Edit: Sakura
Trước kia bọn hắn dựa vào nhà họ Bách mới có thể
phát triển tới tình trạng hiện giờ, hiện tại cha Bách ở sau lưng chọc
đao, nhất thời tập đoàn Mặc thị vô cùng nổi tiếng bắt đầu phá sản. Nhà
họ Mặc dẫn Mặc Thành Đường đến nhà họ Bách để nhận lỗi nhưng ngay cả mặt Bách Hợp cũng không thấy đã bị đuổi về.
Rất nhanh nhà họ Mặc phá sản rồi mà tình yêu hoàn mỹ của Hoàng Bảo San cũng không thể thực hiện
được nữa rồi, đã không còn Bách Hợp cái cơ hội hiến thân vì tình yêu, cô ở trong lòng Mặc Thành Đường đã trở thành người đàn bà tràn đầy âm mưu
quỷ kế, hơn nữa nhà họ Mặc rơi xuống tình trạng như thế, Mặc Thành Đường cũng sớm hận chết cô ta làm gì còn giống như trong tình tiết câu chuyện yêu cô ta sống chết.
Hoàng Bảo San rất nhanh bị Mặc Thành Đường
bỏ rơi, thế nhưng mà rất bất hạnh là cô ta đã mang thai, mà trong trường học đã truyền tin tức cô ta cướp bạn trai người khác khắp nơi, cô ta
không thể đi học được nữa, về nhà cha mẹ biết cô ta không có tự ái lại
cầm lấy thân thể mình đặt cược để thành toàn cái gì tình yêu, không
thông cảm cho cô ta.
Bất kể từ phương diện nào thì cha mẹ Hoàng
Bảo San cũng không thể tha thứ cho cô ta. Vốn cơ thể thuộc về cha mẹ,
nếu đứa con này đã chết rồi còn đỡ dù sao người chết như đèn tắt, những
gì không tốt của cô ta đều bị cha mẹ thương tâm mà xóa đi mà chỉ nhớ mặt tốt của cô ta, cho nên trong tình tiết câu chuyện lúc Hoàng Bảo San
chết thì cha mẹ cô không có giận cô mà ngược lại vô cùng nhớ thương cô.
Mà bây giờ cô không có chết, cha mẹ cô cũng không quên lỗi lầm của cô ta,
lấy mạng cha mẹ trao cho vì một người đàn ông, điều này khiến cho cha mẹ cô ta nghĩ không thông. Huống chi cha mẹ Hoàng Bảo San nghĩ đến mình
chỉ có mỗi đứa con gái, cô ích kỷ vì đàn ông mà chết, căn bản không nhớ
tới một khi mình chết rồi thì người đầu bạc tiễn người đầu xanh thống
khổ thế nào.
Càng nghĩ càng tức giận, cha mẹ Hoàng Bảo San thấy con gái to bụng, dưới cơn giận dữ đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Lúc này Hoàng Bảo San vẫn đắm say trong tình yêu, cô không có phá thai mà
ngược lại sinh ra, cô ta mới chỉ chưa đến 20 tuổi, ngay cả tốt nghiệp
cấp 3 cũng không có, lại vác bụng to thì làm sao có công ty nào chịu
nhận, trên người cô lại không có tiền chỉ đành dựa vào một chút bố thí
của người qua đường, khát nước thì uống nước miễn phí trên quảng trường
thành phố, đói bụng thì ăn bánh mỳ, mỳ ăn liền mà buổi tối mệt thì ngủ ở công viên.
Trải qua hơn bảy tháng chán nản mệt mỏi, rốt cục cũng có người tốt đưa Hoàng Bảo San đến bệnh viện sinh ra một bé trai.
Ôm con trai Hoàng Bảo San lệ rơi đầy mặt.
Kết cục tiểu thuyết bình thường có nam nữ chính hiểu lầm nhiều năm sau đó
lại một lần nữa đoàn tụ cũng không có xuất hiện tại đây, nhà họ Mặc bị
phá sản vì tránh nhà họ Bách đả kích, nhà họ Mặc đi ra nước ngoài làm
lại từ đầu, Mặc Thành Đường đã cưới người khác, tình yêu trong giấc mộng của Hoàng Bảo San đã bị tan vỡ, chỉ là mộng công dã tràng mà thôi.
Kỳ thật cơ thể Bách Hợp cũng không phải yếu ớt như cô biển hiện ra ngoài
nhưng cha mẹ Bách Hợp coi cô như bảo bối, bởi vì chuyện Mặc Thành Đường, tuy Nhà họ Bách nóng vội chuyện không có người thừa kế nhưng chưa từng
thúc ép Bách Hợp kết hôn sinh con, chỉ sợ con gái không gánh nổi chuyện
này, nên luôn luôn cẩn thận chiếu cố cô.
Dưới tình huống như thế cho dù Bách Hợp có ý chí sắt đá cũng không nhịn được mỗi ngày nói chuyện
với âm thanh thần bí kia.
Rất nhiều lần không có người cô cố thử gọi người kia, đã tự mình một người ở trong phòng gọi đã thử thật nhiều, đến lúc cỗ thân thể này 25 tuổi mới
thành công.
“Có việc.” Lúc cái âm thanh lạnh như băng kia vang
trong đầu thì Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nói ra yêu cầu của mình:” Nhà họ Bách đối xử rất tốt với tôi, hiện tại cha mẹ tôi cũng
không lớn tuổi lắm, tôi muốn hỏi là có thể cho bọn họ sinh thêm em bé
không?” Cô không định kết hôn sinh con trong thời không này, đối với sự
kỳ vọng của cha mẹ Bách Hợp thì trong lòng Bách Hợp cảm thấy thật có
lỗi, càng muốn cho cha mẹ Bách Hợp có thêm đứa con.
Thế nhưng mà
tuy hai người họ khá khỏe nhưng nhiều năm trôi qua ngoại trừ Bách Hợp
thì không thể sinh thêm được nữa, Bách Hợp không còn biện pháp nào nên
tìm vị thần bí kia, không biết thế nào dấy nhưng chắc rằng y có thể làm
được.
“Có thể.” Âm thanh lạnh như băng dừng lại một chút khi Bách Hợp muốn mở miệng hỏi thì anh ta đã nói:”Chỉ có điều cô phải trả một
giá lớn.”
Mình cũng đã đến tình trạng này rồi, Bách Hợp không
biết ngoại trừ khiến cho cô chết lần nữa thì cô còn có giá nào lớn mà
không giao ra, bởi vậy chỉ hơi do dự một chút liền gật đầu: “Tôi đồng
ý.”
Sau vài phút đồng hồ, âm thanh kia không có vang lên nữa,
Bách Hợp lại không biết lúc nào trên tay đã có đồ vật giống như viên
nhộng. trước kia trong tay cô không có vật này đấy, tuy chẳng biết cầm
lúc nào nhưng lúc này không cần suy nghĩ cũng biết vị thần bí kia cho
mình. Bách Hợp tìm cơ hội đâm nát viên nhộng rồi thả chất lỏng vào đồ
uống của cha mẹ, hơn một tháng sau, mẹ Bách Hợp quanh năm u buồn cũng
hiện ra nụ cười kinh hỷ.
Xác định bà mang thai, tin tức này khiến cho cha Bách rất vui mừng đã giải quyết được vấn đề người thừa kế nhà họ Bách.
Sau chín tháng mẹ Bach sinh ra một bé trai, cũng không biết có phải hay
không em trai sinh ra có liên quan tới Bách Hợp, từ nhỏ hắn rất thích
thân với Bách Hợp người chị yếu ớt trong suy nghĩ của hắn, cha mẹ Bách
Hợp vẫn chiếu cố Bách Hợp như cũ, về sau em trai lớn lên sau đó kết hôn
sinh con, rồi đem con trai trưởng làm con thừa tự dưới danh nghĩa Bách
Hợp.
Cả đời Bách Hợp không có kết hôn, tuy bề ngoài cô thoạt nhìn rất yếu nhưng kỳ thật cỗ thân thể này là bản thân cô ấy, tuy không khỏe cho lắm nhưng cũng không khác gì lắm. Cả đời cô nghĩ tới những tiếc
nuối kiếp trước, nghĩ đến tâm nguyện trước kia mình chưa hoàn thành đều
đã làm được cả, phụng dưỡng cho đến khi cha mẹ Bách Hợp mất thì lúc này
cô mới trải qua cuộc sống bình thản và bình an.
Lúc này tập đoàn
Bách thị dưới sự dẫn dắt của em trai, quy mô còn lớn hơn trước rất
nhiều, lúc vị công chúa nhà họ Bách, người chị kính yêu của em trai qua
đời, mỗi tòa thành thị của mỗi quốc gia đều bị em trai thuê quảng cáo
hai ngày để tưởng nhớ Bách Hợp.