Edit: Lonajaja
Beta: Sakura
Trở lại phủ Hoa phu nhân nhìn nàng đi khập khiễng, cố ý ân chuẩn nàng tối không cần phải tới hầu hạ, chỉ
cần ở lại phòng mình nghỉ ngơi là được, Bách Hợp về phòng trước hết để
cho nha hoàn tam đẳng thay mình đưa nước ấm tới tắm, lúc này mới thở
phào nhẹ nhõm. Trong nội dung câu chuyện nguyên chủ gần bằng tuổi Thu
Hương, nhưng bốn người Xuân Hạ Thu Đông là tỳ nữ được Hoa phu nhân sủng
ái nhất nên thân phận địa vị không tầm thường, nguyên chủ lăn lộn cũng
không kém, tuy không bằng bốn người kia nhưng so nha hoàn khác thì địa
vị nàng có thừa,vì nàng là nha hoàn nhất đẳng, mình một người một gian
phòng, sống cũng khá thoải mái.
Nguyên chủ yêu thích màu sắc tươi đẹp, cứ cái gì có màu đỏ quả lựu thì yêu thích, đây cũng là tại sao tên nàng là Thạch Lưu, còn thích cả màu xanh lá nữa, loại nào có màu sắc
tươi đẹp thì trong tủ xiêm y nàng có màu đó, vốn dung mạo nguyên chủ đã
không bằng Thu Hương, da dẻ và vóc dáng cũng không bằng, nhưng ngày
thường nàng bôi phấn dày đặc khiến cho người khác không thể yêu thương
nổi.
Bách Hợp ngâm mình ở trong nước nóng nhéo nhéo cỗ thân thể
này, tuy trẻ trung nhưng quá gầy, không đủ tiêu chuẩn của các phu nhân
hướng tới béo mới đẹp, cơ thể này quá gầy rồi, ngực thì bé, có lẽ là vì
tuổi còn nhỏ nên chưa phát dục đủ đi, Bách Hợp nghĩ nghĩ cũng không biết cơ thể này có thể phát triển nữa không, thuận tay sờ đến eo, nàng không nhịn được sợ run cả người, miệng hút khí lạnh.
Bên hông có dấu
xanh tím hình bàn chân nhìn vào rất chói mắt, không chỉ sờ, mà uốn éo
thoáng một phát đau cả người, hôm nay hòa thượng kia chết tiệt đạp nàng
một cái rất mạnh, đạp nàng bay ra ngoài, trên người còn có rất nhiều vết thương. Bách Hợp vừa vận công vừa mắng tên hòa thượng chết tiệt. Lúc
này mới cảm giác thoải mái hơn nhiều, sau đó ngậm lấy nước mắt xoa eo,
lau khô đầu tóc rồi mới lên giường nằm.
Mấy ngày sau, vết ứ đọng
trên lưng nàng tiêu tán rất nhiều, đi đường không hề khập khiễng nữa,
lúc này mới bắt đầu đi ra ngoài, nhớ lại nội dung câu chuyện có lẽ
bảy tám ngày nữa Đường Bá Hổ mới đến thăm phủ. Trong khoảng thời gian
này vừa vặn cho nàng chuẩn bị một phen. Buổi tối nàng không khách khí
lại nhờ bọn nha đầu giữ lại hoa quả chủ tử ăn không hết mang vào trong
phòng nàng, bọn hạ nhân ăn đồ ăn dư của chủ tử không xấu hổ mà coi đó là vinh quang.
Tất nhiên bốn nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông sẽ không ăn những vật này, thân là nha hoàn được sủng ái nhất, các nàng đều có một
phần, kỳ thật ngoại trừ danh nghĩa là một nha hoàn, nhưng ở trong Hoa
phủ địa vị tương đương với Đại tiểu thư, mỗi ngày chỉ cần ở bên người
Hoa phu nhân pha trò là được, còn lại thời gian đều rất thoải mái.
Bách Hợp lại không được như vậy, nàng ở trong phủ văn không được võ cũng
chẳng xong, ngày thường Hoa phu nhân thấy nàng luôn bị xấu mặt ngẫu
nhiên bị chọc cười sẽ thưởng cho nàng một ít thứ tốt, nhưng đại đa số
thời gian nàng đều phải làm việc. Bận rộn cả ngày trở lại gian phòng
của mình, thấy trên mặt bàn có mấy quả táo cắn dở còn có non nửa chén
mật ong, Bách Hợp thở dài, đập nát trái cây pha thêm mật ong trộn lên
cho đều, tắm rửa rồi thoa hỗn hợp này lên mặt và toàn thân.
Có
ngày được nhiều thì nàng bôi cả người, nếu ít thì nàng cũng chỉ đành bôi mặt và cổ thôi, cũng không biết có phải tại nguyên chủ hay sử dụng phấn có chứa chì hay không khiến khuôn mặt trắng trẻo bị tổn thương nghiêm
trọng, sau khi nàng tẩy lớp phấn dày đặc kia đi, khuôn mặt nhìn tái nhợt không có biểu cảm, bờ môi thâm xanh, bộ dáng kia cũng xấu đến mức quỷ
cũng sợ, lần trước Thạch Lưu có vị Võ Trạng Nguyên ái mộ nàng khi thấy
mặt nàng cũng bị nàng dọa sợ!
Gần đây nàng cũng bắt đầu thử dùng
gạo xay thành bột, tuy kém bọn người Thu Hương dùng phấn ở trong nội
cung pha chế được Hoa phu nhân ban thưởng, nhan sắc cũng không giống
nguyên chủ bôi phấn nhìn trắng bệch kia, nhưng thắng ở một điểm là bột
này tự chế không tốn tiền, gần như hoàn toàn là tự chế, hơn nữa màu sắc
bôi ở trên mặt nhìn tự nhiên hơn rất nhiều, so với bột chì trước kia
không có thương tổn cho da mặt, hơn nữa mỗi buổi tối Bách Hợp cũng tự
điều chế các loại mặt nạ đắp mặt, sau bốn năm ngày nàng tẩy hết phấn
trang điểm, vậy mà phát hiện khuôn mặt này thoạt nhìn tốt lên rất
nhiều.
Tính tính toán toán thời gian ngày mai chính là Đường Bá
Hổ tiến vào Hoa phủ, trong kịch tình ngày hôm đó Thạch Lưu đồng tình
người bán mình chôn cha, sau đó kiên trì yêu cầu Thu Hương mua người,
lúc ấy nàng không biết Đường Bá Hổ giả trang thành, tiến vào Hoa Phủ chỉ là muốn theo đuổi Thu Hương, nguyên chủ chỉ vì thấy hắn đáng thương nên đồng tình mà thôi, tuy nói tại Hoa phủ mọi người thấy Thạch Lưu làm
việc không tốt, luôn chọc cười, nhưng nàng rất thiện lương, chỉ có điều
bởi vì cách ăn mặc và hành vi khoa trương, cho nên mọi người lần đầu
nhìn thấy điểm tốt của nàng không phải là thiện lương, mà là hành động
chọc cười người khác mà thôi.
Đường Bá Hổ yêu Thu Hương cũng một
phần lý do là nàng ta thiện lương, Bách Hợp cũng nuốn lộ bản tính chân
thật của nguyên chủ ra, dù sao nếu hắn quả thật yêu thiện lương, nguyên
chủ cũng phù hợp tiêu chuẩn hắn yêu thích. Bởi vậy buổi tối chuẩn bị sớm đi ngủ, ngày thứ hai đi đón tiếp Đường Bá Hổ vào phủ phải biểu hiện
thật tốt.
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Bách Hợp cũng sớm đứng
canh ở cạnh cửa, mọi người đều biết Võ Trạng Nguyên ái mộ nàng, cho nên
nàng muốn đi ra ngoài cũng không người nào ngăn cản nàng, Thu Hương ngày thường cũng chỉ hoạt động ở nội viện lúc này cũng đi ra. Bách Hợp nhớ
rõ trong nội dung câu chuyện Thu Hương muốn thay Hoa phu nhân cầm thứ gì đó nên mới đi qua ngoại viện, đúng lúc đã nghe được tin Đường Bá Hổ
muốn bán mình chôn cha,
nhưng mà rõ ràng chuyện này không cần nàng đến
xử lý, cuối cùng vẫn như cũ gặp Đường Bá Hổ, cái này chỉ có thể nói do
số mệnh đã an bày.
Ngay từ đầu Thu Hương không thích Đường Bá Hổ
đến quấn quít lấy nàng, Bách Hợp chuẩn bị cố gắng một chút, nhưng cuối
cùng Đường Bá Hổ vẫn không ưa thích mình, vậy thì thôi, nhiệm vụ này mặc dù không có nguy hiểm, thế nhưng mà độ khó khăn quá lớn. . .
“Thạch Lưu, ngươi ở bên ngoài làm gì?” Thu Hương đi qua ngoại viện, tò mò nhìn thấy Thạch Lưu đứng bất động trước cửa, không nhịn được mở miệng hỏi
một câu. Sáng sớm lúc này chỉ sợ ba người Xuân Hạ Đông Hương còn chưa có thức dậy ah, nàng ta lại thức dậy sớm như vậy không nói, nhưng lại chạy đến trước cửa ngoại viện, Bách Hợp không nhịn được lại muốn cào tường,
nghe Thu Hương hỏi thì cứng ngắc xoay người lại: “Thu Hương tiểu thư, Võ Trạng Nguyên hẹn ta, hình như là có lời muốn nói. . .” Nàng vừa dứt
lời, quả nhiên xa xa liền thấy bóng dáng Võ Trạng Nguyên.
Thu
Hương cười cười liếc mắt nhìn nàng, Bách Hợp mặt không biểu tình nhìn xa xa, có lẽ là nhìn thấy động tĩnh bên này, Võ Trạng Nguyên quay người đi mất, Bách Hợp: “. . .”
Hiện tại đây là ý gì, mọi người ở đây đều xem thường nàng, bây giờ đến cả fans hâm mộ của nàng, Võ Trạng Nguyên
nhìn thấy nàng cũng muốn bắt đầu né đi sao? Trong lòng Bách Hợp còn đang suy đoán lấy Võ Trạng Nguyên đang định tìm đồ đạc để nịnh nọt mình, dù
sao trong kịch tình Võ Trạng Nguyên rất ưa thích Thạch Lưu, ai ngờ mãi
lâu sau cũng không thấy bóng người trở về.
“. . .” Thu Hương trầm mặc hai mắt nhìn Bách Hợp, lúc này muốn nói cái gì, thấy quả thật là
nói không ra lời, chỉ phải xấu hổ hướng Bách Hợp cười khan hai tiếng,
như là rất sợ nàng khó chịu vậy: “Thạch Lưu, kỳ thật. . .”
“Không có việc gì đâu Thu Hương tiểu thư, ngươi trước không cần phải xen vào
chuyện của ta, lại để cho ta một người yên tĩnh trong chốc lát ah!” Bách Hợp nắm chặt hai tay vang lên tiếng ‘Khanh khách’ rung động, trên mặt
lại miễn cưỡng diễn xuất ra thần sắc bị thương: “Trong lòng ta cũng
biết.” Nàng thực xin lỗi Thạch Lưu, vốn Thạch Lưu còn có người ái mộ,
nhưng từ khi nàng tới đây thay nguyên chủ làm nhiệm vụ, ngay cả fan não tàn duy nhất cũng rời xa nàng, Võ Trạng Nguyên là cái đồ không có
mắt, hiện nay nay nàng thành người bình thường thì hắn không thích, lại thích không bình thường!
Nhưng không sao, nàng còn có nhiệm vụ
muốn hoàn thành, chỉ cần cầm được trái tim của Đường Bá Hổ, một Võ Trạng Nguyên tổn thương nàng căn bản không để ở trong lòng! Nghĩ đến sau khi
Thu Hương giúp Đường Bá Hổ chôn cha hắn càng yêu Thu Hương hơn, lúc này
Bách Hợp càng kiên định muốn dụ dỗ Thu Hương rời khỏi chỗ này.
Đương nhiên nếu như không được, hai người này vẫn tới với nhau, như vậy nàng
nhận thua là được, lúc quay về làm thêm mấy cái nhiệm vụ, có lẽ không có khả năng một lần cơ hội Lý Duyên Tỷ cũng không cho nàng.
Bách
Hợp nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi hơi sốt ruột, hận không thể lúc
này lập tức kêu Lý Duyên Tỷ ra hỏi rõ ràng, để cho trong lòng mình chắc
chắn mới tốt.
Có lẽ sợ Bách Hợp cảm thấy khó chịu, Thu Hương nhẹ
gật đầu, nhìn Bách Hợp vài lần, đang chuẩn bị rời đi thì bên ngoài đột
nhiên truyền đến tiếng hét lớn: “Aizz, hàng xóm láng giềng mau đến xem
ah, mới xuất một hiếu tử bán mình chôn cha ah. . .”
“. . .” Bách
Hợp lúc này đã không nhịn được lấy móng tay cào cào trên cửa, , chỉ kém
vài phút nữa thì nàng có thể đuổi Thu Hương đi rồi, thế nhưng mà không
được, Đường Bá Hổ và Thu Hương gặp nhau quả thực giống như thiên mệnh
sắp đặt vậy, nàng không có biện pháp chia rẽ, buổi tối trở về nàng nói
với Lý Duyên Tỷ không làm được nhiệm vụ này, lần tới đền bù tổn thất
vậy.
“Thạch Lưu, chúng ta đi xem một chút đi.” Thu Hương đang
chuẩn bị đi, lúc này lại vòng về. Bách Hợp vốn đã không thích Đường Bá
Hổ, nhưng bởi vì muốn thay nguyên chủ hoàn thành nhiệm vụ mới tìm cách
mà thôi, hiện tại cảm thấy nhiệm vụ của mình có khả năng thất bại,
trong lòng nàng đã có chuẩn bị, cho nên cũng không khẩn trương như trước rất sợ Thu Hương gặp Đường Bá Hổ. Đã quyết định xong thì nàng cư xử
cũng khác lúc trước, nghe Thu Hương nói như vậy, nàng hữu khí vô lực nhẹ gật đầu, bộ dáng này trong mắt Thu Hương, lại là: Thạch Lưu mới vừa vặn bị Võ Trạng Nguyên vứt bỏ, cho nên rất đau lòng.