Nghĩ như thế, mẹ Lục liền ngồi xuống đất vỗ đùi rồi gào thét: “Tôi khổ
lắm, thật vất vả mới nuôi được một đứa con trai như vậy, thế mà vì con
đàn bà kia mà giận tôi, từ hôm qua đến giờ còn chưa gọi một tiếng
nương…”
Bách Hợp biết rõ đám người trong thôn này luôn đồng tình
kẻ yếu, đương nhiên quá yếu thì họ không nhìn chỉ xem người chê cười,
nhưng mẹ Lục là người lớn lại trước mặt mọi người kể lể con dâu bất hiếu nên hầu hết đồng tình với bà ta, Bách Hợp không muốn mẹ Lục có danh
tiếng tốt bởi vậy sẽ không để cho dư luận đứng ở phía nhà họ Lục, cô
muốn nhà họ Lục không ngẩng mặt lên được, thấy mẹ Lục gào khóc thế rất
hợp tâm ý cô, bởi vậy Bách Hợp cười lạnh hai tiếng rồi cúi đầu nhìn chằm chằm mẹ Lục.
“Bà vất vả nuôi con trai? Trong bốn năm qua là tôi
nuôi Lục Thiếu Quan, có sữa thì là mẹ, tôi thay anh ta trả hơn mười vạn
học phí, chẳng lẽ anh ta nên gọi tôi là mẹ? Hơn nữa tôi còn trả tiền hôn lễ? Lục Thiếu Quan phải ở rể nhà họ Uông, tôi nói cho bà biết phí gọi
lại xưng hô đã đưa rồi còn chưa có gọi lần nào, không bảo bà gọi tôi là
tổ tông thì cũng không tệ rồi.”
Bách Hợp nhanh mồn nhanh miệng
nói đến mức người nhà họ Lục xấu hổ, trong mắt mẹ Lục chợt lóe lên hung hãn, Bách Hợp nhếch miệng đang định nói tiếp thì có một đàn bà ôm đứa
trẻ lách vao.
“Chị dâu, không nên nói như thế…” Đây là em gái
khác của Lục Thiếu Quan, ở nông thôn mọi người lấy chồng sớm, bình
thường 16-17 tuổi đã lấy chồng rồi, trước khi lấy được giấy đăng ký kết
hôn thì bày ra hai bàn rượu, chờ đến khi đủ tuổi thì mới kết hôn, bởi
vậy Lục Mẫn mới có hai mươi tuổi đã có con ba tuổi.
Vừa nhìn thấy Lục Mẫn, thù mới hận cũ xông lên. Con của Lục Mẫn rất chán ghét thích
cấu véo người khác hơn nữa cấu rất đau bầm tím cả người, Uông Bách Hợp
trong câu chuyện cũng từng bị cấu đã báo cho Lục Mẫn biết nhưng lại bị
cười nhạo. Nói cô so đo với trẻ con không biết xấu hổ về sau thằng bé
càng bắt nạt Uông Bách Hợp hơn, hết lần này tới lần khác còn gánh tội
bắt nạt trẻ con ròi bị mẹ Lục và Lục Thiếu Quan dạy dỗ, mỗi khi Uông
Bách Hợp nghĩ tới mẹ con Lục Mẫn thì nước mắt chảy ròng.
Nếu hiện giờ Lục Mẫn không nói lời nào thì cũng thôi nhưng trong lúc mấu chốt
này mà cô ta còn xông tới, Bách Hợp nhìn cô ta một cái rồi lạnh lùng
nói: “Đây là người nhà ai không có buộc kỹ mà thả ra thế hả? Chỉ là đàn
bà mà còn dám chen mồn vào nói, về nhà mà hầu hạ chồng cô đi.” Trong câu chuyện kia mẹ Lục luôn lấy lời này để qua loa tắc trách nguyên chủ. Có
thể trên thực tế thì ở nhà họ Lục cũng không phải tất cả đàn bà không có quyền lên tiếng, chỉ do đàn bà gả vào nhà họ Lục mới không có quyền lên tiếng mà thôi. Con gái nhà họ Lục muốn nói gì thì nói, tất cả quy củ
đàn bà đều nhằm vào người ngoài.
Bách Hợp muốn cho nhà họ Lục khó chịu nên cũng không hề nhẫn nhục chịu đựng như nguyên chủ, bởi vậy mới
chỉ cây dâu mắng cây hòe khiến cho sắc mặt Lục Mẫn đỏ ửng lên lúc này
mới trở về ngồi chỗ cũ.
Mẹ Lục đầu kêu ong ong, từ xưa đến giờ
chưa từng có con dâu nào bảo mẹ chồng phí đổi xưng hô chứ, ý tứ trong
lời nói của Bách Hợp khiến cho mẹ Lục rất nhục nhã, muốn bà đổi xưng hô
thế gọi Bách Hợp là gì? Hơn nữa con mình thành ở rể, con mình vất vả
nuôi lớn để dưỡng lão chứ không phải để nuôi nhà khác, vợ chồng nhà họ
Uông không sinh được con trai lại còn nhớ thương con nhà khác. Mẹ Lục
gào ầm lên: “Uông Bách Hợp, mày đồ không biết xấu hổ hàng nát bị hàng
người kỵ. Bố mẹ mày không biết đẻ con trai thì muốn con nhà người ra,
tao nhổ vào, cửa nhỏ đều không có, còn ở rể, không cần cưới nữa. Mày
cũng chả còn là con gái nữa, tao xem còn có người nào nhặt giày nát của
con tao không.”
Bà ta nói rất cay nghiệt mắng chửi vũ nhục người
không ngừng, nguyên chủ bị chiêu này của mẹ Lục mà ăn không biết bao
nhiêu đau khổ, cũng bởi vì nghe được những lời này mà cảm thấy xấu hổ
nhưng giờ mẹ Lục cho rằng bà ta dựa vào chửi loạn mà thắng mình thì bà
ta quá ngây thơ rồi, Bách Hợp mỉm cười ngồi xuống: “Tôi hàng nát? Con
của bà cũng chỉ là hàng tôi đã sử dụng qua mà thôi, không muốn cưới cũng được, trả lại tiền cưới đây, còn tiền trước kia coi như tôi bao trai.”
Cô khinh miệt cùng với lời nói kia làm mọi người chấn động khiến cho Lục Thiếu Quan không ngẩng đầu lên được, nhất là chuyện mẹ Lục nhận tiền
của Bách Hợp cũng là sự thật, vì bà ta khoe khoang khắp nói rằng con gái thành phố rất coi trọng bà coi bà như ông trời, suốt ngày hạ thấp Uông
Bách Hợp, lúc này Bách Hợp nói bà ta cầm tiền thì cũng không nói lại
được câu nào.Con trai tài giỏi của mình lại từ trong miệng Bách Hợp nói ra thành trai
bao, mẹ Lục thực sự rất tức giận vọt lên định đánh Bách Hợp, Lục Thiếu
Quan cố nén lửa giận kéo bà ta lại cắn răng thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ đủ
chưa hả, đây là đám cưới của bọn con, sao mẹ lại làm thế?” Lục Thiếu
Quan ở thủ đô đã vài năm, hắn biết rõ mình xuất thân không bằng người
ra, mạng lưới quan hệ cũng không có, lúc học đại học do
hắn tự ti thành
tự đại nên không có bạn bè thân gì, công việc hiện tại đều là do Uông
Chính giúp đỡ.
Uông Chính trở thành giáo sư đại học đã nhiều năm, quan hệ rộng rãi, học trò khắp thiên hạ, sau này mình muốn chỗ tốt cần
phải nhờ bố vợ nhiều, mẹ Lục không có kiến thức nếu bà áp chế được Bách
Hợp thì cũng thôi nhưng hiện tại xem ra Bách Hợp không sợ bà, Lục Thiếu
Quan không thể để mẹ Lục đắc tội Bách Hợp, vạn nhất Bách Hợp muốn ly hôn trở về thành phố thì mình cũng bị mất việc.
Hắn vất vả lắm mới
trụ lại ở thủ đô, thề phải làm lên sự nghiệp tuyệt đối không thể như
trước. Lục Thiếu Quan trừng mắt nhìn mẹ mình rồi mới cầu khẩn Bách Hợp
cuối cùng mới giải quyết xong chuyện này.
Sau khi trải qua chuyện này Bách Hợp và mẹ Lục trở mặt thành thù, cùng ngày mẹ Lục trở về phòng khóc một trận ngoài trừ hai đứa con gái an ủi ra thì không có ai để ý
tới bà ta, bà ta khóc một lúc sau cảm thấy không ý nghĩa gì thì lại ra
khỏi phòng. Lúc này Bách Hợp đang bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình, Lục
Thiếu Quan thấy thế thì nhanh chóng ngăn lại. Vốn định làm tiệc cưới ba
ngày, mới làm được một ngày nếu Bách Hợp đi thì nhà họ Lục mất mặt chết, hắn lại dỗ khích lệ chỉ kém không có quỳ xuống thì Bách Hợp mới miễn
cưỡng ở lại.
Thấy buổi chiều Lục Thiếu Quan cố nén phẫn nộ bưng
nước rửa chân cho mình thì Bách Hợp mới nở nụ cười, cô không thèm Lục
Thiếu Quan hầu hạ, trên thực tế cô không muốn tiếp xúc thân thể với Lục
Thiếu Quan nhưng hôm nay thấy hắn hèn mọn ngồi xổm trước mặt mình thì
cũng rất hả giận, không phải hắn rất cao ngạo sao chỉ vì mình muốn ly
hôn mà hắn hạ thấp mình xuống, người đàn ông này bị nguyên chủ cưng
chiều đến mức hắn không nhìn thấy đông tây nam bắc rồi khiến cho hắn
quên mất hắn chỉ là tên cặn bã còn dám lên mặt với mình, nếu thực sự ly
hôn thì hắn sợ hơn bất cứ ai.
Nếu không dạy dỗ hắn từ đầu thì khiến hắn to gan hơn chịu khổ vẫn là mình.
Lục Thiếu Quan ở nhà họ Lục ba ngày quả thực như một ngày như một năm, lúc
này hắn rất hối hận mình mang Bách Hợp về quê, hắn nhớ tới Bách Hợp
trươc kia luôn nghe lời hắn, xem Bách Hợp hiện tại đã biết tình huống
chân thật của nhà mình thì lại xem thường hắn, hắn cảm thấy đàn bà trên
đời này đều là cẩu mắt xem người thấp, trong lòng hắn cho rằng Uông Bách Hợp thực lòng yêu mình hóa ra cũng chỉ là lừa gạt mà thôi, hắn vừa tức
vừa giận, giận chó đánh mèo lên người mẹ Lục.
Đám cưới ngày thứ
ba cũng đã xong, không đợi ăn bữa tối thì Bách Hợp báo muốn đi, mấy ngày qua khiến cho Lục Thiếu Quan rất mệt mỏi quả thực mệt hơn cả tuần làm
thêm giờ, mắt hắn đã quầng thâm thấy Bách Hợp quậy thế thì hắn không
muốn dỗ nữa dứt thoát im lặng cầm đồ đạc mình ra, mẹ Lục không muốn con
trai đi nhưng Bách Hợp sống chết muốn đi khiến mẹ Lục vừa hận vừa sợ, bà trước kia cảm thấy mình chân trần không sợ đi giày, cho rằng Lục Thiếu
Quan đã chiếm được cơ thể Uông Bách Hợp thì tuyệt đối sẽ không ly hôn
với Lục Thiếu Quan, cũng không có đàn ông nào muốn cưới, không ngờ thế
sự thay đổi, khắp nơi đều có đàn bà ly hôn, kết giao mấy bạn trai cũng
không có ai nói gì, lúc bà nghe thấy còn không tin rồi hỏi lại hai con
trai con gái đang học thì nghe được có nữ sinh cấp ba còn yêu đương kìa, lúc này mới biết sợ.
Nếu nhà họ Lục không có con dâu như Uông
Bách Hợp thì nhà mình mất đi một thần tài lại còn bị chê cười. Mẹ Lục cứ gào lên nói tại sao con trai mình phải lấy đàn bà như thế nhưng khi con trai lấy được một tiểu thư có tiền thì bà vui mừng hơn ai hết.
“Chị dâu, bây giờ chị đã là chị dâu em rồi, điện thoại của chị cho em mượn
chơi hai ngày được không?” Lục Liên rất muốn có điện thoại từ lâu rồi,
trong lớp có hai bạn nhà có tiền đã mua điện thoại rồi, cô rất muốn có,
không nghĩ tới Bách Hợp không những có điện thoại mà còn đẹp hơn điện
thoại của bạn học kia gấp mười lần.