“Đùng” khiến cho ván cửa lay động hai cái, tro bui rơi xuống theo, mẹ
Lục lại đau lòng ván cửa nhà mình, nhưng nghĩ tới những lời Bách Hợp nói thì bà đi phăm phăm tìm con trai rồi nói hết ra. Lục Thiếu Quan nghe
thấy thế thì nghĩ tới lúc trước ở trong trường học Uông Bách Hợp rất nổi tiếng, đã xinh đẹp tính tình lại tốt, gia thế cũng không kém, người như thế sẽ không khiến người khác có cảm giác khó với tới, lại kiểu con gái rượu nên thành đối tượng chọn vợ, hơn nữa giáo sư Uông dạy học nhiều
năm học trò khắp thiên hạ, nói không chừng cũng có người thích Bách Hợp.
Trên thực tế trong trường học hoa khôi không phải là Bách Hợp nhưng có rất
nhiều người theo đuổi, với lại thành phố cũng không để ý vấn đề trinh
tiết như trước kia nữa.
Tuy không biết tại sao lúc trước Uông
Bách Hợp lại chọn hắn nhưng đàn ông đều thích cạch tranh đấy, không có
người tranh đoạt với hắn thì ăn thịt rồng cũng không bằng bánh bột ngô,
chỉ khi nào có người tranh đoạt với hắn, Lục Thiếu Quan lập tức cảm thấy trong lòng khó chịu, trên mặt hắn bỏng rát âm thầm hơi hối hận mình
không nên nghe lời mẹ mang Bách Hợp về quê làm đám cưới, nếu thật khiến
cho cô ấy không thoải mái mà ghét bỏ mình thì sau này cô ấy muốn ly hôn thì biết làm sao giờ.
Cô ấy không phải là người ở quê mình, cho
dù người ta nói lời ong tiếng ve thì cũng không phải chịu tội, còn mình
lại là người ở đây, ai mà không biết mình đỗ đại học ở thủ đô? Sau này
nhỡ bị con gái thành phố bỏ thì sẽ bị người trong thôn chê cười. Cho dù
Bách Hợp chỉ nói đùa thì cũng vô cùng mất mặt, Lục Thiếu Quan thở dài
cúi thấp đầu xuống không nói chuyện, mẹ Lục đẩy hẳn: “thằng cả, con nhìn rõ loại đàn bà không coi trọng chồng mình, sớm biết thế lấy con gái
trong thôn còn hơn, hàng ngày biết hầu hạ con.”
Mẹ Lục nói lảm
nhảm khiến cho Lục Thiếu Quan phiền não: “Mẹ, con chướng mắt con gái
trong thôn, về sau đừng có nói nữa, huống chi con gái trong thôn có cho
mẹ nhiều tiền như thế không?” Lục Thiếu Quan vô cùng khó chịu, trước mặt bạn bè hắn là người thật thà hiền lành nhưng người hiền lành cũng
chướng mắt những cô gái nông thôn lôi thôi lếch thếch, suốt ngày đi chân đất theo đuôi đàn ông, nói năng còn thoải mái hơn cả đàn ông. Tuy có
cần cù chăm chỉ nhưng không tốt, không có văn hóa mang theo người hắn
ngại mất mặt, huống chi về sau hắn muốn làm việc ở thủ đô chứ không phải ở quê.
Bị con trai quát lại, bà lại nghĩ tới Uông Bách Hợp cho
mười vạn nên bà ta không nói nữa, bà dựa vào mười vạn này mà trong hai
năm qua sống rất dư giả, nhắc tới chuyện khác bà ta còn có thể giải
thích nhưng nói đến tiền nong thì mẹ Lục liền không nồng nhiệt nữa:”Đúng rồi, lần này cô ta về đưa một vạn chỉ sợ không đủ dùng, phải làm tiệc
rượu nữa con bảo cô ta cho một vạn nữa đi.”
Trên thực tế trong
thôn làm tiệc rượu chỉ cần một vạn là đủ rồi, mẹ Lục muốn ăn gian tiền
cưới, mắt thấy con út sắp học trung học rồi phải chuẩn bị tiền học cho
nó, nghe nói tiền học một kỳ hơn hai ngàn cộng thêm tiền sinh hoạt nữa,
mẹ Lục cũng không muốn con mình chịu khổ, nếu chỉ dựa vào mấy mảnh ruộng thì cả đời bà cũng không có tiền đóng học cho con trai.
Dù sao
nhà họ Uông chỉ có mỗi đứa con gái, tiền của họ không phải sau này cũng là của nhà mình à, có điều dùng sớm thôi mẹ Lục coi như là đương nhiên.
Lúc này Lục Thiếu Quan mới đi làm nên hắn cũng không có tiền, không như sau này làm Lục tổng ngẩng đầu ưỡn ngực, hiện tại hắn biết tình huống trong nhà, mặc dù chán ghét tính tình của mẹ mình nhưng hắn cho mình là một
người đàn ông trưởng thành đã học thành tài phải nuôi sống gia đình là
chuyện bình thường đấy, tuy hắn không lấy ra tiền nhưng nhà họ Uông có
tiền. Nhà họ Uông có mỗi mình Uông Bách Hợp lại thờ phụng nguyên tắc
cưng chiều con gái nên cuộc sống của cô ấy rất đầy đủ, một tháng thu
nhập của vợ chồng nhà họ Uông có năm vạn nên cho Uông Bách Hợp một vạn
tiền tiêu vặt, cho nên lúc hắn đang học tập thì Uông Bách Hợp trả cả
tiền học phí cả tiền sinh hoạt vì cô sợ mình sa lãng việc học, khiến cho hắn tập chung học tập lấy được bằng ưu.
Uông Bách Hợp rất có
tiền huống chi cô ấy đã là người của mình nên Lục Thiếu Quan cảm thấy mẹ Lục làm thế cũng không sai. Hai mẹ con thương lượng xong, Bách Hợp đã
tắt điện thoại đi bỏ qua ánh mắt của Lục Liên đi ra ngoài cửa, cô tới
nhà họ Lục từ hôm qua không những thế trong nội dung câu chuyện cũng có
tình hình nhà họ Lục nên cô quen nẻo ra khỏi phòng ngủ tới phòng khách
ngồi xuống, cô cũng không ngu như nguyên chủ bị mẹ Lục sai khiến, lúc
này cô lấy điện thoại ra chơi tiếp vừa chơi vừa mắng tín hiệu không tốt, bộ dạng được nuông chiều không ai dám tới gần.
“Uông Bách Hợp, to gan nhỉ, chồng của mày đang tiếp khách mà mày là đàn bà
còn chơi được?” Mẹ Lục bàn xong với con trai lúc đi ra thì nhìn thấy
Bách Hợp đang ngồi cùng với
một đám người, trong thôn có rất nhiều người không có điện thoại cũng chưa từng thấy điện thoại xa hoa như thế nên
nhiều người bu lại gần cô, nhìn thấy trò chơi trong điện thoại thì hơi
tò mò, rất nhiều trẻ con vây quanh cô. Cô không nói lời nào nhưng khí
thế cao sang.
Mẹ Lục không thích cô là trung tâm như thế, muốn
cũng phải là bà, bà muốn được mọi người coi như lão phật gia được mọi
người vây quanh, Uông Bách Hợp hầu hạ mình đang định mở miệng quát thì
Bách Hợp đã đứng dậy nói ”Bà không phải là đàn bà? Bà không phải do đàn
bà sinh ra? Đàn bà thì sao?”
Ở trong nhà họ Lục ngoài trừ con
trai trưởng thì bà là người nói một không hai, giờ nghe thấy Bách Hợp
dám chống đối mình trước mặt mọi người, hơn nữa ánh mắt cô ta còn mang
theo cười ngạo cùng với khinh miệt thì khiến bà rất tức giận, lao tới
định đánh Bách Hợp nhưng bị Bách Hợp cản lại :”Bà đánh đi, nếu bà dám
đánh thì tôi sẽ tiễn Lục Thiếu Quan vào tù. Nếu bà dám đụng vào một sợt
tóc của tôi thì tôi sẽ lập tức ly hôn với Lục Thiếu Quan.”
Những
lời này trấn rụ mẹ Lục rồi, bà chỉ là người đàn bà ở trong thôn làm sao
biết được cái gì ly hôn báo án, nghe thấy mình đánh Bách Hợp thì Lục
Thiếu Quan ngồi tù khiến cho bà ta sợ đến nỗi không dám nhúc nhích oán
hận nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.
Bách Hợp bóc đậu phụng ra ăn rồi ngồi một bên nhìn mẹ Lục nói cười: “Một bà già nông thôn còn dám ra oai với tôi, bà nghĩ bà là ai? Còn muốn dạy dỗ tôi, mẹ tôi còn không nỡ
đụng một ngón tay vào tôi mà bà còn dám, Lục Thiếu Quan anh cút ra đây
cho tôi, tôi phải về, mẹ anh còn cầm một vạn của tôi, coi như bố thí bà
ta.”
Đám người không dám thở mạnh đều cảm thấy người thành phố
cao cao tại thượng, rất nhiều người nghe mẹ Lục khoe khoang con dâu
thành phố đều nghe lời bà, hôm nay không ngờ con dâu này cũng không phải là đồ ngu, lúc trước bà ta còn khoác lác cô gái này còn mang theo nhà
mẹ đẻ gả vào nhà họ Lục giờ thấy bà ta không chấn được Uông Bách Hợp
cũng không khỏi cười nhạo bà ta.
“Có chuyện gì thế?” Lục Thiếu
Quan còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy Uông Bách Hợp ở ngoài hét gọi
hắn, lúc hắn đi ra còn thấy cánh tay của mẹ Lục còn chưa buông xuống,
lại thấy vẻ mặt Bách Hợp không tha thì trong lòng rất mệt mỏi buồn
phiền.
“Mẹ, có chuyện gì thế?” Hắn không dám gọi nương khiến cho
Bách Hợp càng hiểu rõ tính cách người đàn ông này, trong lòng không khỏi cười lạnh hai tiếng, trên mặt càng kiêu căng hơn.
“Mẹ anh dám đánh tôi, Lục Thiếu Quan anh là đồ vô dụng, ngay cả vợ cũng không bảo vệ được, tôi lấy anh để làm gì? Ly hôn!”
Bị Bách Hợp mắng trước mặt mọi người thì Lục Thiếu Quan rất xấu hổ nhưng
lúc này hắn lại không dám nổi giận rồi kéo tay Bách Hợp: “Vợ à, mẹ anh
không hiểu chuyện, em từ từ nói với chồng, làm gì nói khó nghe thế.” Vừa mới bày tiệc mà Bách Hợp đòi ly hôn thật quá tùy hứng, trong lòng Lục
Thiếu Quan điên tiết nhưng cũng không dám làm gì Bách Hợp, đành phải dỗ
ngọt bóc đậu phộng cho Bách Hợp ăn, lúc này Bách Hợp mới nhìn sắt mặt
tức giận của mẹ Lục rồi đắc ý ngồi xuống.
Người xung quanh nhìn
chằm chằm vào Lục Thiếu Quan nhưng lúc này hắn chẳng quan tâm, dỗ xong
Bách Hợp thì tính sau, mẹ Lục thấy tình huống này thì mặt đen lại, nếu
hôm nay không chân được Uông Bách Hợp thì bà hiểu về sau bà sẽ không
chen được vào giữa hai vợ chồng này nữa.
Tuy nói mẹ Lục không
được người ta dạy dỗ tâm kế nhưng bà ta sống ở nhà họ Lục vài chục năm
đã thu được rất nhiều kinh nghiệm, bà định ra oai với Bách Hợp nhưng lại không thành, sau này mình cũng không lên mặt được với Bách Hợp. Bà phải hưởng phúc của con trai, muốn con dâu thành phố này phải hầu hạ bà, đưa tiền cho bà.