Edit: Theresa Thai
Beta: Sakura
Nếu luận những
cái khác thì có khả năng Bách Hợp không giỏi, nhưng nếu bàn về lực nhẫn
nại, thì nàng lại giỏi hơn nguyên chủ nhiều, lúc này cho dù đầu đã đổ
đầy mồ hôi lạnh rồi, nhưng nàng vẫn nhất định cắn răng không kêu một
tiếng, mãi cho đến khi chính bản thân Vương quý nhân không ngồi yên được nữa, trong lòng thầm mắng vài câu mới lạnh lùng liếc Bách Hợp: “Lam
Thường tại đến cung của ta làm gì? Trở về đi, chỗ của ta cũng không có
Hoàng thượng!”
Vương quý nhân thật sự khinh người quá đáng, Hàm
Yên cúi đầu nghĩ, cùng Hàm Châu một trái một phải đỡ Bách Hợp, cùng đáp
‘Vâng’, lúc này mới ở trong khuôn mặt cười lạnh của Vương quý nhân lui
ra ngoài.
“Thật quá đáng, rõ ràng là Vương quý nhân kêu tiểu chủ
đến, lúc này lại hành hạ như thế.” Tính tình Hàm Châu hơi nhanh nhảu,
không nhịn được nói thầm hai câu, bị Hàm Yên trừng mắt mới không dám lên tiếng nữa.
Tuy vừa nãy Bách Hợp nhịn được, nhưng lúc này đứng
lên hai chân liền đau như kim bị đâm, ngay cả đứng cũng không vững, phải vịn hai cái nha đầu đỡ nàng về thiên điện của mình, mới vừa vào cửa,
liền phát hiện bên trong lại là một mảnh yên tĩnh, hai tiểu thái giám
hầu hạ đang cung kính quỳ ở bên ngoài. Nhìn thấy nàng về, Lý Trường Quý
đang đứng ở ngoài viện mới thở phào nhẹ nhõm: “Tiểu tổ tông à, ngài đã
đi đâu vậy? Hoàng thượng đã chờ sốt ruột rồi đó.”
Nghe được Tề
Ngự Phong đã đến, Hàm Yên và Hàm Châu không khỏi hiện lên thần sắc kinh hỉ, nhưng Bách Hợp lại nhíu mày, cố chịu đựng cảm giác đau đớn ở hai
chân, khẽ lên tiếng. Vốn Lý Trường Quý định tới đỡ nàng, nhưng Tề Ngự
Phong mặc trường bào màu xanh, đầu đội tiểu mạo (mũ quả dưa mà đàn ông thời nhà Thanh hay đội) khảm ngọc cau mày bước từ trong phòng ra, đôi mắt phượng liếc nhìn Bách Hợp, ánh mắt dạo qua đầu gối của nàng một vòng, lại nhìn sắc mặt hơi
tái nhợt của Bách Hợp, khóe miệng mới nhếch lên nở nụ cười, trong mắt
của hắn ta không có lấy nửa độ ấm, nhưng trong miệng lại ấm giọng nói:
“Nhìn xem ái phi đáng thương của trẫm này, đây là bị sao vậy?”
Trong tình tiết của vở kịch, Tề Ngự Phong là một Hoàng đế có dục khống chế
rất mạnh, trong hậu cung khắp nơi đều có ám vệ của hắn ta, nếu nói hắn
ta không biết Bách Hợp đã đi đâu, đừng nói Bách Hợp đã biết rõ tình tiết của vở kịch sẽ không tin tưởng, mà ngay cả đám người Hàm Yên cũng khẳng định không tin, nhưng nếu Hoàng đế đã muốn chơi, thì không ai có can
đảm dám vạch trần hắn ta, Bách Hợp mỉm cười, cố nén đau đớn trên chân,
khụy gối thi lễ với Tề Ngự Phong: “Hoàng thượng vạn an.”
Nàng
cũng không biểu lộ ra bộ dáng giật mình khi nhìn thấy Tề Ngự Phong,
ngược lại đã khiến cho trong mắt Tề Ngự Phong hiện lên một tia đăm
chiêu, nhẹ gật đầu với nàng: “Không cần đa lễ.” Nói xong, liền quay
người bước vào trong điện.
Tuy Bách Hợp quyết định muốn lấy lòng
Tề Ngự Phong để thuận tiện thay nguyên chủ lấy chút ít sủng ái, nhưng
khi chân chính lâm trận, thì nàng lại ngồi yên không biết nên làm gì,
hai người cứ ngồi im lặng như vậy suốt cả nửa ngày, Tề Ngự Phong cầm một bản Biên niên sử của Vương triều Đại Tề xem say sưa, còn Bách Hợp thì
lại ngồi yên lặng ngẩn người, trong lúc nhất thời trong điện chỉ có thể
nghe được tiếng ‘Loạt xoạt’ khẽ vang lên khi Tề Ngự Phong lật sách,
ngoài ra cũng không còn tiếng động nào nữa.
“Mấy cung nhân nàng
đưa tới không tệ.” Tuy lúc này trên mặt Tề Ngự Phong mang theo nụ cười,
nhưng trong đôi mắt của hắn ta lại dần dần hiện lên sự không kiên nhẫn:
Nàng Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc ngực to mà không có não này giống
như trong một đêm liền trưởng thành, hiểu chuyện hơn, biết an tĩnh,
ngoại trừ có thể hưởng thụ đến cá nước thân mật ở trên người nàng ta
ra, thì ngược lại lúc này ở cùng nhau cũng có thể khiến cho hắn cảm thấy thoải mái.
Tuy Tề Ngự Phong hưởng thụ bộ dáng của nữ nhân lúc vì mình mà tranh giành tình nhân, nhưng cũng không có nghĩa là hắn ta vĩnh viễn luôn thích cuộc sống như vậy, đôi khi hắn ta cũng sẽ cần sự yên
tĩnh, tuy chỉ cần hắn ta nói ra yêu cầu thì phần lớn nữ nhân đều sẽ an
tĩnh, nhưng Bách Hợp thì lại khác, nàng là chân chính an tĩnh, không có
nửa biểu hiện dư thừa, không có tâm thần không yên cố gắng bày ra bộ
dáng trấn định, nàng giống như một cây hoa được trồng ở đây, bộ dáng tự
mình tự vui này của nàng, lại khiến cho người khác hận không thể xé nát
cái loại thần sắc bình tĩnh này của nàng ra!
Trong mắt Tề Ngự
Phong chợt lóe lên một tia lửa đỏ, nhưng lại nghiêm trang đặt quyển Biên niên sử đang dần dần không xem vào được nữa ở trong tay xuống, ngoắc
Bách Hợp lại: “Tới đây.”Bách Hợp cau mày, quay mặt lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới đứng dậy đi đến gần Tề Ngự Phong, người còn chưa đi
gần, đã liền bị người kia kéo ôm vào trong lòng.
“Sinh ra có
gương mặt thiên kiều bá mị, rồi lại bảo trì bình thản như vậy, thật
không giống như trước, ngay từ đầu là trẫm đã nhìn lầm nàng, hay xem nhẹ nàng đây?” Mắt Tề Ngự Phong hơi híp lại, nụ cười bên khóe miệng khiến
cho cả người hắn ta lộ ra sự thoải mái vô cùng, thế nhưng trong đôi mắt
kia lại không có lấy một nửa độ ấm, tuy trên mặt cười đến ôn hòa, nhưng
trong đôi mắt đó lại hiện lên vài tia lệ khí, Bách Hợp nhìn thoáng qua
trong lòng liền phát lạnh, dời cằm mình ra khỏi tay hắn ta, nghĩ đến câu nói lúc nãy của Tề Ngự Phong, liền không khỏi hỏi lại: “Vừa rồi Hoàng
thượng nói thiếp đưa cung nhân nào vậy?”
Nàng tránh vấn đề của Tề Ngự Phong, ngược lại nhắc đến chuyện cung nhân, tay Tề Ngự Phong bắt
hụt, nhưng vẫn duy trì tư thế nhấc cằm nàng lúc nãy, khẽ nở nụ cười trầm thấp: “Giả ngốc với trẫm sao?” Lời này của hắn ta không biết là đang
nói đến chuyện nào, Bách Hợp nghĩ: Mình làm nhiều nhiệm vụ như vậy,
nhưng đã có hai lần suýt chút nữa đã bị người ta nhận ra điểm khác biệt
của mình và nguyên chủ, trong lòng không khỏi buộc chặt, vừa muốn mở
miệng, thì Tề Ngự Phong lại như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cái, dịu
dàng nói: “Đương nhiên là mấy tiểu mỹ nhân mà nàng đưa cho trẫm hưởng
dụng rồi, tìm ra họ, dạy họ nhiều như vậy, có lẽ rất mệt đi?”
Đã biết khắp nơi trong cung đều có ám vệ của Tề Ngự Phong, nhưng Bách Hợp
lại không nghĩ tới nơi ở nhỏ bé vắng vẻ này của mình mà hắn ta cũng phái người theo dõi, bỗng nhiên trong lòng liền thấy lo lắng, nhưng ngẫm
lại, vốn mấy nữ nhân đó cũng không phải là nàng dùng để mưu tính lợi ích gì cho chính mình, cho nên xem như Tề Ngự Phong biết được thì nàng cũng không thẹn với lương tâm, bởi vì mục đích của nàng cũng không là ở trên người Tề Ngự Phong, làm những chuyện này mặt ngoài cũng không có ý định nhận được lợi ích gì, mà chỉ là vì phòng ngừa về sau lúc Lý Bảo Xu xuất hiện nói những lời này khiến cho Tề Ngự Phong động tâm mà thôi, cho dù
lúc này
bị nhìn thấu rồi, thì thân thể Bách Hợp cũng chỉ hơi cứng ngắc
một chút thôi, rồi ngay lập tức liền khôi phục lại bình thường.
“Có thể phục vụ Hoàng thượng, thì sao thiếp lại cảm thấy mệt được chứ? Nếu Hoàng thượng không thích, vậy về sau thiếp không làm nữa.” Bách Hợp nói xong, liền muốn mượn động tác ngồi thẳng người để rời khỏi lồng ngực
của Tề Ngự Phong, hắn ta mặc một bộ quần áo hằng ngày, tuy lồng ngực ôn
hòa, nhưng thân thể rắn chắc lại khiến cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm, giống hệt như đang đối mặt với một con báo săn, bất
cứ lúc nào cũng sẽ có thể vồ tới giết người vậy. Bản thân nàng cũng đã
luyện võ rất nhiều lần, nàng dám khẳng định Tề Ngự Phong có võ công
trong người, nam nhân này hỷ nộ vô thường, lại giết người không chớp
mắt, nằm trong ngực của hắn ta, Bách Hợp như có thể nghe thấy được một
mùi máu tươi nồng nặc, khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thấy nàng không phủ nhận, mà ngược lại giống như đang thừa nhận, Tề Ngự
Phong ngẩn người, tiếp theo liền không nhịn được cười khẽ: “Ái phi thật
đúng là thẳng thắn.” Nói trực tiếp như vậy, dù hắn có muốn hỏi đi nữa
thì cũng có chút giống như chuyện bé xé ra to rồi. Nàng Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc này, một thời gian ngắn không thấy, lại giống như biến
thành một người khác vậy, nhưng trong mắt của hắn, nàng vẫn nguyên bản
nàng, chính thức thay đổi, chính là bắt đầu từ lúc trời đột nhiên nổi
sấm đổ mưa to lần đó, Tề Ngự Phong nhìn Bách Hợp, nụ cười bên khóe miệng càng sâu hơn.
Lần này hắn ta vẫn ngủ lại ở chỗ Bách Hợp, ngày
hôm sau, ngoại trừ chén thuốc tránh thai mà Lưu Hảo công công đưa tới
ra, mặt khác còn có ý chỉ thăng Bách Hợp thành Hợp quý nhân, cũng vào
ngày thăng vị phân, có lẽ Tề Ngự Phong cảm thấy phiền muộn khi mỗi lần
đều phải đối mặt với sự quấy rầy của Vương quý nhân, nên đã phái người
sửa sang lại một cung điện riêng cho Bách Hợp, người hầu hạ bên người
nhiều, mà lúc Lý Bảo Xu thị tẩm rốt cuộc cũng đã đến.
Từ việc Tề
Ngự Phong có thể biết mấy cung nữ tình cờ gặp được ở ven đường kia là
Bách Hợp đưa đến, thì Bách Hợp liền dám khẳng định chuyện Lý Bảo Xu giả
bộ không quen biết hắn ta lúc trước, trong lòng Tề Ngự Phong đã biết rõ
ràng, giao tiếp với một người như vậy thật sự rất lao tâm lao lực, sau
khi nghe được tin tức Lý Bảo Xu thị tẩm lần đầu tiên từ chỗ Hàm Yên,
Bách Hợp cũng không thể ngăn cản chuyện này phát sinh, dù cho trong lòng rất sốt ruột, nhưng cũng không thể tránh được.
Trong cung điện
chuyên dùng để thị tẩm, sau khi được người ta tắm rửa sạch sẽ, Lý Bảo Xu được nâng vào, bởi vì lần trước bị phong hàn, sau đó nàng ta lại bị đám phi tần phẫn nộ lén hạ độc mấy lần, mặc dù có hệ thống nên dù cho nàng
ta có bị thương đi nữa thì cũng có thể phục hồi lại như cũ, nhưng nàng
ta lại không có cơ hội dùng những điểm thưởng kia vào độ mềm mại của
thân thể và độ mượt mà của làn da mình, cho nên ngoại trừ giọng nói hơi
câu dẫn người ra, thì nàng ta vẫn giống như lúc trước Tề Ngự Phong đã
bắt gặp.
“Trước kia thiếp thầm nghĩ nếu có thể gả cho một nam
nhân bình thường, vợ chồng ân ái một đời một thế là đủ rồi, nhưng hôm
nay lại trở thành nữ nhân của Hoàng thượng, thiếp không muốn xem Hoàng
thượng thành Thiên tử, mà chỉ muốn xem Hoàng thượng như một người bình
thường, thành phu quân của mình…” Giống như Lý Bảo Xu trong vở kịch,
nàng ta vẫn nói ra lời nói mà sau này đã khiến cho Tề Ngự Phong cảm
động, vô cùng chuẩn xác đánh trúng vào nơi mềm mại nhất trong nội tâm
của hắn ta. Nhưng Bách Hợp đã sớm đề phòng điểm này, vì thế trong lúc
dạy những cung nhân kia câu dẫn Tề Ngự Phong, thì đều dạy cho mỗi người
một câu tương tự như vậy. Lúc Tề Ngự Phong xoay người xuống khỏi người
Lý Bảo Xu, liền nghe được lời như thế, nhưng lúc này hắn ta không chỉ
không có chút cảm động nào, mà ngược lại còn sinh ra một cảm giác không
biết nên khóc hay nên cười.
Cùng một câu nói, nếu là lần đầu tiên nghe được thì tất nhiên sẽ đặc biệt xúc động, nhưng bởi vì người đầu
tiên nói lời này là một cung nhân cấp thấp tầm thường, hơn nữa Tề Ngự
Phong còn biết những cung nhân này là Bách Hợp đưa tới, vốn hắn đã có
chút lạnh nhạt với nàng Trưởng công chúa Nam Chiêu quốc này, nhưng bởi
vì nàng ta thay đổi một cách kỳ lạ nên đã khiến cho hắn cảm thấy có chút cổ quái, bắt đầu muốn xem nàng ta định chơi trò gì, sau đó lại thấy
nàng ta đưa mấy tiểu mỹ nhân tới, dù sao được lợi cũng là mình, nên
đương nhiên hắn liền không chút khách khí mà hưởng dụng, với những lời
nói của mấy cung nhân đó, hắn cười lạnh rồi cũng không để trong lòng, dù sao cũng chỉ là đồ chơi mà thôi, chơi đùa một lần, ngay cả họ tên tướng mạo hắn cũng đều không nhớ ra được, thì sao sẽ để ý đến lời họ đã nói?
Liền tựa như chủ nhân cũng sẽ không để ý đến phải dùng âm điệu nào để
kêu sủng vật đến mà thôi.
Vốn Tề Ngự Phong cũng cảm thấy những
lời mà mấy cung nhân đó nói có điều gì đó khiến cho hắn xúc động, nhưng
lúc này nghe thấy Lý Bảo Xu nói như vậy, nhớ đến hình ảnh nữ nhân này
giả vờ giả vịt trong ngự hoa viên, nhiệt độ trong mắt của hắn liền trở
nên lạnh như băng, trên mặt lại hiện lên nụ cười châm chọc.