“Ai Tiểu Ca, sáng sớm mà ngươi ở chỗ này bán mình chôn cha, có phải mang điềm xấu tới hay không hả?” Thu Hương không nhịn được cau mày quát
tháo, Bách Hợp khiếp sợ nhìn nàng một cái, cái lời kịch này chính là của mình ah, lần đầu tiên nguyên chủ nói chuyện với Đường Bá Hổ, là vì nàng mở miệng trước, cho nên về sau nàng còn dương dương tự đắc rất lâu, hôm nay lời kịch lại bị Thu Hương đoạt đi, hiện tại nàng còn muốn nói cái
gì chứ?
Đường Bá Hổ đang khóc, lại nhìn thấy Bách Hợp, ánh mắt lộ ra vẻ khiếp sợ: “Vị đại tỷ này, có phải chúng ta đã gặp nhau ở chỗ nào
rồi không?”
Gân xanh trên trán Bách Hợp lại nhảy, mãi sau nói : “Ai là đại tỷ của ngươi ah, ai đã gặp mặt ngươi?”
“Tiểu thư, bộ dạng này dung mạo này, cho dù hóa thành tro ta cũng nhận ra ah. . .” Đường Bá Hổ đang nghi hoặc thì đột nhiên nhớ ra, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn: “Ngươi là lần trước tại chùa. . .” Nghe tới đây, Bách Hợp vô cùng khẳng định Đường Bá Hổ đã nhận ra nàng, nàng rất sợ lát nữa Đường
Bá Hổ nói ra bản thân bị hòa thượng nhận định là sắc lang mà đạp bay,
lúc trước Thu Hương vừa mới thấy nàng bị Võ Trạng Nguyên quăng, nếu như
hôm nay có thêm đồn đãi này nữa, như vậy nàng không thể hoàn thành nhiệm vụ này!
“Ngươi câm miệng!” Bách Hợp cảnh cáo trừng Đường Bá Hổ,
liếc nhìn Thu Hương, ôm theo làn váy nhanh tới chỗ Đường Bá Hổ: ” Nếu
ngươi dám nói ra, ngươi nghĩ lại đi lúc ở chùa ngươi đến gần Thu Hương
cũng bị đá ra ngoài, ngươi không muốn làm cho nàng nhận ra ngươi đi?”
Đường Bá Hổ bắt đầu còn vẻ mặt muốn cười, lúc này bị Bách Hợp nhắc nhở, xác
thực nhớ tới mình cũng bị hòa thượng đạp ra ngoài, lúc này hướng Bách
Hợp đưa mắt liếc ra ý, lặng lẽ nói câu: “Đã hiểu!”
“Thạch Lưu.
Ngươi biết vị Tiểu ca này?” Thu Hương nhìn Đường Bá Hổ. Trước kia thấy
dung mạo hắn trắng nõn trong lòng hơi có thiện cảm. Lúc này thấy hắn
cùng với Thạch Lưu cười cười nói nói, nụ cười trên mặt không khỏi nhạt
thêm vài phần, tuy nói Thạch Lưu cũng không có gì không tốt, có thể do ngày thường nàng cũng không thân thiết với Thạch Lưu, hơn nữa ngày
thường Thạch Lưu cách ăn mặc thì loè loẹt, nói chuyện thì điên điên vui
vẻ, bởi vậy hai người tuy biết nhau thế nhưng mà giao tình cũng không
sâu. Lúc này nàng cho rằng Đường Bá Hổ và Thạch Lưu là người quen cũ,
lại thấy Đường Bá Hổ bên cạnh xe đẩy bên trên bày một cỗ thi thể, trong
lòng đã hiểu vài phần, mỉm cười lên tiếng: “Vị Tiểu Ca này bán mình chôn cất phụ thân? Không bằng có chuyện gì thì vào phủ nói sau.”
Lần này Đường Bá Hổ không có bị làm khó dễ, đồng dạng cũng không được đãi
ngộ Thu Hương ngoái đầu nhìn lại cười cười, hắn liếc nhìn Bách Hợp, ánh
mắt lộ ra vài phần vui vẻ, Bách Hợp nghĩ đến mấy ngày trước đây trong
phủ nói thiếu vài hạ nhân, nàng vì cho Đường Bá Hổ lưu cái danh ngạch,
lúc này vừa vặn nói ra. Một mặt rút tiền ra đưa cho Đường Bá Hổ, một mặt quay người vàotrong phủ.
Vào phủ Đường Bá Hổ như trước trở thành một hạ nhân cấp thấp. Bách Hợp chắc chắn nhiệm vụ này có khả năng không thành rồi, trực tiếp liên lạc với Lý Duyên Tỷ, bất luận nàng gọi như
thế nào thì Lý Duyên Tỷ cũng không có đáp lại, gọi nhiều lần đều không
được nên Bách Hợp cũng đành chịu, sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy,
đã lần nhiệm vụ này nàng không gọi được Lý Duyên Tỷ, chỉ có thể chờ đến
cỗ thân thể này chết đi rồi rời khỏi nhiệm vụ này là được.
Nàng
không chủ động liên lạc với Đường Bá Hổ, ngược lại Đường Bá Hổ tìm tới
cửa: “Thạch Lưu tiểu thư, ngươi nói, ta làm thế nào mới có thể để cho
Thu Hương tiểu thư đồng ý đêm nay gặp ta ở dưới lầu?” Hắn vốn chính là
con cưng của trời, Đường gia tại Giang Nam vốn có chút tài sản, hơn nữa
hắn thiếu niên thành danh người mộ danh đến thăm cầu tranh chữ nhiều
không kể xiết, lúc trước Chúc Chi Sơn đánh bạc thua tiền cũng chạy tới
năn nỉ hắn vẽ tranh cứu mạng, Đường gia rất giàu có và đông đúc, hắn
trước giờ chưa từng nếm qua cái gì đau khổ, lúc này tiến vào Hoa phủ đã
hai tháng, lại bởi vì là hạ nhân cấp thấp nên không vào được nội viện,
đã hai tháng rồi hắn chưa thấy Thu Hương qua.
Ngược lại bởi vì
Bách Hợp giống nguyên chủ Thạch Lưu, thường ra vào nội viện thay Hoa phu nhân làm việc, cho nên thường qua lại hai sân, cơ hội gặp mặt cũng
nhiều hơn một chút.
Nhìn thấy Đường Bá Hổ, lúc trước cảm thấy
nhiệm vụ này không dễ dàng hoàn thành, lúc này lại thấy trong lòng Đường Bá Hổ chỉ có Thu Hương, kỳ thật Bách Hợp cũng không thích xen vào
chuyện của người khác, cho nên thấy Đường Bá Hổ cũng không nói nhiều,
lúc này Đường Bá Hổ chào đón mình, Bách Hợp nhìn hắn một cái: “Đâu có
liên quan tới ta?”
Mình không muốn chen vào chuyện hai người này, nên cũng không có nghĩ tới phải giúp đỡ Đường Bá Hổ, hắn có bản lĩnh
thì vẫn theo đuổi Thu Hương, nếu không đuổi kịp cũng không liên quan đến mình, nếu muốn mình hỗ trợ, thì xin lỗi không có khả năng.
Đường Bá
Hổ nhìn nàng một cái, vốn đang muốn nói điều gì, thì Võ Trạng Nguyên nắm gậy tới, cau mày quát Đường Bá Hổ: “Tiểu tử kia, làm gì thế, không được lười biếng.”
“Đêm nay canh hai, ta muốn nói một câu với Thạch
Lưu tiểu thư, tại hạ đi trước cáo từ.” Hắn nói xong, tranh thủ thời gian quay người cầm cái chổi trong tay tranh thủ thời gian lẻn đi.
Võ Trạng Nguyên do dự mãi mới đi tới chỗ Bách Hợp: “Thạch Lưu, gần đây có
phải nàng có chuyện gì hay không phát sinh chuyện gì rồi hả? Tất cả mọi
người đều nói là vì một tên tiểu tử, cho nên nàng thay đổi, trở nên khác trước kia, ngay cả cách ăn mặc cũng khác, đúng hay không?” Ánh mắt hắn lộ ra vẻ bị thương, dáng người cao lớn rắn chắc nói đến chỗ này còn ủy
khuất uốn éo thoáng một cái, u oán chằm chằm nhìn vào Bách Hợp: “Trước
kia tình ý nồng gọi tiểu Kiều Kiều, hiện tại dời tình biệt luyến lại đối với người ta hững hờ. .. “
“. . .” Bách Hợp liên tiếp thở sâu
mấy hơi, mới đè xuống xúc động muốn đánh Võ Trạng Nguyên thành đầu heo,
nàng cầm chặt nắm đấm rồi nới lỏng, tu bổ hết Cửu Dương Chân Kinh hơn
nữa giá trị võ lực lại tăng
cao, vào lúc này võ công của nàng đã nhập
môn, tuy vẫn kém cao thủ như Hoa phu nhân và Đường Bá Hổ, nhưng nếu dùng để đánh Võ Trạng Nguyên mà hắn không đánh trả vậy là đã đủ rồi, khóe
miệng nàng co rút lại, nhìn chung quanh một chút không có người, cũng
không có người nghe được những lời Võ Trạng Nguyên vừa nói…, trong lòng
mới thở phào.
“Ta xin ngươi câm miệng được không? Bị người ta
nghe được về sau ta bị cười chết ngươi mới vừa lòng! Sau này ngươi tìm
người khác đi, ta đã không thể trở lại trước kia nữa.”
Nghe nói
như thế, Võ Trạng Nguyên khiếp sợ không dám tin, nhìn Bách Hợp nhanh
chóng xoay người chạy, hắn khí thế mười phần hô to: “Nàng, nàng thay
lòng đổi dạ rồi! Ta hận nàng!” Nói xong, bụm mặt khóc liền chạy đi.
Hắn la to, hắn gào xong toàn bộ hành lang đều giống như truyền đến thanh âm hắn rống giận, bốn phía không ít người dò xét quay đầu nhìn, Bách Hợp
bị nhìn thấy thì hai bên thái dương giật giật, thật vất vả tranh thủ
thời gian nhanh chóng trốn vào nội viện, buổi chiều thay Hoa phu nhân
mang trà vào nhà, nghe Hoa phu nhân hỏi: “Như thế nào, cùng Võ Trạng
Nguyên vợ chồng son cãi nhau?”
Bách Hợp bước chân lảo đảo, cũng
không biết sao chuyện ở ngoại viện lại rơi vào trong nội viện thành như
thế, thấy Hoa phu nhân mỉm cười, không giống như là khó chịu, Bách Hợp
không có lên tiếng, chỉ đặt trà trên mặt bàn. Ngày thường bọn người Xuân Hương không thân với Bách Hợp lắm cũng đều tới đây hỏi nàng có phải cãi nhau với Võ Trạng Nguyên hay không, lúc đầu Bách Hợp không muốn giải
thích, vốn tưởng rằng lời đồn dừng ở đây, ai ngờ đằng sau nàng còn phát
hiện trong nội viện không có dừng lại, mà từng người gặp nàng đều muốn
hỏi nàng có phải cãi nhau với Võ Trạng Nguyên không, hay quen tiểu tử
nào rồi, Bách Hợp không nhịn được, nàng giải thích với Đông Hương nhưng
Đông Hương không tin, buổi tối làm xong công việc về phòng của mình,
nàng đi ngang qua một hành lang gấp khúc chợt nghe đến hai nha hoàn đang nói chuyện của mình và Võ Trạng Nguyên sinh động như thật.
Thật
vất vả một đường trở về phòng, vừa mới mở cửa phòng, Đường Bá Hổ liền từ phía sau chui ra: “Thạch Lưu tiểu thư.” Trên đầu của hắn đội cái mũ của gã sai vặt còn thể hiện ra bộ dạng lẳng lơ nhìn về phía nàng, một mặt
vuốt ve tóc, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại cảnh cáo hắn một tiếng: “Ngươi muốn hỏi chuyện ta với Võ Trạng Nguyên, ngươi có tin hay
không ta đánh ngươi?”
Mấy tháng nay Bách Hợp đã thay đổi, nàng
không có thoa bột gạo nữa, mỗi đêm đều kiên trì không ngừng làm mặt nạ,
lúc này hiệu quả liền hiện ra, dưới ánh trăng làn da trắng nõn rất
nhiều, dịu dàng hơn trước, da thịt mịn màng như làm từ nước vậy.
Nàng đã không còn thần thái chán nản như hắn nhìn thấy tại chùa mấy tháng
trước, tuy nói tư sắc bình thường, nhưng ở đầu lông mày lại lộ ra vài
phần lãnh đạm, bờ môi trắng nhạt trông rất mềm mại, lúc này coi như là
không kiên nhẫn môi mân lên, cũng có một loại cảm giác quật cường. Không biết có phải do tướng tùy tâm sinh ra, nguyên bản Thạch Lưu lộ khí chất hèn mọn bỉ ổi tục tằng, lúc này bởi vì nguyên nhân thay đổi cái linh
hồn, ngược lại cũng hiện ra vài phần cảm giác thanh lịch.
Nếu như không có mấy tháng trước tại chùa đã từng gặp bộ dáng kia, chỉ sợ Đường Bá Hổ thấy Bách Hợp hiện tại chỉ cũng không kinh diễm nhiều, có thể
hết lần này tới lần khác chính là bởi vì trước kia chứng kiến bộ dáng
nàng chật vật, lúc này lại thấy thần thái sạch sẽ thanh lịch, nhìn rất
thuận mắt. Bởi vì nguyên nhân luyện công phu mấy tháng, dáng ngườiBách
Hợp cao lên chút ít, Thạch Lưu vốn hơi gầy, lúc trước luôn mặc xiêm y có màu sắc lòe loẹt, bởi vậy càng lộ ra dáng người khô queo nhỏ gầy.
Lúc này Bách Hợp thay đổi quần áo phù hợp với mình, mộc mạc nhưng lại toát
ra vài phần xinh đẹp. Nàng đã làm nhiều lần nhiệm vụ, biết mình thích
hợp mặc cái gì và đeo cái gì, lúc này mới mặc như vậy, hơn nữa nhờ thuộc tính giá trị ảnh hưởng, ngắn ngủn mấy tháng đã khiến Thạch Lưu thoạt
nhìn xinh đẹp hơn nhiều.
Trong lúc nhất thời Đường Bá Hổ giống
như có chút không dám cùng Bách Hợp không kiêng kỵ gì vô tư đùa giỡn như trước, nhìn thấy Bách Hợp âm trầm trừng hắn, không khỏi rụt rụt chân,
cẩn thận từng li từng tí nói: “Ta chỉ muốn hỏi Thạch Lưu tiểu thư, có
biện pháp nào giao bức vẽ này cho Thu Hương tiểu thư mà thôi!” Người ta
hỏi không phải chuyện củaVõ Trạng Nguyên, Bách Hợp nghĩ lúc nãy mình nổi nóng hỏi, Bách Hợp hơi xấu hổ, Đường Bá Hổ lại hỏi: “Không biết Võ
Trạng Nguyên và Thạch Lưu tiểu thư xảy ra chuyện gì, có thể nói với tiểu đệ. . .?”