Thấy ti vi chiếu cuộc đời vị con cưng truyền kỳ này, Hoàng Bảo San lúc
này đang làm nhận viên tạp vụ ở một công ty bách hóa, con của cô ta đã
đến tuổi trung niên nhưng sống rất khó khăn, sinh hoạt bình thường và
nuôi sống gia định đặt nặng trên vai y giống như người đàn ông trung
niên bình thường đều bôn ba vì cuộc sống.
Y không có kế thừa bề
ngoài tuấn tú của cha y đồng dạng cũng không có xuất thân cao, Hoàng Bảo San trước kia vẫn muốn duy trì tình yêu của mình, nhưng có lẽ mộng
tưởng thua bởi thực tế, sau khi cô đến tuổi trung niên, lúc con trai
muốn đi học, cô là một kẻ không có bằng cấp không có xuất thân càng
không gương mặt xinh đẹp nên không thể chèo chống được nên gả cho một gã mất vợ có mang theo một đứa con.
Cuộc sống không coi là tốt đẹp
chỉ có thể nói hầu hết đàn bà đều phải sống như thế, có thể không cam
lòng cùng với tiếc nuối đã trở thành cái gai trong lòng Hoàng Bảo San,
mỗi lần nghĩ tới mình năm đó thanh xuân đẹp nhất của mình cuối cùng lại
lạc vào kết cục như vậy.
Cuộc đời vị công chúa kia vẫn được phát
sóng trên TV, Hoàng Bảo San nghĩ tới năm đó mình thấy thiếu nữ cười nhẹ
nhàng kia, còn nhớ tới mình trộm đoạn tình yêu kia, thấy cuộc sống muôn
màu muôn vẻ của cô ấy lại nhớ đến mình, đồng dạng cùng tuổi nhưng lại vì có thể cho con trai sống tốt hơn một tí có thể phụ cấp cho con mình
nhiều hơn, một bó tuổi rồi còn phải làm quét dọn vệ sinh cửa hàng nhìn
xem sắc mặt người khác.
Bởi vì năm đó cô sinh con cho nên việc
học bị bỏ dở không có bằng cấp, về sau thiệt thòi khắp nói, tình yêu
trong mộng không thành, cuộc sống càng khó khăn ngay cả cha mẹ cũng
chính thức bỏ rơi cô, cả đời cô đã hỏng.
Cùng thời gian, Mặc
Thành Đường đi di cư ở nước ngoài vài chục năm lúc này cũng đã có tuổi
rồi, y bị bệnh khá nặng, chục năm trước vì nhà họ Mặc y kết hôn với con
gái nhà giàu ở địa phương, luôn phải sống dưới bóng vợ, vợ y là người
cường thế và bá đạo, bởi vì nhà họ Mặc phải dựa vào nhà mẹ đẻ vợ nên y
luôn luôn bị vợ mình xem thường, trở thành người chồng sợ vợ nổi danh ở
địa phương, cứ oan khuất qua cả đời.
Đến lúc trước khi nhắm mắt y nhớ lại nhiều năm trước đây, thời điểm y còn hăng hái bừng bừng có vị
hôn thê dịu dàng, tuy nói vị hôn thê không được khỏe mạnh lắm nhưng cô
ấy dịu dàng nghe lời, quyền thế và tiền tài của nhà họ Bách còn gấp
nghìn lần nhà vợ hiện tại của y, vốn y là phò mã nhà họ Bách, từ nay về
sau sẽ có xe xịn nhà lầu cao cấp mỹ nhân trong ngực thoải mái cả đời mà
không phải như hiện giờ thành tâm bệnh bùa đòi mạng bản thân.
Lúc nào y cũng nhớ tới thiếu nữ mờ nhạt trong mộng, nhớ tới nghiệp lớn nhà
họ Bách mà y đã ném đi, đủ loại tiếc nuối Mặc Thành Đường nhắm mắt lại.
Trong tinh không đen kịt, trong nháy mắt Bách Hợp trở về tới tinh không, mùi
vị tử vong vẫn còn quấn tại trong cổ cô, khiến cô không thở nổi.
Thật ra đã chết hai lần rồi, theo lý mà nói loại cảm giác này không nên xa
lạ mới phải, có thể do trong câu chuyện sống quá lâu nên lần chết này
khiến cô nhấm nháp lại mùi vị tử vong.
“Nhiệm vụ lần này vốn hoàn thành khá tốt nhưng bởi vì cô đòi hỏi dược hoàn nên tôi có thể cho cô
hai cái lựa chọn.” Đã cách mấy chục năm rồi giọng nói chưa từng nghe qua lại đang vang bên tai Bách Hợp, sống quá lâu rồi Bách Hợp chỉnh lại tâm trạng rồi mới lên tiếng.
“Được, mời nói.” Trong lòng Bách Hợp đã sớm dự liệu đến kết quả như vậy nên không hề bất ngờ lắm.
Thấy cô thức thời nên âm thanh kia rất thỏa mãn, sau khi ánh sáng trong tinh không vặn vẹo xong , ngôi sao tổ hợp lại với nhau hình thành quần sáng
giống như cái đèn, chiếu sáng toàn bộ
tinh không.
Vốn là chỗ
thông báo tư liệu của Bách Hợp trong lúc đó như là đồ đạc bị nước vào,
rung động xong xuất hiện một bóng ảnh bên cạnh. Đó là một chàng trai
tuổi chừng 20 dáng người cao lớn, ăn mặc cẩm bào đầu đội ngọc quan,
gương mặt vô cùng tuấn tú lạnh như băng, anh đội nhiên xuất hiện khiến
cho Bách Hợp lắp bắp kinh hãi mãi sau mới tỉnh táo lại.
“Cô làm
tốt lắm, tôi có thể cho cô hai cái lựa chọn, một cái là lần này phần
thưởng cho cô gấp bội nhưng vốn không phải là nhiệm vụ của cô lần này
nhưng tôi sẽ cho cô tiến vào sớm.” đôi môi mỏng của anh hé mở, cái cằm
nhọn khiến cho gương mặt anh càng thêm tuấn tú đồng thời lại lạnh như
băng.” Mà cái khác nhiệm vụ của cô không thay đổi nhưng ban thưởng bị
hủy bỏ.”
Cầu phú quý trong nguy hiểm, Bách Hợp không biết sau khi nhiệm vụ bị thất bại thì có dạng trừng phạt gì, do dự trong chốc lát
lúc này cô mới mở miệng hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút không, nếu như
nhiệm vụ của tôi thất bại thì sẽ có trừng phạt gì?”
Người đàn ông mặc cẩm bào ngọc quan, gương mặt lạnh như băng đang nhìn chằm vào Bách
Hợp, bờ môi mỏng giật giật : “Tôi chỉ cho cô một cơ hội thất bại, nếu
như lúc này thất bại thì không có ban thưởng, hơn nữa sẽ không có cơ hội thất bại nữa.”
Trong lòng Bách Hợp xiết chặt đã hiểu ý tứ trong
lời anh nói, giọng điệu vẫn cảm thấy chát: “Nếu như tôi không cần ban
thưởng lần này mà tiến vào nhiệm vụ cũ của tôi thì sao?” Tuy rằng lúc
này không có thực thể thế nhưng kinh nghiệm làm người nhiều năm khiến
cho cô cảm giác trong lòng bàn tay có một tầng mồ hôi.
“Như vậy,
thất bại nhiệm vụ tiếp theo chính là lần cuối cùng của cô.” Đã nhận được đáp án đúng như trong dự đoán của mình, Bách Hợp kinh hãi đồng thời có
chút đắng chát, cái loại sau khi chết mà vẫn còn biện pháp bảo trì còn
sống không biết có bao nhiêu người đồng ý bị người đàn ông trước mắt này chọn trúng tiến hành cái gọi là nhiệm vụ, có lẽ anh cũng không lo không có người lựa chọn, cũng không biết có phải từ trong miệng anh nói mình
thức thời khiến anh thỏa mãn nên mới nói nhiều như vậy không.
Trên thực tế Bách Hợp cũng không có cái gọi là quyền lựa chọn, tiến hành một nhiệm vụ gian nam có đổi lấy một lần cơ hội thất bại, nếu thành công
rồi tắc tương đương với một thủ đoạn bảo vệ tính mạng, thất bại thì cùng lắm trở về như hiện tại căn bản không có tổn thất gì.
“Tôi muốn
sớm tiến hành nhiệm vụ.” Lần này cô không hề do dự, chàng trai tuấn tú
lạnh như băng nghe nói thế thì nhìn Bách Hợp thật lâu, mặc dù vẻ mặt
không có biến hóa nhưng giọng điệu hòa hoãn rất nhiều.
“Cô thật
sự rất thông minh, gần như tôi không nỡ nhìn cô thất bại.” Anh dùng
giọng điều bình thản lạnh như băng không có phập phồng nói xong như vậy
khiến cho Bách Hợp cười khổ hai tiếng.