“…” Tuy rất khó khăn mới nghe được cháu trai mở miệng khiến ông Bùi vô
cùng vui mừng, nhưng cậu lại nói chuyện trong tình huống này làm ông hơi khó chịu. Đây là cháu mình, là độc đinh duy nhất của nhà họ Bùi. Người
ta nói con trai hướng ra ngoài, nhưng chẳng qua mới ngủ một lần với con
bé họ Lâm này mà đã thay đổi rồi. Khóe môi ông Bùi giật nhẹ, không khách khí hừ một tiếng, thấy Bùi Tuấn đã ăn xong cháo, lại không có ý định ăn thêm nữa mà nhận khăn từ tay bà Cầm để lau miệng, động tác của cậu tao
nhã quý phái lại pha thêm mấy phần cũ kỹ.
Thấy cậu hành động
không khác ngày thường, thần tháivẫn như cũ thì ông Bùi thở một hơi nhẹ
nhõm. Đây mới là cháu ông, làm mọi việc từng bước, tuy tâm lý có chút
vấn đề nhưng cậu vô cùng thông minh. Ông Bùi tự an ủi trong lòng, vừa
định tìm cớ rời đi thì thấy Bách Hợp không ăn hết nổi bát cháo cuối cùng lại không muốn để phí. Cô thân mật nhìn Bùi Tuấn, dịu dàng nói:
“A Tuấn.”
Khóe môi Ông Bùi lại co giật, chắc sẽ không giống như những gì ông nghĩ…
“A Tuấn, anh ăn một chút đi, cháo này rất ngon.” Quả thật Bách Hợp không
ăn nổi nữa, đã ăn ba bát rồi, cho dù có ngon cỡ nào thì cô cũng không
thể ăn thêm được. Nhà họ Bùi là gia đình quyền quý nhưng lại rất quý
trọng lương thực, bình thường không để thừa cơm. Cô thân mật nhích tới
gần Bùi Tuấn, đưa bát tới trước mặt cậu.
“Tiểu Hợp, anh biết là
ngon rồi.” Bùi Tuấn trầm mặc một lúc, gương mặt tuấn tú không có bất kì
biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại lộ ra ý không muốn ăn, Bách Hợp làm như
không thấy, cười với cậu: “A Tuấn, anh nếm thử đi, thực sự rất ngon
đấy.” Đương nhiên cô biết Bùi Tuấn đã ăn rồi, nhưng nếu biết sớm là mình không thể ăn thêm thì cô đã không gọi thêm một bát lớn thế này. Hiện
giờ trong bát cháo cô còn hơn một nửa, cô không ăn nổi nhưng lại ngại để thừa mứa trước mặt nhiều người. Dù sao thì cô tới đây là để hoàn thành
nhiệm vụ thay Lâm Bách Hợp, không phải để mọi người chán ghét cô ấy.
Dưới ánh mắt kiên trì của cô, trong lòng Bùi Tuấn bắt đầu đắn đo, đầu cậu
nghĩ tới hai phương pháp. Một là cậu vẫn như ngày thường, chỉ ăn một
bát, kiên quyết từ chối Bách Hợp. Nhưng phải từ chối như thế nào thì cậu chưa nghĩ ra, cậu có thể hiểu tất cả mọi chuyện, có điều vì không hay
nói chuyện nên tài ăn nói cũng không tốt. Bây giờ không nghĩ ra lời để
nói khiến cậu bắt đầu khó chịu, đôi môi dần mím lên.
Biện pháp
thứ hai là đẩy cái bát ra rồi lấy danh nghĩa phải đi làm, cầm đồ nhanh
chóng chuồn đi, nhưng đây không phải là phong cách của cậu, ông nội từng nói nam tử hán đại trượng phu phải đầu đội trời chân đạp đất, bảo vệ
người bên cạnh mình, cho nên cậu vẫn cố gắng học tập cả những thứ mình
không thích.
Hai biện pháp này, cậu đều không muốn chọn cái nào,
mím môi không nói gì. Ông Bùi thấy tình cảnh này thì trong lòng rất khó
nói là cảm xúc gì. Ông hi vọng cháu mình có thể thay đổi, nhưng lại có
chút không muốn. Bởi vậy, thấy Bùi Tuấn mím môi, ông cười lạnh, nói: “Nó sẽ không ăn…”
Đứa cháu này từ nhỏ đã làm mọi việc theo quy luật, giống như cậu muốn mặc quần áo gì, dùng loại bút nào, cậu luôn có quyết định sẵn trong lòng, một bữa ăn phải ăn bao nhiêu, ăn những gì, cậu
cũng có quy tắc. Trước kia ông Bùi cảm thấy Bùi Tuấn ngốc nghếch, nhưng
sau đó lại bất ngờ phát hiện Bùi Tuấn không hề ngốc. Tuy rằng lượng thức ăn mà cậu ăn luôn giống nhau như đúc nhưng những thứ cậu ăn lại rất tốt với thân thể. Cậu giống như một cái máy vi tính tối tân, có thể dùng
biện pháp đơn giản nhất hoàn thành những việc mà theo cậu nghĩ là phức
tạp.
Ông Bùi vừa dứt lời, Bùi Tuấn do dự một chút, sau đó miễn
cưỡng uống một hớp nhỏ bát cháo trong tay Bách Hợp. Nhìn thấy thế, ông
Bùi kinh ngạc đến ngây người.
Từ khi con trai và con dâu qua đời, ông mất bao tâm huyết trên người Bùi Tuấn, tìm bác sĩ nổi tiếng cả
trong và ngoài nước tới khám bệnh nhưng không có tác dụng, cuối cùng
dùng Lâm Bách Hợp để khiến Bùi Tuấn có thể sinh hoạt giống người bình
thường, trong đó không biết ông đã bỏ ra bao nhiêu.
Vào lúc ông
cho rằng cháu trai mãi mãi không thay đổi thì không ngờ Bách Hợp lại cho ông một kinh hỉ. Cô có thể làm Bùi Tuấn mặc nhiều thêm một cái áo, bao
nhiêu năm nay, bất kể nóng hay lạnh cậu đều mặc một kiểu quần áo, khác
biệt chẳng qua là đổi từ nơ thành cà vạt, áo trong nhỏ biến thành áo
trong lớn, áo khoác to thêm mấy phân.
Ông Bùi còn nhớ kỹ lúc cậu đổi
cà vạt, tâm trạng suy sụp rất lâu, giống như trên mặt có một tầng bóng
râm vậy, Bùi Tuấn vô cùng ngang bướng, chuyện cậu không muốn làm thì
không ai có thể ép được, ai ngờ lần này cậu lại nghe lời Bách Hợp.
Tuy vẻ mặt cậu không vui nhưng vẫn bị Bách Hợp dỗ ăn hết nửa bát cháo. Cậu
ngoan ngoãn nghe lời giống như một con cún trung thành do Bách Hợp nuôi, giờ đây trong lòng ông Bùi sinh ra mấy phần kích động và hy vọng. Nếu
như cháu mình có thể thay đổi thì có phải là ông nên hy vọng nhiều hơn
không? Cho tới giờ ông đã tuyệt vọng, tưởng rằng sau này chỉ có thể
trông chờ vào chắt, nhưng xem ra cháu mình còn chưa đến nông nỗi hoàn
toàn hết thuốc chữa. Cậu phòng bị khóa lại lòng mình, chỉ chờ người có
chìa khóa mở ra bí mật sâu trong trái tim.
Sau khi Bùi Tuấn ăn
xong, Bách Hợp cầm khăn lau miệng cho cậu, nhỏ giọng nói: “A Tuấn, em
muốn đi học, anh đưa em đi được không?”
Nguyên chủ Lâm Bách Hợp
không có xe, vài năm nay trên dưới nhà họ Bùi lạnh lùng với cô thì ai
còn để ý cô đi học thế nào. Nếu không
phải là cô chẳng còn chỗ nào để đi nên phải về nhà họ Bùi thì sợ rằng cô có biến mất cũng chẳng ai quan
tâm. Trước đây, cô luôn tự đi bộ ra ngoài bắt xe đến trường học, nhưng
bây giờ Bách Hợp không muốn thế. Hôm qua hứng gió lạnh đến giờ vẫn còn
hơi đau đầu, tuy ăn sáng xong, tinh thần của cô đã tốt hơn nhiều nhưng
cũng không có sức lực đi lại nhiều như vậy. Lâm Bách Hợp bị trầm cảm,
thân thể không tốt cho lắm, Bách Hợp không dám tùy ý, bèn nhìn Bùi Tuấn: “Chỉ cần đưa em ra khỏi khu biệt thự thôi, tự em sẽ bắt xe đến trường.”
Lần này cô đã mang tiền theo, nói không chừng khi tan học về còn có thể tới quảng trường thành phố xem ông bác cảnh sát hôm qua có đó không, tiện
thể trả tiền cho bác ấy.
Bùi Tuấn khó xử nhíu mày, hai tay cậu
lại nắm thành đấm, vẻ mặt bứt rứt không yên. Sáng sớm hôm nay cậu đã làm rất nhiều việc vượt ra ngoài tính toán, mặc quần áo, ăn cơm, bây giờ
còn đưa Bách Hợp đi học. Nếu đưa cô đến tận trường học thì chắc chắn sẽ
đến muộn, cậu không thích loại cảm giác không thể khống chế được thời
gian của mình, dường như nó làm cậu mất đi cảm giác an toàn. Nhưng khi
cậu nhìn gương mặt Bách Hợp, trong mắt cô lộ ra mấy phần cầu xin, con
ngươi linh động khiến cho đôi mắt sáng vô cùng, cặp mắt ấy dường như chỉ nhìn thấy mình cậu.
Từ nhỏ cậu đã biết Lâm Bách Hợp, nhất là
buổi sáng nay, tình hữu nghị giữa hai người đã phát triển, cậu không nên từ chối yêu cầu của bạn mình, bởi vậy Bùi Tuấn kiềm chế phiền chán, gật đầu.
Hành động ấy lại lần nữa làm ông Bùi giật nảy người, nếu là trước kia thì cháu ông tuyệt đối không thể làm hết việc này tới việc
khác vượt ra ngoài kế hoạch của mình. Bùi Tuấn là người có khả năng tự
hạn chế đến mức đáng sợ, nhưng giờ cậu lại năm lần bảy lượt phá lệ vì
Bách Hợp, quan trọng nhất là không có vẻ khó chịu mất bình tĩnh. Ông Bùi lại phải nhìn Bách Hợp với con mắt khác, kế hoạch trả cô về Nhà họ Lâm
có lẽ phải thay đổi. Thấy cháu trai cố kiềm chế, đợi Bách Hợp cầm cặp
sách xuống tầng, mắt ông chợt lóe lên.
Buổi chiều tan học, Bách
Hợp nghĩ tới mình không có xe, trước khi xuống xe liền nhìn Bùi Tuấn,
nhỏ giọng đề nghị: “A Tuấn, chiều nay em không có xe về, gọi xe thì họ
chỉ chở đến cửa khu biệt thự thôi, cách nhà còn một đoạn khá xa, anh có
thể tới đón em không?” Cô không có ý định đưa Bùi Tuấn cho Lâm Thiên Ngữ nên đương nhiên muốn quan hệ giữa mình và Bùi Tuấn trở nên thân mật
hơn. Bùi Tuấn cau mày, hiện giờ cậu còn đang buồn rầu về việc tiếp theo
nên cởi cái áo khoác này thế nào, hoàn toàn không để ý tới yêu cầu của
Bách Hợp. Mãi tới khi Bách Hợp duỗi tay nâng mặt cậu lên, đôi mắt Bùi
Tuấn mới nhìn thẳng vào mắt Bách Hợp, nghe cô lặp lại một lần nữa, Bùi
Tuấn nhăn mày lại, cuối cùng cố mà gật đầu.
Trôi qua hết ngày,
buổi tối Bùi Tuấn tắm rửa xong lại xuất hiện trong phòng Bách Hợp, thấy
cậu cởi áo, lông mày cô chợt nảy lên, cô biết đây là Bùi Tuấn muốn ngủ
cùng mình. Bách Hợp do dự một chút, sau đó đi sấy khô tóc rồi mới lên
giường tắt đèn. Bùi Tuấn vươn tay cởi áo cô.
“Làm gì thế?” Cô
cảnh giác giữ chặt áo mình, trong bóng tối, Bùi Tuấn im lặng một lúc,
sau đó có vẻ ấm ức nói: “Tiểu Hợp, em không cởi quần áo.”
Cậu nói quá thẳng thắn, giọng điệu ấm ức giống như Bách Hợp đã làm chuyện gì
không tốt. Bách Hợp nhớ tới tốt qua mình phát sốt đã cởi quần áo cậu,
trong lòng Bùi Tuấn có lẽ tưởng rằng hai người đi ngủ phải như thế.
Trong lúc cô im lặng, Bùi Tuấn không nói gì, cởi quần áo của cô. Áo ngủ
cởi ra được cậu gấp lại đặt trên ghế sofa, sau đó lại ôm Bách Hợp vào
lòng.
Làm nhiều nhiệm vụ như thế, cô chưa từng thân cận với người nào tới mức này, trong lòng Bách Hợp thầm gọi Lý Duyên Tỷ vài lần,
nhưng gọi mãi cũng không có động tĩnh. Bùi Tuấn không có ý định tiến
thêm một bước, chỉ ôm cô trong ngực mình. Từ đầu Bách Hợp còn cảnh giác, nhưng về sau Lý Duyên Tỷ không xuất hiện, Bùi Tuấn cũng chẳng có động
tác nào, cô đoán thầm có lẽ Lý Duyên Tỷ biết Bùi Tuấn không muốn làm gì
cô nên mới không phản ứng lại.