Từ trong điện đi ra, Lý Duyên Tỷ theo ấn ký đại yêu chi lực chính mình đưa vào cơ thể Bách Hợp đã tìm được chỗ Bách Hợp nghỉ tạm thời. Bình thường lúc anh muốn tu luyện không cho phép cô ở lại gần đó, cho nên cô sẽ một mình tìm một nơi gần đó ở lại. Gần đây vì việc giải trừ, Lý Duyên Tỷ đem gân mạch trong cơ thể cô hủy đi bảy tám phần, cô cũng rất kiên cường, cũng lấy cứng đối cứng, không rên một tiếng.
Lúc anh theo khe cửa sổ chưa đóng tiến vào gian phòng của cô, chắc là do bị thương quá nặng, cô nằm trên giường không có động tĩnh gì. Khi anh đi vào không phát ra một chút tiếng động nào, cô đang ngủ say một chút cảm giác cũng không có. Lúc này đưa lưng về phía hắn, chiếc giường kia chỉ vừa một người ngồi, cô lại nằm lên cả mái tóc theo bên giường rủ xuống, ngược lại nhìn cô nhu nhược không giống như bình thường.
Nhớ tới mình muốn đưa phong ấn ra khỏi cơ thể cô, có khi làm bị thương gân mạch của cô, thế mà cô vẫn cố nén đau đớn, không phiền anh. Nữ nhân nhu nhược hết lần này đến lần khác lại có tính cách cứng cỏi. Lý Duyên Tỷ mấp máy khóe miệng, anh đã ý thức được bản thân mình đối với nữ nhân này có chút chú ý khác biệt rồi. Anh từ trước tới nay không để người khác trong mắt, sợ là ngay trong Lý thị thì tính cách của hắn đều hung hắng càn quấy, cũng không nhìn người ở trong mắt, càng đừng đề cập đến nô bộc thấp hèn.
Có thể là do lòng mang cảnh giác đối với nữ nhân này nên gần đây trong lòng anh nghĩ tới cô.
Lúc này anh chưa hiểu tình yêu là gì, một người nam nhân để một nữ nhân trong lòng cho dù là nguyên nhân gì, loại tình huống này đặc biệt thế nào, nhất là với tính cách của anh càng là vạn phần khó có được.
Lý Duyên Tỷ có chút nhíu lông mày, có lẽ cảm thấy trong phòng độ ấm giảm xuống, đánh thức cô thoáng cái liền quay đầu lại. Khuôn mặt kia trắng bệch không có một tia huyết sắc, ngược lại lộ ra cặp mắt càng thu hút ánh mắt chú ý của người khác. Lý Duyên Tỷ mím môi, tình huống của cô không tốt lắm, thân thể người thường thật quá yếu ớt rồi, nhưng không biết cô nương này có phải ngốc hay không, đến tình trạng này rồi mà còn cố nén.
“Đây là đan dược chữa trị gân mạch.” Anh đây không phải là quan tâm cô nhiều hơn, mà chỉ trước khi mình biết toàn bộ ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện, hắn sẽ không cho phép cô cứ như vậy mà chết đi. Huống chi đan dược chữa trị gân mạch với hắn mà nói cũng không phải thứ khó tìm. Lúc này nhìn cô nuốt đan dược, hắn lại đưa một chút linh lực tiến vào trong cơ thể cô, dẫn linh lực vào trong cơ thể cô để hấp thu đan dược, cảm giác gân mạch đã tốt hơn rất nhiều. Một lần nữa linh lực bản thân mình đưa vào trong cơ thể cô lại bị cắn nuốt, lông mày Lý Duyên Tỷ lại nhăn lại.
Linh lực trong cơ thể cô, bản thân mình cách thân thể của cô đều có thể chỉ huy tự nhiên, nhất là trong thời gian những ngày này cũng đã thử vài lần. Lúc đầu anh còn cảm thấy không thể tin được, nhưng gần đâu càng ngày càng cảm thấy linh lực trong cơ thể cô giống như chính mình phong ấn đưa vào.
“Có cách sao?” Bách Hợp cảm giác vết thương trong cơ thể tốt hơn rất nhiều, mới hỏi một câu, trên người hắn giống như mang theo mùi máu tươi, con mắt cô lóe lên, rủ mí mắt xuống, Lý Duyên Tỷ lắc đầu, sắc mặt âm trầm.
Gần đây hai người cho dù là phương pháp gì cũng thử qua rồi, ban đầu anh muốn dùng linh lực cường thế dẫn xuất những linh lực trong cơ thể cô ra ngoài, nhưng mỗi lần lại làm bị thương thân thể của cô. Ấn ký trong cơ thể sẽ tự động nổi lên, tự nhiên ngăn lại tính toán của hắn. Mà Lý Duyên Tỷ cũng đã nghĩ qua, bản thân mình không thể dùng sức mạnh, liền để Bách Hợp chủ động đ dẫn linh lực ra, nhưng như vậy lại càng không thể thực hiện được. Một khi linh lực tiến vào trong cơ thể cô, liền làm cho linh lực trong cơ thể cô bạo động, chỉ sợ không đợi cô đưa linh lực vào trong cơ thể mình thì cô cũng bạo thể mà chết.
Bách Hợp lúc này lại có một biện pháp, chỉ là ngay từ lúc đầu cô cũng không muốn làm như vậy, nhưng lúc này không còn lựa chọn nào khác, môi cô mấp máy: “Ta ngược lại có…”
Cô còn chưa nói dứt lời, thần sắc Lý Duyên Tỷ liền biến đổi, một đoạn truyền âm truyền vào tai hắn, động tác anh làm với Bách Hợp liền dừng lại. Sau nửa ngày sắc mặt âm trầm rời đi, Bách Hợp cũng không nói gì.
Người Lý gia đến rồi.
Từ lần trước anh bức đi Vương thị tu vi Nguyên anh kỳ, một loạt các thế gia đều đóng ở trên dải hải đảo này, thanh danh hắn đại trấn, tất cả các thế gia đều bí mật sai người đem tin tức đưa về trong nội tộc. Trong hồ Thủy Nguyệt đồng thời còn có tai mắt của Lý gia, hiện tại biết được Lý Duyên Tỷ đủ sức để bức Nguyên anh kỳ đã tỉnh ngộ đại yêu chi lực Vương thị trưởng lão đuổi ra, Lý gia cũng đã phái người tới.
Trong Trường Thiên Điện Lý Duyên Tỷ dấu vết giết người đã được quét dọn sạch sẽ rồi, thân ảnh một người mặc trường bào màu vàng cao lớn lúc này đang đưa lưng về phía cửa ra vào trong điện. Lão quản gia suýt bị Lý Duyên Tỷ giết chết đứng cung kính, Lúc Lý Duyên Tỷ đến hắn cũng không xoay người lại, từ sau lưng cũng biết được là có người đến: “Nơi này do Càn Xung tiếp nhận, ngươi theo ta quay trở lại Thương Lan.”
“Nếu như Lý Càn Xung dám đến, ta sẽ trảng lại cô nguyên thần trở lại đại lục Thương Lan.” Đối mặt với lực chấn nhiếp cường đại của người áo bào màu vàng, Lý Duyên Tỷ cười lạnh một tiếng, mở miệng không nhượng bộ.
Danh tiếng thế lực hàng trăm hàng ngàn năm, một thế lực đều có huyết mạch Lý thị trấn thủ. Nhưng thật ra trong trung tâm Lý gia có mấy người, một khi bị đều động ra khỏi phạm vi thế lực, những thế lực này liền biến tướng xem như bị khai trừ ra khỏi trung tâm quyền lực của bổn tộc. Tương đương với đem những tộc nhân này lưu đày đến nơi này làm chủ, hàng năm chỉ cần cống nạp linh thạch cùng vật liệu là đủ.
Khi những thế lực này chọn trúng tộc nhân Lý thị, ngoại trừ Lý Càn Xung hành động trước nếu không Lý thị rước lấy phiền toán. Bản thân lại vô lực giải quyết mới có thể phiền toán nội tộc ở Thương Lan.
Nhưng ngàn vạn năm nay, còn chưa từng vô duyên vô cớ phát sinh, nội tộc ở Thương Lan liền phái người đến đây muốn đem thế lực của tộc nhân tiếp nhận về tay.
Người mặc áo bào màu vàng cao lớn nghe được Lý Duyên Tỷ nói như vậy thoáng cái liền quay người lại, trong mắt hắn hiện lên sát ý mạnh mẽ ác liệt, uy áp khổng lồ trong chốc lát liền phóng ra hướng tới trên người Lý Duyên Tỷ lao tới. Hắn là người Lý gia cùng thế hệ với Lý Càn Xung tên là Lý Càn Vô. Lúc này Lý gia lại biết được Lý Duyên Tỷ vậy mà có thể làm trọng thương tu sĩ Nguyên anh kỳ, phía dưới rất khiếp sợ. Vừa đúng lúc gặp tu sĩ bế quan 300 năm Nguyên anh kỳ sắp được lại hỏng Lý Càn Vô xuất quan, Lý gia liền phái hắn đến đây.
“Hừ.” Lý Càn Vô nghe Lý Duyên Tỷ nói những lời này, trong ánh mắt phát ra sát ý lành lạnh: “Nếu như ngươi không theo ta trở lại Thương Lan, ta sẽ giữ lại một tia nguyên thần của ngươi mang về.
Không khí hết sức căng thẳng, lão quản gia dưới hai cỗ uy áp không thể chịu được, hai chân mềm nhũn. Bị hai tu sĩ Nguyên anh kỳ phóng ra khí thế ép tới mềm nhũn quỳ trên đất. trong nháy mắt khi hắn quỳ trên đất, Lý Duyên Tỷ vung tay áo lên, một trường kiếm từ trong tay áo xuất hiện, dừng ở giữa không trung một chút liền hóa thành sáu trường kiếm, bắn tới Lý Càn Vô.
Lý Càn Vô không nghĩ tới hắn lại to gan lớn mật nói động thủ liền động thủ. Tuy nói hắn đột phá Nguyên anh trung kỳ thất bại nhưng Lý Càn Vô vẫn rất tự tin dù chưa đạt tới Nguyên anh trung kỳ, Lý Duyên Tỷ lúc này chưa phải là đối thủ của hắn. Lúc này thấy Lý Duyên Tỷ ra chiêu hắn nhếch khóe miệng cười lạnh một cái: “Không biết tự lượng sức mình.” Một khắc sau tay hắn mở ra, một vòng tròn hiện ra trên tay hắn, hắn ném vòng tròn to cỡ bàn tay ra ngoài, vòng tròn kia liền gặp gió liền phình ra thoáng cải trở nên rất lớn, phát ra âm thanh vù vù khiến đầu váng mắt hoa.
Vòng tròn kia thoáng cái đem sáu trường kiếm vây lại trong dó, mấy trường kiếm bị vây lại phát ra âm thanh, nhưng cho dù giãy dụa như thế nào cũng không thể thoát khỏi trói buộc của vòng tròn đó.
Lý Càn Vô lộ ra ánh mắt châm chọc, cũng là cố tình muốn cho hậu bối này một bài học, chiếc vòng trong tay buộc chặt lại, sáu trường kiếm tạo thành kiếm trận ‘Boang…’ một cái liền bị hắn thành công phá hủy, chỉ còn lại một thanh trường kiếm duy nhất. Thân kiếm liền mờ đi rất nhiều, phần lớn linh khi bị mất đi, bị giữ ở trong vòng tròn không giãy dụa.
Vòng tròn kia mang theo trường kiếm một lần nữa trở lại trên tay Lý Càn Vô, trường kiếm hắn làm mất đi linh tính bị quăng ra trên mặt đất, hắn xem thường liến nhìn Lý Duyên Tỷ: “Nhị ca không dạy ngươi nghiệt súc này, ta sẽ thay hắn dạy.” Hắn vừa nói xong, Lý Duyên Tỷ liền giật mình,đại yêu chi lực trên người Bách Hợp bị người động vào, nói cách khác lúc này nữ nô tên Bách Hợp kia đang ở trong nguy hiểm.
Người trong hồ Thủy Nguyệt biết mình gần đây quan tâm cô, không ai dám động thủ với cô, ngoại trừ người ngoài Lý Càn Vô.
Trong mắt Lý Duyên Tỷ lộ ra hàn ý, trường kiếm tuy không phải pháp bảo bổn mạng của anh nhưng anh đã dụng tâm chăm sóc nhiều năm, trên đó có một tia tinh thần lực của anh, lại bị Lý Càn Vô hủy đi, hành động này chính là đánh vào mặt anh rồi.
Huống chi lúc này Lý Càn Vô lại trên địa bàn của mình động vào người của mình, điều này càng làm cho anh không thể nhịn được nữa. Anh cũng không phải muốn bảo vệ Bách Hợp gì nhiều, nhưng dù sao trên người nữ nhân này còn có bí mật còn chưa biết. Hơn nữa đánh chó còn phải nhìn mặt chủ, người của Lý gia lúc này trưởng mình còn như lúc trước tùy ý bọn hắn muốn làm gì thì làm, vậy thì sai rồi.
Anhkhông chút nghĩ ngợi liền chạy ra bên ngoài, Lý Càn Vô nhìn hành động này của anh cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn đi đâu?” Hai tay của hắn cùng động, vòng tròn trong tay bay ra ngoài theo hướng Lý Duyên Tỷ. Lý Duyên Tỷ chỉ nghe được tiếng vang liền lắc mình một cái tránh ra. Một kích thất bại, bay ra ngoài cho đến khi đánh lên một cây cột trong Trường Thiên điện. ‘Oanh’ một cái cây cột bị gãy, Trường Thiên điện ‘kẹt kẹt’ hai tiếng, mái sụp xuống phía dưới.
Vòng tròn dừng lại một chút, lần nữa hướng tới Lý Duyên Tỷ lao đến, Lý Duyên Tỷ lại một lần nữa tránh ra.
Phía sau phòng ốc đổ, Lý Càn Vô dùng linh lực khống chế vòng tròn, một mặt dùng tinh thần lực công kích Lý Duyên Tỷ. Hắn tuy cùng Vương trường lão lúc trước đều là Nguyên anh kỳ, nhưng mà Nguyên anh kỳ cũng chia ra làm nhiều cấp, mỗi cấp chênh lệch giống như một trời một vực. Hắn đã tiến vào Nguyên anh trung kỳ đại viên mãn, hơn nữa do huyết mạch truyền thừa Lý thị, thực lực của Vương trưởng lão xa không bì kịp với Lý Càn Vô. Lúc này hắn một mặt đuổi giết Lý Duyên Tỷ, một mặt liếc qua nhìn Trường Thiên điện đổ sụp xuống. Đệ tử hồ Thủy Nguyệt dâng tặng hắn chi mệnh, trước tiên giết nữ nô mê hoặc Lý Duyên Tỷ kia.
Lúc này Bách Hợp ngã trên mặt đất, một tu sĩ trung niên giơ lên một đầu Long ảnh xuyên qua ngực cô, Lý Càn Vô thấy cảnh như vậy liền cười lạnh, lập tức trên mặt tái nhợt, có chút chán ghét nhìn Lý Duyên Tỷ:
“Phế vật! Vậy là lại ấn xuống ấn ký trên người một nữ nhân như vậy!”