn thì có thể bảo vệ một người như cô rồi. Tính cách Lý Duyên Tỷ lạnh lùng, trước đây làm việc cũng không cho người khác còn đường để rút lui, lúc này anh lại nói ra điều kiện như vậy đã là vạn phần ưu đãi rồi. Nhưng anh thật không ngờ, dù những điều kiện này có thể làm cho vô số yêu nữ trong tu chân giới tranh nhau người trước ngã xuống, người sau đã tiến lên, lại có duy nhất Bách Hợp không có động tâm chút nào.
“Trở thành đệ tử danh nghĩa của ngươi, ngươi sẽ dạy ta tu luyện sao?”
Trong lòng Bách Hợp đối với đề nghị này của Lý Duyên Tỷ mặc dù không để ý, nhưng Lý Duyên Tỷ mấy ngày này nói chuyện với cô ít hơn, vì vậy cô vẫn cố ý làm theo ý anh. Hiện tại anh biết rõ mình đã thân cận với anh, trong cơ thể lại có linh lực quen thuộc, nếu mình mở miệng theo tính cách kiêu ngạo tự phụ của anh nhất định là hiểu theo ý không vui đấy.
Quả nhiên, cô vừa nói những lời này ra Lý Duyên Tỷ liền cười lạnh một tiếng: “Còn muốn ta dạy?”
Trên người cô có quá nhiều bí mật, là ấn ký của mình, là thể thuật của mình, trong cơ thể cô anh cảm thấy có linh lực quen thuộc dị thường, nói không chừng anhtu luyện độc môn công pháp cô còn biết một chút đấy.
Lý Duyên Tỷ vẫn chỉ là tùy ý nghĩ lại lúc trước nhưng một khi nghĩ đến sặc mặt càng lộ ra khó coi.
“Ta cũng không cần trở thành đệ tử danh nghĩa của ngươi, trong cơ thể ta có linh lực bị phong ấn ngươi cũng biết đấy, chỉ cần ngươi nghĩ biện pháp giải phong ấn trong cơ thể ta, hơn nữa lại không làm tổn thương đến tính mạng của ta, ta sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ cho ngươi biết.” Bách Hợp nói ra những lời này làm cho Lý Duyên Tỷ ngược lại có chút ngoài ý muốn, hắn híp mắt từ trên xuống đánh giá Bách Hợp, thấy cô ngồi ngoan ngoãn, hai tay đặt ở trên đầu gồi, vẻ mặt thần sắc chân thành hiển nhiên cũng không phải là nói đùa với hắn.
Tính tình củaanh đa nghi, cũng không dễ dàng tin người, trong cơ thể cô có phong ấn của mình đã từng thăm dò, lực lượng của phong ấn kia rất lớn, một khi giải ra nếu thân thể cô thừa nhận được rõ ràng là chỗ tốt đấy. Lúc này cô lại nói chỉ cần anh nghĩ biện pháp giải phong ấn ra cô sẽ nói toàn bộ mọi chuyện cho mình, thậm chí không cần anh thu làm đồ đệ.
Nếu thật sự có thể thay cô giải trừ phong ấn hắn
có thể có sức mạnh của phong ấn này. Tuy trước đó hắn chỉ phóng ra một chút linh lực vào trong cơ thể cô nhưng đã kích hoạt những sức mạnh kia, sức mạnh trong phong ấn này thực sự rất lớn, nói không chừng có thể giúp hắn một lần độ phá Nguyên anh hậu kỳ, trước nghìn tuổi có thể tiến vào cảnh giới Hóa thần.
Chỉ là nữ nhân này có lai lịch quá mức quỷ dị, cũng khó đảm bảo không có người muốn ám toán mình đấy. Lý Duyên Tỷ hiện lên thần sắc âm lãnh trong mắt, nếu lúc đó cô ám toán mình, thì mình sẽ rút hồn cô ra khỏi cơ thể làm cho cô vĩnh viễn không thể siêu thoát.
Nghĩ tới đây hắn liền bắt lấu tay Bách Hợp, cầm một tay lên liền kéo cô từ trên ghế ngã ngồi trên mặt đất, cánh tay để trên đùi hắn. Một lần nữa thả ra linh lực vào thăm dò trong cơ thể của Bách Hợp. Lúc này anh cũng không giống như bình thường khống chế linh lực của mình, lúc linh lực kia vào trong cơ thể Bách Hợp làm cho gân mạch bị thương của cô không chịu nổi, làm cho sắc mặt Bách Hợp trắng bệch. Cô nhịn đau đớn, cẩn thận từng li từng tý đưa tay còn lại lên trên người anh. Gương mặt anh lạnh lùng, rất nghiêm túc nghĩ muốn đem linh lực vào trong cơ thể cô, muốn tìm ra cách hủy đi phong ấn này, cũng không chú ý động tác này của cô.
Cô cẩn thận động cơ thể của mình dựa vào hắn gần hơn một chút nữa, cắn bờ môi, để mặt lên đầu gối của hắn.
Linh lực tiến vào trong cơ thể cô tác động lên phong ấn, một lượng lớn chạy trong gân mạch, Lý Duyên Tỷ trong lòng vui vẻ đang muốn thử thăm dò đưa linh lực trong cơ thể của cô ra ngoài, lại không nghĩ rằng lúc này lại không phải kích hoạt linh lực của Bách Hợp, mà lại kích hoạt linh lực của mình. Do ngoại lực làm cho anh có thể cảm nhận rõ ràng Chân Long chi khí trong cơ thể cô một lần nữa hoạt động, đem những linh lực bị anh kích hoạt một lần nữa ấn chặt vào trong phong ấn. Những linh lực này lúc đầu bị hắn dẫn ra ngoài cơ thể, lại giống như đại hồng thủy gặp đê cao thoáng cái bị cản lại ở phong ấn, chậm rãi rút lại rồi.
Không chỉ vậy, anh vừa thả tia linh lực bị linh lực trong cơ thể cô thôn phệ, cùng bị phong ấn luôn rồi. Lý Duyên Tỷ mi tâm nhíu chặt, một lần nữa thả ra linh lực, lần này hắn rất dụng tâm, dùng cường đại linh lực không chế ba đạo linh lực theo ba hướng trong gân mạch tời, thế nhưng kết cục hoàn toàn giống nhau. Những linh lực kia giống như là bánh bao thịt đánh chó, bị phong ấn trong cơ thể cô giữ lại.
Liên tiếp trong thời gian vài ngày, Lý Duyên Tỷ chia ra một phần trong thời gian tu luyện nghiên cứu phong ấn trong cơ thể của Bách Hợp. Anh mỗi lần tốn cũng không nhiều linh lực, chỉ cần hơn ngồi xuống liền luyện lại được. Chỉ là phong ấn cổ quoái này làm cho anh hứng thú, anh thử rất nhiều phương pháp, lại không thể làm gì phong ấn này.
Mặc dù không bế quan tu luyện nhưng mỗi ngày phần lớn thời điểm anh vẫn dành để tu luyện, trong cơ thể anh có huyết mạch Chân Long, mỗi ngày có một phần thời gian đều đi vào hồ Thủy Nguyệt để tu luyện, ở đó linh khí dồi dào. Bách Hợp vì không thể rời khỏi tầm mắt của hắn mỗi lần đều đi cùng, cũng chính vì vậy phần lớn các tu sĩ trong hồ Thủy Nguyệt mới biết nô bộc người thường mới tới của Lý thị được chủ nhân sủng. Hơn nữa một tấc cũng đi bên cạnh không rời khỏi hắn. Lúc này quản gia mới nhớ tới trước mình có chuẩn bị cho Lý Duyên Tỷ những nữ tu có nhan sắc, chủ nhân yêu thích chính là kiểu người này, mình chuẩn bị không hợp ý nên những nữ tu đưa qua đều bị giết chết.
Bây giờ phát hiện sở thích của chủ nhân, về sau lão quản gia lại một lần nữa chọn lựa mười người thường có tướng mạo tinh xảo không có linh lực đưa vào Trường Thiên điện nơi Lý Duyên Tỷ ở tạm, dùng ở ngoài.
Lý Duyên Tỷ gần đây chưa giải được phong ấn trên người Bách Hợp nên tâm trạng rất khó chịu, trên người lúc nào cũng có vẻ cau có, làm cho mọi người nhìn đều sợ hãi. Lão quản gia đưa những nữ nhân này tới cũng không giống như những gì lão quản gia nghĩ, làm cho tâm tỉnh của anh tốt lên vui vẻ hơn, ngược lại làm cho anh càng thêm nổi giận, suýt nữa muốn đánh lão quản gia phải bỏ mạng mới bỏ qua.
“ta cũng không muốn quản chuyện của hồ Thủy Nguyệt, đừng tự tiện làm chủ, nếu như về sau còn phát sinh chuyện tương tự, ta sẽ giết ngươi đầu tiên.”
Trong điện tràn ngập mùi máu tươi, toàn thân lão quản gia run rẩy, kiệt sức nhìn người ngồi trên giường, thiếu niên sắc mặt lạnh lẽo lúc này đang vuốt vuốt chiếc bình ngọc trên tay. Đôi mắt nhỏ dài giống như kiếm mạnh mẽ ác liệt, nhìn lão quản gia căng cứng cả người.
Trong bình kia chính là đan dược chữa trị gân mạch, Lý Duyên Tỷ lạnh lùng nhìn lão quản gia, tự đứng dậy: “Thu dọn nơi này đi, ta sẽ tìm chỗ khác.”
Chủ tử Lý thị tính cách cổ qoái, người tu vi càng cao tâm tính càng lạnh nhạt. Lão quản gia này đã từng hầu hạ Lý Càn Xung nhiều năm, đồi với điều này sớm đã hiểu. Lúc này Lý Duyên Tỷ tha cho hắn một lần, trong lòng hắn buông lỏng, cũng không dám lau mồ hôi trên trán, cung kính lên tiếng, quỳ trên mặt đất nửa ngày không dám ngẩng đầu. Trong điện hồi lâu cũng không nghe được tiếng động, gần nửa canh giờ sau hắn mới cả gan ngẩng đầu lên, trên ghế Lý Duyên Tỷ đã sớm không còn ở đó, chẳng biết hắn đã đi từ lúc nào.
Lão quản gia lúc này mới thở dài một hơi, thân thể mềm nhũn nằm trên mặt đất nửa ngày mới chậm dãi bò dậy.