Bị con trai tức giận quát tháo khiến mẹ Lục hơi luống cuống, môi bà giật giật định nói điều gì lại không đợi bà mở miệng thì Bách Hợp vừa mặc áo vừa nói: “ Hãy múc chậu nước cho tôi, tôi muốn rửa mặt, chỗ rách nát gì thế này ngay cả hơi ấm cũng không có, lạnh chết tôi rồi, ngay cả WC
cũng không có, Lục Thiếu Quan tôi nói cho anh biết tối đa sang năm tôi
đi, nếu anh muốn ở lại thì cứ ở.”
“Uông Bách Hợp, mày đừng quá
đáng.” Nghe nói như thế, mẹ Lục định nổi giận, con trai giỏi giang của
mình sao có thể múc nước hầu hạ thế được? Đàn bà hầu hạ đàn ông là
chuyện đương nhiên, trước kia mẹ Lục sợ Uông Bách Hợp xuất thân cao lại
là người thành phố sợ con trai không bảo ban được, có thể con trai không thích cô ta hơn nữa Uông Bách Hợp lại cho bà gần mười vạn. Nên nể mặt
tiền nên mẹ Lục không thể buông tha cái thần tài này được, hơn nữa hai
năm trước trong điện thoại thì mẹ Lục cảm thấy Uông Bách Hợp là người
không có đầu óc, sợ về sau ghét nhà họ Lục nghèo khó cho nên chuyến này
mẹ Lục còn định ra oai phủ đầu ai ngờ lúc này ngược lại bị Bách Hợp
chỉnh cho.
“Mày là cái thá gì, đã bị đàn ông kỵ lại còn dám bảo
con tao giúp múc nước rửa mặt, cũng không sợ phúc khí quá sớm về sau ông trời thu lại mạng à…” Mẹ Lục hùng hổ há mồn chửi, tuy nguyên chủ Uông
Bách Hợp không phải là thư hương môn đệ nhưng cha mẹ đều là người có
giáo dưỡng nên chưa từng nghe lời nhục mạ thế này, nếu là bản tôn chắc
là sợ tức chết đi, nhưng Bách Hợp không đổi sắc mặt chỉ cười lạnh hai
tiếng.
“Lục Thiếu Quan, anh giỏi nhỉ, tìm diễn viên quần chúng
lừa gạt tôi à? Anh định trêu chọc tôi?” Bách Hợp tỏ vẻ chắc chắn Lục
Thiếu Quan đùa cô, Lục Thiếu Quan phát khổ trong lòng nhưng ngoài miệng
nói:” Đây là nương anh…”
“Nương anh? Quê chết thôi, thời đại này
còn ai goi là nương nữa. “ Bách Hợp khinh thường nói rồi sửa sang lại
tóc mình: “Chỗ này nghèo kiết xác lại không có cửa hàng hay siêu thị
nào, tôi muốn về.”
Hôm nay đúng là ngày đầu tiên mở tiệc cưới, mẹ Lục định làm ba ngày tiệc, mới ngày đầu tiên Uông Bách Hợp muốn chạy
thì vài ngày sau hắn tìm đâu cô dâu đây. Lục Thiếu Quan không ngờ tới
Uông Bách Hợp sẽ tùy hứng như thế, vừa giận vừa xấu hổ, hắn tự ti vô
cùng nên đặc biệt tự đại, lúc này Bách Hợp nói chuyện vô lễ với hắn tuy
trên miệng hắn không nói gì nhưng trong lòng Lục Thiếu Quan hy vọng mọi
người đều coi hắn như đại gia.
Lúc này hắn muốn trở mặt nhưng hắn không thể phát cáu nếu không Bách Hợp sẽ chạy mất đến lúc đó mất mặt chính là hắn.
Hắn hiếu thuận nên mới nén tức giận lại ở trong lòng, một mặt lạnh lùng
đưa mẹ Lục ra ngoài lúc này mới quay đầu lại nhìn Bách Hợp, trong mắt
lóe lên vẻ không kiên nhẫn, hít sâu vào rồi ngồi xổm xuống trước mặt
Bách Hợp cố nặn ra nụ cười: “Tiểu Hợp, sao lại thế này? Chẳng lẽ ngại
chồng nghèo hả? Trước kia em cũng không phải không biết rõ gia cảnh nhà
anh mà, hiện tại sao lại giận thế?”
Bách Hợp cố né buồn nôn lại
nhìn hắn một cái :”Lục Thiếu Quan, trước kia tôi biết rõ nhà anh nghèo
nhưng không biết nghèo đến mức độ này, anh phải nói sớm với tôi, tôi sẽ
cho 5- 6 vạn để tu sửa nhà cửa, 5-6 vạn đủ không? Bây giờ để cho tôi ngủ cái nhà này, nhà anh nghèo thế này sẽ không phải ngay cả phòng ở cũng
phải thuê?” Cô tùy hứng và tức giận mang theo cảm giác bị lừa cưới.
Lục Thiếu Quan nghe cô nói nhà mình nghèo vượt quá tưởng tượng của cô thì
trong lòng như bị đâm nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện ra.
“Tiểu Hợp, em ngoan nào, em hãy làm xong đám cưới đã rồi em muốn ăn gì thì
chồng sẽ mua về cho, em nhịn một chút nhé, van xin em đó.” Lục Thiếu
Quan trong trí nhớ của Uông Bách Hợp cho tới bây giờ chưa từng ăn nói
khép nép như thế qua, lúc này Bách Hợp tùy hứng khiến hắn phải cúi đầu,
Uông Bách Hợp vô cùng nghe lời hắn thì đổi lấy Lục Thiếu Quan lạnh lùng
và nhà họ Lục bắt nạt, giờ Bách Hợp hung hăng, không thèm nhẫn nại cố kỵ Lục Thiếu Quan nữa thì hắn không chỉ khép nép van xin mà còn nguyện ý
mua đồ ăn cho mình.
Đối tốt với hắn thì hắn không thèm, không tốt thì hắn lại cười theo. Khóe miệng Bách Hợp cong lên lộ ra vẻ châm chọc, không có để ý tới Lục Thiếu Quan mà hừ lạnh đồng ý hắn.
Ở giữa
mùa đông mà trán Lục Thiếu Quan chảy mồ hôi, thấy Bách Hợp không định đi nữa thì trong lòng mới thở phào một hơi, nghĩ tới tình cảnh hắn phải dỗ cô thì cảm thấy không thoải mái nên đứng dậy: “Anh đi xem mẹ đã làm
xong bữa sáng chưa, rồi bảo Liên Tử bê nước rửa mặt cho em, em chấp nhận nhé.” Rất sợ Bách Hợp nháo nên Lục Thiếu Quan miễn cưỡng trấn an một
hai câu rồi đi ra ngoài.
Sau khi rửa mặt xong thì bạn của Uông
Bách Hợp gọi điện tới, lúc cô móc điện thoại còn dán hình xinh đẹp ra
trước mặt Lục Liên thì Lục
Liên sáng mắt lên đợi đến khi Bách Hợp rửa
mặt xong mà còn không chịu đi, đợi cô nói xong điện thoại rồi định xin
điện thoại.
Bách Hợp biết rõ ý định của cô ta nhưng cố tình không chịu tắt điện thoại, em chồng tuy còn nhỏ tuổi mới học cấp hai nhưng
rất ranh ma, nguyên chủ cũng bị cô ta hành hạ không ít, bởi vì cô ta mà
nhiều lần bị mẹ Lục tức giận. Bách Hợp thấy Lục Liên nên cố ý mói chuyện cả buổi, cô làm qua nhiều nhiệm vụ nếu muốn nói chuyện thì đừng nói là
vài tiếng đồng hồ thậm chí vài ngày cũng không hết chuyện, Lục Liên muốn ngắt lời nhưng Bách Hợp không để ý tới cô ta, cho đến một giờ sau thân
thích bạn bè trong thôn lục tục kéo tới muốn gặp cô dâu mới thì lúc này
mẹ Lục mới tiến đến gọi người.
“Mày nằm chết ở trong phòng à,
cũng không phải là ở cữ không được ra gió, người bên ngoài chờ cả buổi,
mày ở đâu hẹn hò với đàn ông khác hay sao?”
Sáng sớm đã bị Bách
Hợp làm cho tức giận, trong lòng mẹ Lục vô cùng tức giận, bà biết rõ
Bách Hợp là người thành phố, vì không để cho Bách Hợp xem thường mình mà muốn ra oai với cô, phải làm cho nó biết sợ thì mới không dám chống lại mình, thế mà đêm qua bà hỏi kỹ con trai mình, nhà họ Uông là nhà có
tiền, cha Uông Bách Hợp là giáo sư gì đó thu nhập một năm hai ba mươi
vạn đấy còn có các loại phụ cấp nữa, còn mẹ Uông Bách Hợp nữa cũng rất
gỏi, bà ấy là chuyên gia ngoại khoa một năm thu nhập cũng hơn hai ba
mươi vạn, hai vợ chồng này tiết kiệm cũng khá nhiều tiền. Lúc trước mẹ
Lục thấy Bách Hợp cho bà hai vạn đã cảm thấy rất vui rồi, giờ nghe cái
gì mười vạn mười vạn suýt nữa khiến bà choáng váng đầu óc.
Chỉ
cần mình chấn trụ được Uông Bách Hợp, cô ta gả vào nhà họ Lục thì đã là
người của nhà họ Lục, vợ chồng nhà họ Uông không có tiền đồ chỉ sinh có
mỗi đứa con gái, về sau không phải mình nói cái gì thì là cái đó sao.
Chỉ cần đắn đo Uông Bách Hợp thì tiền của nhà họ Uông cũng là tiền của
mình, sau này nhà họ Lục phát tài rồi.
Cũng chính bởi như thế mà
sáng sớm đã ra oai với Bách Hợp, bà muốn Bách Hợp sợ hãi thừa dịp cô
không có chuẩn bị mà gieo xuống tâm ma, nghe lời mình, ai ngờ chuyện còn chưa bắt đầu thì con nhóc kia lại bày ra vẻ cao ngạo.
Âm thầm
chỉ cây dâu mắng cây hòe, mẹ Lục mắng con gái nhưng ai mà chẳng biết bà
ta đang mắng ai. Bách Hợp thấy sắc mặt mẹ Lục thì cố ý to tiếng, “Được
rồi, chỗ tớ có một chuyện rất buồn cười, trong nhà Lục Thiếu Quan có một đống em , anh ta còn gọi mẹ là nương đấy, ha ha ha cậu nghe thấy cách
gọi quê mùa thế chưa?” Cô vừa nói xong nhìn sắc mặt đen xì của mẹ Lục
thì trong lòng mới vui vẻ hơn nhiều, cố ý làm bộ kiêu căng:”Được rồi, tớ tắt máy đây, mẹ anh ra còn đang chờ tớ, cái gì? Cậu nói tớ sợ hắn giận? Chỉ bằng Lục Thiếu Quan? Anh ta ngoài trừ tớ lấy thì ai thèm lấy. Nếu
dám tỏ vẻ gì với bản cô nương thì tớ bỏ anh ta. Cóc ba chân khó tìm chứ, còn đàn ông hai chân thì ngầm trời này còn nhiều mà, cũng không phải
anh ta không thể, ba mẹ tớ tùy tiện giới thiệu một cái thì người ta xếp
hàng đợi tớ hàng dài.”
Mẹ Lục vẫn cho rằng con gái sau khi đã lấy chồng thì phải giúp chồng dạy con nhưng lại không ngờ lại nghe thấy
Bách Hợp nói ly hôn, ở nông thôn ly hôn là chuyện vô cùng mất mặt lại
còn bị người khác chỉ chỏ, mẹ Lục có quan niệm như thế cho rằng Uông
Bách Hợp đã lấy con trai mình thì tuyệt đối sẽ không dám ly hôn, dù sao
cô ta đã không phải là xử nữ nữa rồi. Thế mà Bách Hợp không để tâm đến
chuyện này còn dám nói sẽ tìm người khác chẳng lẽ định cho con mình đội
nón xanh sao? Mẹ Lục vừa tức vừa sợ, mặt âm trầm quay người đi lúc đi
qua cửa chính còn đạp một cái.