Lúc thân thể Bách Hợp không chỉ vô lực, mà cả người lại càng là bị ngã
đau, đầu nàng đụng trúng bệ đặt chân, mái tóc xõa rối tung trên đất,
quan trọng hơn là nàng không có mặc quần áo, lúc này chỉ đành phải lấy
tay miễn cưỡng che đi bộ ngực đầy đà, cố gắng nhịn lại nhẫn, mới miễn
cưỡng nhịn lời tức giận mắng đã vọt lên đến miệng xuống. Dựa theo quy
tắc hậu cung, khi cung phi thị tẩm sẽ phải ngủ ở ngoài, chính là vì để
thuận tiện cho việc hầu hạ Hoàng đế, lúc trước nàng luôn ngủ một mình,
nên đã quên điểm này, nếu không nàng chắc chắn sẽ không ra tay đẩy người rồi.
Tề Ngự Phong nhìn bộ dáng của nàng như đang nhìn một con
khỉ đang làm trò vậy, nàng chịu đựng đau đớn vừa khó khăn bò dậy, một
mái tóc đen láy mượt mà che khuất hơn phân nửa tấm lưng trần của nàng.
Cuối cùng Bách Hợp mới miễn cưỡng nói: “Thỉnh an Hoàng thượng, thiếp
thất lễ.” Nàng vừa mới tỉnh lại, không biết có phải vì di chứng của cơn
mưa hôm qua hay không, mà lúc này đầu của nàng đang co rút đau đớn từng
trận, vừa nãy lại bị giật mình ngã xuống nên lại càng đau hơn.
Lúc này Bách Hợp tự cho là mình nhẫn nhịn được, nhưng kỳ thật Tề Ngự Phong
thì lại thấy hai gò má nàng đỏ tươi, trong mắt giống như sắp phun ra lửa vậy, không minh diễm rực rỡ như thường ngày, nhưng lại có một loại cảm
giác càng hấp dẫn hơn cả lúc ăn mặc xinh đẹp tinh xảo trong thường ngày, hắn ta sửng sốt một chút, tim bỗng nhiên đập nhanh hai nhịp, tuy rất
nhanh bị hắn ta đè xuống, nhưng loại cảm giác không thể khống chế này
lại làm cho ánh mắt Tề Ngự Phong càng trở nên nghiêm túc, hắn ta vươn
tay ôm lấy eo Bách Hợp kéo nàng lên giường, trên miệng lại nhẹ giọng
trêu chọc: “Dọa ái phi sợ ngược lại khiến cho trẫm đau lòng, để trẫm xem xem, có chỗ nào bị thương không.” Giọng nói của hắn ta càng ngày càng
nhỏ, mang theo một loại ẩn nhẫn, Bách Hợp liền phát hiện linh hồn của
mình lại bắt đầu xuất ra.
Lúc tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã
sáng rõ rồi, Hàm Yên và mọi người cũng đã bưng nước rửa mặt chờ ở bên
giường, Bách Hợp vừa mở mắt, Hàm Yên liền vui mừng nói: “Tiểu chủ đã
thức rồi ạ? Hoàng thượng đã hạ lệnh, hôm nay tiểu chủ không cần đi
thỉnh an Hoàng hậu, Lưu công công đã phụng lệnh Hoàng thượng, đưa đồ ban thưởng tới rồi, nô tỳ cảm thấy lần này, có khả năng sẽ thăng vị phân
cho tiểu chủ.”
Chuyện tối qua thật có lợi cho nàng, sau khi linh hồn xuất ra lúc này lại tiến vào thân thể, nhưng cái cảm giác đau đầu
muốn nứt khi tỉnh lại lúc nửa đêm hôm trước đã biến mất rất nhiều, kiến
cho nàng không nhịn được phải lau trán thở phào nhẹ nhõm một hơi thật
dài, vừa muốn mở miệng nói chuyện, thì Hàm Yên đã cười không ngừng bước
đến giúp nàng xoa bóp: “Tiểu chủ đau đầu sao? Tối qua tiểu chủ thế mà
lại dựa vào Hoàng thượng kêu khó chịu đấy.” Ngày hôm qua sau khi bị Tề
Ngự Phong ôm về Bách Hợp giống như biến thành một người khác vậy, luôn
cọ vào người Tề Ngự Phong hô đau đầu, vốn trong hậu cung loại chuyện này cũng không hiếm thấy, chỉ là Hàm Yên lại thấy vị Lam tiểu chủ này thật sự hơi ngu xuẩn một chút, vốn tưởng rằng sẽ không thành công, ai ngờ
cuối cùng Hoàng thượng lại ở lại, thậm chí ngay cả chủ cung Vương quý
nhân phái người đến mời mấy lần cũng đều bị Hoàng thượng đuổi về.
“Hoàng thượng muốn thăng vị cho ta?” Bách Hợp không nghe thấy được ban thưởng
cái gì, mà trực tiếp liền bắt được điểm quan trọng nhất, hiện tại thân
phận địa vị của nguyên chủ thật sự quá thấp, chỉ mới là Thường tại thất phẩm mà thôi, đi ra ngoài gặp người liền phải quỳ, mà quan trọng nhất
là, cái Thường tại thất phẩm này không dễ được nhìn thấy Hoàng đế, trừ
phi Tề Ngự Phong có hứng thú với nàng, nếu không dù có chịu đựng hơn một năm cũng đều chưa chắc có thể nhìn thấy mặt Tề Ngự Phong, tuy nói
Bách Hợp xác định mình sẽ không ỷ vào mang thai liền đi gây khó dễ cho
Lý Bảo Xu giống như nguyên chủ, nhưng nếu thân phận địa vị của nàng có
thể cao hơn trong tình tiết của vở kịch một chút, thì mới có lợi cho
việc nàng đang làm.
“Chúc mừng tiểu chủ, chúc mừng tiểu chủ,
Hoàng thượng ban thưởng phong hào cho tiểu chủ.” Hàm Yên mang theo vẻ
mặt tươi cười chúc mừng, vừa kêu người nhanh dâng tờ giấy mà Hoàng
thượng đã tự tay viết lên, Bách Hợp mở ra xem, trên giấy chỉ viết một
chữ ‘Hợp’, liền không nhịn được khẽ liếc trắng mắt, suýt nữa đã ném tờ
giấy trong tay đi.
“Có nghĩa là, ta vẫn chỉ là Thường tại..” Nàng mở miệng khẽ than thở, Hàm Yên hơi tò mò nhìn ngài ấy một cái, rất
nhiều Quý nhân, Quý tần tuy thăng vị phân, nhưng lại căn bản không được
Hoàng thượng tự tay ban thưởng chữ, thậm chí ngay cả Hiền phi, Huệ nhị
hiện tại cũng chưa có được vinh hạnh đặc biệt này, Bách Hợp có thể
nhận được vinh hạnh như vậy, Hàm Yên vốn cho rằng ngài ấy sẽ vui vẻ vô
cùng, nhưng ai ngờ trông bộ dáng ngài ấy lại giống như căn bản không vui vẻ gì cả.
Bách Hợp thở dài, không nhìn tới vẻ nghi hoặc trên mặt Hàm Yên, ngẫm lại chuyện hôm qua Lý Bảo Xu xuất hiện, tuy cuối cùng Tề
Ngự Phong không đi cùng Lý Bảo Xu, nhưng ai cũng không biết Lý Bảo Xu có để lại ấn tượng gì trong lòng hắn ta hay không, Bách Hợp nghĩ đến đây,
cũng không để ý đến chuyện vị phân nữa, trực tiếp triệu Đại cung nữ Hàm
Châu đến: “Hàm Châu, ngươi ở trong cung nhiều năm, người quen biết cũng
rất nhiều, ngươi nhìn xem cung nhân nào có tính cách hoạt bát nhí nhảnh, tư thái xinh xắn lanh lợi không, tìm đến đây giúp ta.”
Lý Bảo Xu không phải thích làm chuyện đặc biệt sao? Thấy Hoàng đế, vì khiến cho
Tề Ngự Phong cảm động, còn nói ra chỉ muốn làm vợ chồng thôi, đáng tiếc
lúc trước bản thân Lam Bách Hợp quá ngu xuẩn một chút, sau khi Nam Chiêu quốc bị công phá thì ngay cả một chút thế lực nho nhỏ còn dư lại của
hoàng thất Nam Chiêu cũng không giữ được, nếu không hôm nay nàng cần gì
phải cầu trợ Hàm Châu này chứ, chính mình liền tự tìm người xử lý cho
rồi.
Hai cung nữ không biết tại sao nàng lại yêu cầu như vậy,
vốn Hàm Yên còn đang có chút vui mừng, nhưng nghe được hàm ý trong lời
nói của Bách Hợp, sắc mặt liền cứng đờ: “Chẳng lẽ tiểu chủ định…”
“Chỉ là lo trước khỏi hoạ thôi.” Bách Hợp mỉm cười, cũng không định giải
thích, kêu hai nha hoàn khác hầu hạ nàng đứng dậy. Tề Ngự Phong đã nói
mình không cần đi thỉnh an Hoàng hậu sau khi thị tẩm, liền chứng minh
hắn không có ý định ghi lại chuyện đêm qua, trong cung dù cho Hoàng đế
ngủ với một cung nữ thì cũng cần phải ghi lại, lúc này không ghi lại,
chính là không muốn để người khác biết, cũng càng không muốn bởi vì
chuyện đêm qua mà để cho mình có cơ hội mang thai.Quả nhiên, không lâu
sau, tiểu đồ đệ của Đại tổng quản bên người Tề Ngự Phong là Lưu Hảo liền bưng một chén thuốc đen kịt tới, vốn nàng cũng không muốn có khả năng
mang thai vào lúc này, dù sao chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, con
có thể sinh đương nhiên tốt nhất, nhưng bây giờ còn không phải lúc,
hiện tại Tề Ngự Phong vô cùng cảnh giác với cỗ thân thể này của nàng,
nếu đúng lúc này lại sinh con, thì chỉ sẽ đẩy Tề Ngự Phong ra xa hơn mà
thôi, nguyên chủ
đã hy vọng muốn báo thù, hơn nữa tốt nhất là có thể có
được sự sủng ái của Tề Ngự Phong, tuy nói trong thời gian ngắn Bách Hợp
có chút buồn rầu về điểm này, có điều tuy nàng không biết phải làm sao
để có được sủng ái, nhưng ít nhất có thể làm cho Tề Ngự Phong không chán ghét mình như vậy nữa. Vì vậy dứt khoát uống hết thuốc vào.
Từ
ngày hôm đó Tề Ngự Phong liền giống như quên mất Bách Hợp vậy, mấy ngày
liên tiếp đều chọn hai phi thị tẩm, tuy mọi người trong cung đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành phải dốc
hết sức nghĩ cách để tình cờ gặp gỡ Hoàng thượng. Hàm Châu quả nhiên tìm được mấy cung nữ tới, hiện giờ còn rất nhiều cung nhân muốn trèo lên
giường Tề Ngự Phong từ đó một lần được bay lên trời, lúc Bách Hợp nhìn
thấy mấy cung nữ này, liền cười xấu xa.
Những cung nhân này cũng
biết Bách Hợp làm như vậy có khả năng chỉ là đang lợi dụng họ mà thôi, nhưng những cung nữ như họ ở trong hậu cung Đại Tề này ít nhất có tới
hai ba ngàn người, rất nhiều người cả đời đều chưa chắc có thể nhìn
thấy mặt Hoàng thượng, bây giờ có thể có một cơ hội như vậy, đừng nói
Bách Hợp là muốn đưa họ đến trước mặt Hoàng thượng, xem như Bách Hợp còn có yêu cầu khác, thì chắc chắn đám người này cũng sẽ đồng ý.
Nhớ lại những bộ dáng mà Lý Bảo Xu luôn để lại ấn tượng cho Tề Ngự Phong
trong tình tiết của vở kịch, Bách Hợp tranh thủ mấy ngày Tề Ngự Phong
không tới dạy cho mấy cung nữ này, liên quan đến tiền đồ tương lai của
họ, nên tất nhiên đám người này học đặc biệt nhanh, khoảng bảy tám ngày
sau, ai cũng có thể diễn rất sống động rồi, có thần sắc ưu sầu, có bộ
dáng nhí nhảnh, có cố ý làm như vô tình gặp được nhưng lại bày ra tư
thái đẹp nhất. Bách Hợp cảm thấy cũng đã đến lúc rồi, liền kêu Hàm Châu
đi ra ngoài nghe ngóng tin tức, sau đó lần lượt báo những tin tức này
cho đám cung nữ.
Vĩnh viễn đừng nên xem thường quyết tâm muốn bay lên của đám cung nữ này, trong năm người mà Hàm Châu tìm đến thì có ít
nhất ba người đã thành công được Tề Ngự Phong thu dùng, hai người đều
được vị phân Tú nữ, thậm chí có một người còn được sủng hơn một chút,
trực tiếp phong Giai lệ.
Ngay tại lúc Bách Hợp đang cảm thấy tự
hào vì thành quả của mình, thì rốt cuộc chủ cung Vương quý nhân không
còn nhịn được nữa, nàng ta trực tiếp kêu cung nữ thiếp thân truyền Bách
Hợp đến uống trà.
So vị phân, so tư lịch, Bách Hợp không có một
mặt nào có thể hơn được người khác, cho nên Vương quý nhân vừa truyền, tất nhiên nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đi. Trong chính cung, Vương
quý nhân đang nghiêng người dựa vào ghế quý phi, một bộ dáng lười biếng, con mắt chỉ nhìn chằm chằm cái móng tay được cắt tỉa vô cùng xinh đẹp
sơn màu kia của mình, giống như không nhìn thấy Bách Hợp đã hành lễ tới
nửa nén hương ở trước mặt nàng ta vậy.
Động tác phúc lễ như vậy
giữ lâu quả thật còn khó chịu hơn cả quỳ lâu, không bao lâu sau cái trán của Bách Hợp liền thấm ra mồ hôi lạnh, Vương quý nhân bắt gặp sắc mặt
nàng đã tái nhợt, trong lòng thầm kêu ‘Sảng khoái’.
Vương gia xem như cũng là đại tộc ở Đại Tề, nàng ta mượn hơi ấm của gia tộc, vừa tiến cung liền trực tiếp được phong Quý nhân lục phẩm, lại càng may mắn là
có thể sống một mình một cung không cần chen chúc chung với người
khác, nhưng hết lần này tới lần khác nàng ta ở trong hậu cung này, tuy
có thủ đoạn, thế nhưng dung mạo lại không có gì nổi bật cả, mỗi năm đều
có rất nhiều tiểu mỹ nhân tươi mới tràn vào hậu cung, chỉ sợ nàng ta đã
bị Đế vương trẻ tuổi ném ra sau đầu từ lâu rồi. Có điều Vương quý nhân
không cam lòng, đến bây giờ nàng ta còn chưa có con, vô luận là vì mình
hay vì người nhà thì cũng nên đánh cược một lần, nhưng hết lần này tới
lần khác Tề Ngự Phong lại cứ không lạnh không nhạt với nàng ta, trong
một tháng còn có rất nhiều phi tần chằm chằm vào Tề Ngự Phong, đừng nói
một tháng, thậm chí cả năm cũng không tới phiên nàng ta một lần.
Thật vất vả Nam Chiêu bị đánh bại, một đám nữ nhân mới lại tiến vào cung,
Vương quý nhân cố nén ghen ghét đón Lam Bách Hợp vào cung mình, vốn ngay từ đầu nàng ta còn có chút âm thầm vui mừng, dù sao tướng mạo của
Trưởng công chúa Nam Chiêu này xác thực rất xinh đẹp, ngay từ đầu Hoàng
thượng cũng ưa thích, nàng ta tiến cung đã gần hai năm rồi, nhưng ngoại trừ lúc nàng ta mới tiến cung Hoàng thượng có tới cung này hai lần ra,
thì từ đó về sau lại không còn đặt chân đến nữa, ai ngờ sau này lại đến
liên tiếp nhiều lần như vậy, Vương quý nhân như mở cờ trong bụng âm thầm đi câu dẫn mấy lần, nhưng đáng tiếc lại không có một lần nào thành công cả.
Hôm đó, Hoàng thượng lại đưa Bách Hợp về, vốn chính bản thân Vương quý nhân cũng định đi vào cùng, nhưng lại bị Lý Trường Quý ngăn
cản đuổi về, nàng ta lại phái người đến mời mấy lần, nhưng căn bản lại
không được Tề Ngự Phong đáp lại, tất nhiên trong lòng Vương quý nhân rất tức giận, vốn trước đây nàng ta cảm thấy có một tiểu mỹ nhân như Bách
Hợp ở trong cung mình thì có thể câu được Hoàng thượng tới, nhưng lúc
này lại thấy, Tề Ngự Phong tới là tới, chỉ có điều vừa tới liền ở cùng
với Bách Hợp, đừng nói nàng ta muốn phân chút ít thịt, thậm chí ngay cả
cặn súp nàng ta cũng không uống được. Vì vậy đương nhiên Vương quý nhân
liền trở mặt, lúc này cố tình muốn chỉnh Bách Hợp, nên mới cố ý để cho
nàng cứ giữ tư thế phúc lễ như vậy ở trước mặt mình.