Cảnh vật trong tấm hình hơi mờ nhưng mặt của Hoàng Bảo San và anh vẫn có thể nhận ra được, huống chi chỗ đó là chỗ thân mật của bọn họ nên Mặc
Thành Đường cũng nhớ rõ đấy, trong lòng anh ta biết rõ những bức ảnh này cũng không phải là giả. Lúc này Mặc Thành Đường tuy có chút khôn vặt
nhưng rốt cục anh ta vẫn chưa trưởng thành, có thể làm một ít ngụy trang nhưng không làm được đến nơi đến chốn, vẫn bị cha Bách nhìn ra, trong
lòng càng oán hận nhà họ Mặc hơn.
“Cô còn gì để nói.” Hoàng Bảo
San cũng nhìn thấy mấy ảnh chụp trên mặt đất, hét lên một tiếng sau đó
vội vàng muốn thò tay ra nhặt, cô là cô gái bảo thủ lúc này coi như
người hầu không thèm nhìn cô ta, thế mà cô ta cảm thấy mình giống như bị bóc lột quần áo trần truồng dưới ánh mặt trời, cô đỏ mặt, nước mắt tại
trong hốc mắt rơi xuống, run rẩy muốn nhặt mấy tấm ảnh này.
“Cho
nên Hoàng tiểu thư, đừng có mà dùng mấy từ bẩn thỉu gì đó muốn tặng trái tim cho con gái tôi, tôi đã nhìn thấy nhiều phụ nữ tâm cơ như cô rồi,
nhìn trúng giàu có của nhà họ Mặc, muốn câu con cá lớn Mặc Thành Đường?
Đáng tiếc nó muốn làm con cá lớn còn phải hỏi xem tôi có đồng ý không,
hiện tại nhà họ Mặc không còn có quan hệ gì với nhà họ Bách nữa, tôi
cũng muốn thu hồi hết các sản nghiệp lại, thế nên cô tính toán sai rồi.” Cha Bách chán ghét nhìn cô gái này, nếu không phải chuyện này liên lụy
tới con gái mình thì cô gái này không có tư cách nói chuyện với mình.
“Tôi, tôi…”Hoàng Bảo San cũng nhìn thấy ánh mắt hoài nghi của Mặc Thành
Đường, chuyện hôm nay chỉ cần một khi bị Mặc Thành Đường cho là thế đoán chừng cả đời này cô không thể xoay người.
Ở chung ngắn ngủi
nhưng Hoàng Bảo San cũng hiểu rõ nam thần trong lòng mình hơn nhiều so
với lúc mình lén chụp trộm, cô biết rõ Mặc Thành Đường kiêu ngạo mẫn
cảm, lúc này rất nguy cấp nhưng cô lại không thể nói ra một câu nào.
Lúc này xác thực Mặc Thành Đường bắt đầu hoài nghi, anh nhớ tới Hoàng Bảo
San đưa ra điều hiện muốn kết giao với mình thì trong lòng đã bắt đầu
suy đoán xem có phải cô ta tính toán mình không, điểm này Hoàng Bảo San
không thể chối cãi, coi như cô muốn quyên tặng trái tim cho Bách Hợp,
đương nhiên cô cũng có tính toán của mình, đó chính là cô muốn trải qua
yêu đương với người mình yêu, những lời này nói ra thì ai cũng không
tin, nhà họ Mặc là người làm ăn, Mặc Thành Đường cũng không tin có người ngu như thế.
Hiện tại còn chưa đến tình tiết càng về sau anh
càng yêu Hoàng Bảo San, cuối cùng hành động Hoàng Bảo San hiến thân khởi động một cuộc tình khắc cốt ghi tâm.
Nhưng hiện tại hết thảy còn chưa xảy ra nên giữa hai người cũng có tình cảm nhưng không thâm hậu
đến mức đó, hành vi của Hoàng Bảo San khiến Mặc Thành Đường hoài nghi,
không chỉ người nhà họ Bách sẽ không tin mà lúc này anh ta đã bắt đầu
nghi ngời mục đích Hoàng Bảo San tiếp cận mình.
Tuy nhà họ Mặc
kém hơn nhà họ Bách đứng đầu top 10 công ty cả nước nhưng cũng có thể
bàn tay che trời ở thành phố này, bản thân anh ta tuấn tú lịch sự, có cô gái thích Mặc Thành Đường cũng không có gì kỳ quái cả, còn nhà Hoàng
Bảo San cũng không nghèo khó lắm nhưng cũng không giàu, nếu Hoàng Bảo
San muốn chim sẽ biến thành phương hoàng, tính toán anh thì cũng không
phải là chuyện lạ, huống chi thời gian anh kết giao với Hoàng Bảo San,
Mặc Thành Đường cũng biết Hoàng Bảo San si mê mình, trước kia rất thỏa
mãn lòng tự tôn của y
nhưng lúc này một khi hoài nghi rồi thì cảm thấy
Hoàng Bảo San tính toán mình hay không?
“San San, bác Bách nói đúng không?” Mặc Thành Đường bình tĩnh nói.
Hoàng Bảo San lắc đầu, cô quỳ ở dưới đất biểu lộ yếu ớt mà bất lực:”Anh Thành Đường, anh cũng biết đấy, sao em có thể làm chuyện như thế…”
Trong lúc hai người kết giao,trong lòng Mặc Thành Đường Hoàng Bảo San dịu
dạng thiện lương, thấy Mặc Thành Đường hơi thay đổi vẻ mặt thì Bách Hợp
nở nụ cười nói: “Anh Thành Đường? Hoàng tiểu thư cô năm nay bao nhiêu
tuổi rồi hả? Sao tôi nhớ rõ là cô và Mặc Thành Đường bằng tuổi nhau cơ
mà, hơn nữa cô sinh sớm hơn anh ta ba tháng mà?”
Mặc Thành Đường
sinh tháng 7 mà Hoàng Bảo San sinh tháng 4 đúng ngày cá tháng tư, tính
ra tuy không lớn hơn Mặc Thành Đường bao nhiêu nhưng tính theo tuổi thì
cũng không nên gọi là anh Thành Đường.
Tất cả mọi người đều ngẩn
ngơ, ngay cả Hoàng Bảo San cũng sững sờ trong nháy mắt mặt đỏ bừng rồi
xấu hổ. Cô thực sự không nghĩ tới hoàng tử của mình còn nhỏ tuổi hơn
mình, cô cũng giống như tất cả mọi người phụ nữ trên thế giới này, luôn
mơ mộng một nửa của mình là người phong độ lịch sự và lớn tuổi hơn mình
một chút, coi như có được bạn trai kiêm anh trai yêu thương, cũng không
ngờ tới Mặc Thành Đường lại nhỏ hơn mình, Hoàng Bảo San nghĩ đến trước
kia mình kêu anh Thành Đường không biết bao nhiêu lâu, trước đó nghĩ
rằng xưng hô này rất thân mật, giờ phút này bị Bách Hợp nỏia khiến cho
Hoàng Bảo San đỏ mặt.
Mẹ Bách cười lạnh, thấy chướng mắt hai
người này: “Các người đi di, nhà họ Bách chúng tôi không chào đón hai
người.” Nếu không phải sợ con gái khó chịu thì lúc này mẹ Bách đã đi đến trước mặt Mặc Thành Đường và Hoàng Bảo San chửi bới một trận sau đó ném ra ngoài.
Mặc Thành Đường còn muốn giãi dụa nhưng người nhà họ Bách không cho y có cơ hội mở miệng, nửa mời nửa uy hiếp đẩy y ra ngoài.
“Bác trai, con cũng bị lừa mà..” vừa nghĩ đến sau nà mình sẽ không còn là
phò mã Bách gia nữa, công ty con nhà họ Bách mình thèm từ lâu sẽ rời
khỏi mình, Mặc Thành Đường tuổi trẻ thiếu kiên nhẫn, nghĩ tới tiền đồ
phát đạt sau này của mình vì âm mưu của Hoàng Bảo San mà phá hỏng thì
anh ta hoảng hốt, vừa bị lôi ra ngoài vừa kêu gào: ”Anh thật không có,
Bách Hợp, Tiểu Hợp, em phải tin anh.”
Tin tưởng anh cái cọng lông, Bách Hợp liếc mắt nhìn ngoan ngoãn tự vào lòng Bách phu nhân.
Bởi vì có chuyện này mà nhà họ Bách và nhà họ Mặc giải trừ hiệp ước hợp
đồng, dưới sự phẫn nộ cha Bạch bắt đầu chèn ép nhà họ Mặc, rất nhanh
đấy, dưới tình huống bị nhà họ Bách xa lánh, công ty nhà họ Mặc bắt đầu
lung lay.