Edit: Sakura
Bách Hợp không quen để cậu ôm, trên người Bùi Tuấn
có mùi hương hoa lan tươi mát, vô cùng sạch sẽ, chắc là mùi từ sữa tắm
và dầu gội cậu quen dùng, khiến tâm trạng người ta trở nên bình tĩnh.
Lúc đầu cô còn tưởng mình sẽ không ngủ được, nhưng sau đó lại ngủ say từ lúc nào không biết. Tiếng hít thở đều đặn dần vang lên, Bùi Tuấn vốn
không lên tiếng chợt mở mắt ra, tò mò nhìn cô một cái.
Cậu không
ngờ Tiểu Hợp lớn lên thì ôm cô lại thoải mái như vậy. Nếu giống như lời
ông nội nói, đối tượng kết hôn là cô thì thật ra cậu có thể chịu được
thói quen của mình bị rối loạn.
Tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn,
không biết có phải do kinh nghiệm ngày hôm qua không, khi Bách Hợp ăn
xong hai bát cháo, Bùi Tuấn nhẫn nại nhìn cô. Cô không hiểu vì sao, Bùi
Tuấn lại không định mở miệng, nhưng cuối cùng không nhịn được: “Bà Cầm,
bà lấy thêm cho Tiểu Hợp một bát nữa đi.”
“…” Cô ăn no rồi, định nói với Bùi Tuấn là mình không thể ăn thêm được nữa.
Nhưng bà Cầm đang vô cùng vui mừng, không để ý Bách Hợp có thể ăn được hay
không, Bùi Tuấn hiếm khi nói với bà một câu, lúc này bà đang reo vui rộn rã bê cái bát không xuống bếp, tự mình lấy bát mới ra. Bách Hợp thở
dài, ngày hôm qua là vì tình huống đặc biệt nên cô mới ăn nhiều, bây giờ không thể ăn được nữa. Cô do dự một chút, nhìn ánh mắt mong chờ tha
thiết của Bùi Tuấn, đành phải cố ăn một hớp nhỏ. Sau đó Bùi Tuấn chủ
động cúi đầu xuống.
Dáng vẻ này giống như sủng vật chờ được cho
ăn vậy. Bách Hợp chợt hiểu rõ ý của cậu, đưa bát cháo tới, quả nhiên Bùi Tuấn để cô dỗ mình ăn, sau đó cầm khăn tự lau miệng.
Ông Bùi nhìn quan hệ hai người phát triển rất nhanh, có vẻ nghi ngờ nhìn Bách Hợp.
Hai ngày nay Bách Hợp không trang điểm đậm, cũng không mặc váy ngắn như
trước, điều này khiến ác cảm của ông Bùi với cô vơi đi rất nhiều, quan
trọng hơn là cháu ông thích Bách Hợp, chỉ cần Bùi Tuấn thích thì ông Bùi đều đồng ý.
Hôm nay Bùi Tuấn vẫn đưa cô đi học, không cần cô
phải dặn dò, chiều vừa tan học, Bách Hợp đã thấy xe của Bùi Tuấn đỗ
ngoài cổng trường.
Dường như đã thành thói quen, buổi sáng hai
người cùng ăn sáng. Nhất định cuối cùng cô phải ăn hai hớp cháo rồi để
chỗ còn lại cho Bùi Tuấn. Ăn thêm một chút hoặc thiếu một chút đều không được. Lúc đi học cũng là cậu đưa đi, tan học cậu tới đón. Sinh hoạt của Bách Hợp dần dần có quy luật, còn chưa kết hôn nhưng đã như hai vợ
chồng già.
Đến tháng 12, Bách Hợp đã dần quen với những ngày như
vậy. Nguyên chủ vì bị trầm cảm thành ra suy sụp nên bây giờ mới lên cấp
ba. Khối lượng bài vở vô cùng nhiều, theo lý mà nói thì có thế lực của
nhà họ Bùi và nhà họ Lâm, cô không cần đến trường mà vào thẳng đại học
cũng không vấn đề gì. Có điều tính cách của nguyên chủ rất ngang, bởi vì chứng trầm cảm nên thành tích của cô ấy không tốt, nhưng ngày nào cũng
luôn cố gắng. Trừ thời gian trang điểm đậm, ăn mặc hở hang để chọc tức
Bùi Tuấn và ông Bùi, cô cũng không kết bạn với những kẻ không đứng đắn.
không biết có phải vì yếu tố thông minh hay không, cho dù cô ấy nỗ lực
thì thành tích cũng không thể tốt hơn.
Giữa trưa, sau khi ăn cơm
xong, các bạn học khác chia thành tốp năm tốp ba ra ngoài chơi đùa hoặc
tán gẫu, Bách Hợp chỉ cầm một quyển sách. Hiện tại trí lực của cô đã đạt tới mức của người bình thường, kết quả học tập tốt hơn Lâm Bách Hợp rất nhiều. Cô định cầm vở ra chép vài từ đơn tiếng Anh, bên ngoài chợt có
người gọi:
“Lâm Bách Hợp, ngoài trường có người tìm.”
Tại thế
giới mà ai cũng có điện thoại trên tay, Bách Hợp không dùng điện thoại
di động là chuyện hết sức buồn cười trong mắt bạn cùng lớp. Thành tích
của cô khi vào trường không tốt, hơn nữa từng bị lưu ban, trước đây còn
ăn mặc trang điểm trông chẳng ra gì. Người nhà họ Bùi sẽ không cho phép
cô làm hỏng thanh danh nhà họ, nhà họ Lâm cũng không phép con gái làm
nhà mình mất mặt, vậy nên ba năm học chung nhưng không có ai biết thật
ra hoàn cảnh của cô cũng không tồi mà chỉ coi cô như con nhà nghèo. Bạn
học trong lớp nhìn cô trang điểm, ăn mặc hở hang còn đồn cô bị bao nuôi.
Người tới gọi cô ra là bảo vệ trường, Bách Hợp nghi ngờ nhíu mày lại, nhét đồ vào ngăn kéo rồi mới đứng dậy đi theo. Cô vừa đi liền có người vung tay múa chân nói xấu, đại ý là sự thay đổi gần đây của Bách Hợp là do cô
nản lòng thoái chí sau khi bị người ta vứt bỏ.
Ở ngoài cổng
trường là người mẹ mà rất lâu rồi cô không gặp, vừa thấy Bách Hợp ra
ngoài, mẹ Lâm vốn luôn sống sung sướng nhưng không kiềm chế được, khóc
lên: “Tiểu Hợp, mẹ nên làm thế nào đây?”
Trong quá khứ, Lâm Bách
Hợp vô cùng khát vọng tình cảm của cha mẹ, luôn hi vọng có thể thân
thiết với mẹ mình. Nhưng mẹ Lâm không cho cô ấy cơ hội, vài năm nay, mỗi lần Lâm Bách Hợp về nhà họ Lâm là lại bị bà ta tỏ thái độ ghét bỏ, nói
cô ấy không giữ lấy trái tim Bùi Tuấn khiến cho bà ta khó chịu. Những
lời đó đã tạo thành áp lực tâm lý cho Lâm Bách Hợp. Giờ thấy mẹ Lâm,
Bách Hợp cũng chẳng có ấn tượng tốt gì, chỉ bình tĩnh quan sát bà ta một lúc lâu.
“Con làm sao thế? Mẹ nói chuyện với con sao con lại
không để ý?” Mẹ Lâm bị cô nhìn như thế, đầu tiên là có vẻ lúng túng, sau đó cố nén giận, đẩy con gái một cái. Thấy cô mặc một chiếc áo khoác dài bằng len màu xám, tóc dài mềm mại xõa thành hai lọn trước ngực, mái tóc đen không cài thêm cái gì kì dị, mặt không trang điểm đậm, gương mặt
trắng muốt trong sáng rất hợp với tuổi của cô. Cô mặc quần bò màu trắng, đi giày đen, trông có
vẻ thuận mắt hơn trước nhiều.
Nhìn con gái như thế, mẹ Lâm tỏ ra thích thú: “Nên như thế này từ lâu rồi, con phải
thế này thì cậu Bùi mới thích con. Con không biết là con trước đây làm
mẹ lo lắng như thế nào đâu. Rất nhiều người muốn lấy vị trí của con đấy, con phải làm sao để cậu Bùi không thể rời xa con được. Con là con gái,
giờ tuổi của cậu ta cũng không nhỏ, con hiểu phải làm thế nào rồi chứ.
Nếu không thể nói chuyện được với cậu ta thì dùng hành động, mẹ sẽ dạy
con!”
Bách Hợp không biết làm sao mẹ Lâm có thể nói ra những lời
như vậy. Mắt cô lạnh lẽo, tự nhiên cảm thấy buồn nôn, mím chặt môi không lên tiếng. Mẹ Lâm thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng khó chịu, không
nhịn được nói:
“Mày nghe tao nói không hả?” Giọng bà ta tăng cao, nghe có vẻ chua loét: “Mày cũng chẳng khác gì cha mày, toàn chọc tức
tao! Mày như thế, cha mày cũng như thế, ông ta dám đem con đĩ kia về
nhà, may mà tao còn có mày ở đây. Chỉ cần nhà họ Bùi chịu giúp tai thì
con Lâm Thiên Ngữ kia muốn mẫu bằng nữ quý cũng đừng có mơ!”
Vốn
dĩ nhà họ Lâm chỉ là một gia đình giàu có nho nhỏ, nếu không phải sinh
được một cô con gái tốt số, được sự nâng đỡ của nhà họ Bùi thì lúc này
cũng chỉ ở một tỉnh nhỏ thôi. Bây giờ giàu có nhưng nguồn gốc không thay đổi, cho dù mẹ Lâm ngày thường có mặc bao nhiêu hàng hiệu nhưng lần này mở miệng đã lộ ra bản chất.
Có điều Bách Hợp không ngờ bà ta lại nhắc đến Lâm Thiên Ngữ, hơn nữa có vẻ như cha Lâm đã đưa Lâm Thiên Ngữ
về nhà, muộn hơn trong nội dung câu chuyện khoảng 3 tháng. May là đời
này cô đã tới kịp, nguyên chủ chưa gặp phải tai họa nên ông Bùi không
đuổi cô về nhà, cha Lâm cũng không tìm được cơ hội để đưa con gái nhỏ
tới thay cho Bách Hợp, vì thế mà Lâm Thiên Ngữ tới nhà họ Lâm cũng muộn
hơn mấy tháng.
“Thôi, tao còn tưởng rằng mày thực sự thay đổi.”
Mẹ Lâm mất bình tĩnh vuốt tóc, có vẻ ghét bỏ nhìn con gái: “Mày chỉ cần
biết tao mới là mẹ ruột của mày, cách xa Lâm Thiên Ngữ một chút, đừng để nó tới gần cậu Bùi.” Nói xong, mẹ Lâm nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên
tay, cuống quít nói: “Được rồi, mày nhớ kỹ những gì tao nói. Tao là mẹ
mày, mày do tao sinh ra, lẽ nào tao lại hại mày chắc? Con đĩ Lâm Thiên
Ngữ kia đã muốn vào nhà họ Bùi từ lâu rồi…”
Trong ký ức của
nguyên chủ, mẹ Lâm chưa từng nói với cô ấy như vậy. Thật ra khi nguyên
chủ chết, cô ấy cảm thấy mình vô cùng có lỗi với mẹ Lâm. Bởi sự xuất
hiện của Lâm Thiên Ngữ, Lâm Bách Hợp cho rằng mẹ mình cũng khó chịu
giống mình, thậm chí còn khổ sở hơn mình. Vì thế nên một đứa con riêng
như Lâm Thiên Ngữ lại thay con gái mình vào nhà họ Bùi, mẹ Lâm suốt ngày mắng cô sao không đi chết. Cô gái mẫn cảm này cảm thấy vô cùng tội lỗi, cho là vì mình tùy hứng, không biết điều nên mới mất đi cơ hội vào nhà
họ Bùi, thậm chí làm mẹ mình mất đi địa vị trong lòng cha, đủ loại
nguyên nhân dần đẩy cô ấy đến cái chết.
Nhưng hiện giờ xem ra mẹ
Lâm đã biết sự tồn tại của Lâm Thiên Ngữ từ lâu rồi, bà ta thậm chí còn
biết Lâm Thiên Ngữ muốn thay thế Bách Hợp vào nhà họ Bùi. Chuyện này
khiến Bách Hợp phải suy nghĩ, cô nhìn mẹ Lâm một cái, nheo mắt: “Mẹ đã
biết về Lâm Thiên Ngữ lâu rồi sao?” Cho tới giờ cha mẹ Lâm luôn tỏ ra
tình cảm rất tốt, nếu không phải mẹ Lâm lỡ miệng thì cái cô gái ngốc
nghếch như Lâm Bách Hợp chắc cả đời cũng không biết, thật ra mẹ Lâm
chẳng hề để ý nhiều đến sự tồn tại của Lâm Thiên Ngữ như cô ấy tưởng
tượng. Cô ấy luôn cho rằng mẹ mình bị tổn thương, vậy nên luôn thông cảm bà ta, yêu thương bà ta, cuối cùng bản thân đầy thương tích còn phải
chịu đựng đả kích chí mạng từ người thân nhất.
“Mày đừng quan tâm nhiều như thế làm gì, nhớ kỹ những gì tao nói là được, tao có hẹn bà
Vương, phải đi đây.” Mẹ Lâm biết mình đã lỡ mồm, lúc trước cha Lâm từng
dặn dò bà ta, hiện giờ muốn khống chế Lâm Bách Hợp không dễ dàng, cần
phải an ủi cô. Tới khi nhà họ Lâm có thể vững chân ở thủ đô này thì sẽ
tìm người thay thế cô. Hai vợ chồng họ đều là kẻ tham vinh hoa, mẹ Lâm
đã biết từ lâu rằng bên ngoài có Lâm Thiên Ngữ. Nhưng hôn nhân của bà và cha Lâm từ nhiều năm trước đã chỉ còn trên danh nghĩa. Cha Lâm thích
chơi bời thế nào mẹ Lâm không quan tâm, bà ta chỉ cần mình còn giữ vị
trí Lâm phu nhân, có tiền tiêu mãi không hết là được.