“Cô ở chung với nó vui vẻ ngoài dự định.” Bách Hợp nhìn quái xà vui
thích bơi qua bơi lại trong biển, sau lưng vang lên giọng nói của Lý Yến Tu, lúc này mặt trời mới ló rạng từ chân trời, quả cầu lửa màu đỏ từ từ bay lên từ phía biển Đông. Bách Hợp nhìn lại, vẻ ngoài của Lý Yến Tu
cùng năm đó không thay đổi gì, hơn mười năm qua đi, vóc người vốn là bé
gái của cô nay đã ra dáng thiếu nữ, còn anh vẫn là bộ dáng trẻ tuổi tuấn lãng như cũ, như là 25, 26 tuổi mà không có già đi, điều này lại khiến
trong lòng Bách Hợp chợt xuất hiện hoài nghi với Lý Yến Tu.
Nhưng chính cô cũng có bí mật. Biết rõ đạo lý không thể hỏi vấn đề
người ta không muốn nói, nên những năm này hai người vừa là thầy vừa là
bạn, lại hơn mấy phần thân thiết, chưa bao giờ nhắc đến chuyện không nên nói dù chỉ là nửa điểm, có khi Bách Hợp lỡ miệng, Lý Yến Tu cũng chỉ
xem như không nghe thấy, chính bởi vì thế, Bách Hợp càng phát hiện anh
quan tâm, ấn tượng đối với anh tốt hơn một chút.
“Anh Lý dậy rồi?” Bách Hợp quay đầu hướng Lý Yến Tu cười. Ngang quái
vật mới rồi còn vui vẻ ầm ĩ trên mặt biển, thấy Lý Yến Tu xuất liền như
chuột gặp mèo lẩn nhanh vào trong biển sâu, nó còn nhớ rõ chuyện lúc
trước Lý Yến Tu vừa thấy nó đã suýt chút nữa ăn trọn nó rồi, người đàn
ông này thập phần nguy hiểm, trực giác động vật so với người có khi còn
nhạy hơn.
Mặt trời lúc bình minh mang đến vẻ đẹp hào hùng mà tươi đẹp, thiếu nữ có nụ cười rạng rỡ không kém mặt trời, làn da cô không vì quanh năm
trên biển mà đen sạm thô ráp, hẳn là do chúc phúc của Long Vương, nên
khí hậu cùng mặt trời trên biển đối với cô rất ưu ái. Rõ ràng ngoại
hình này cũng không giống cô, lúc này Lý Yến Tu lại có thể nhìn thấy cô
không phải dưới bộ dáng xinh đẹp, xuyên qua dáng vẻ ấy lại giống như
thấy được bóng người trong không gian tĩnh lặng kia.
Thời gian qua, trái tim nguội lạnh không chứa tí gì tạp chất của anh
lại bị nụ cười này làm chậm một nhịp, loại cảm giác này vô cùng lạ lẫm.
Anh vốn vì Bách Hợp không biết nội dung mà đến, về phần tại sao giúp cô
như vậy, chính là vì đền bù cho việc cô đi vào thế giới này mà không
tiếp nhận được nội dung. Vì lí do này mà mình bị thời không pháp tắc do
chính mình tạo ra áp chế, dường như quay lại thời điểm đã dần phai nhạt
trong kí ức, khi thực lực còn rất yếu tại nhiều năm trước, anh vậy mà tự nguyện để mình bị áp chế, có lúc Lý Yến Tu cũng nghĩ mãi mà không hiểu.
Người có thể thay anh làm nhiệm vụ nhiều như sao trên trời, hàng năm
luôn có những linh hồn chết đi mà không cam lòng, muốn hoàn thành nhiệm
vụ của anh đấy. Sau khi sửa lại phong ấn anh sẽ mất đi một thứ gì đó, kỳ thật cũng không nhất định là cô, dù là Bách Hợp thất bại, mất đi một
người, tự sẽ có nhiều người hơn xuất hiện. Anh không giúp cô kéo dài sự
sống, đối với chính mình cũng không có tổn thất gì, thế nhưng anh vẫn
xuyên đến.
Đổi lại nếu là nhiều năm trước kia, một lòng chỉ cần kết quả tốt mà
không quan tâm quá trình, anh chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy,
nhưng nay anh lại làm, hơn nữa làm đến tận giờ nhưng không hề muốn đổi ý hay cảm thấy có vẻ gì đặc biệt khó chịu.
Lý Yến Tu chỉ cho rằng có lẽ là do mình ngây người ở một chỗ quá lâu, bị phong ấn quá lâu, nên thực sự cảm thấy cuộc sống sinh động. Đã rất
nhiều năm không trải qua điều này, bên cạnh có người làm bạn, cũng không đến mức khó chịu lắm.
Anh liếc nhìn Bách Hợp. Lúc này trước mặt không có tấm gương, năng
lực của anh bị áp chế, nên cũng không biết giờ đây ánh mình có thần sắc
gì, anh chỉ cảm thấy dường như mình có chút không dám nhìn thẳng mắt
Bách Hợp. Một người chưa bao giờ có loại cảm xúc sợ hãi vậy mà giờ không dám nhìn thẳng mắt người ta, hơn thế người nọ còn là hoàn toàn dựa vào
anh thì mới có thể sống, anh vậy mà có cảm giác chột dạ kì quái.
Bách Hợp không biết mình đã nói gì. Lông mày Lý Yến Tu nhíu lại, anh
giống như có chút buồn rầu. Bờ môi mỏng nhếch cao, trên mặt lộ ra vẻ
nghiêm túc. Loại thần sắc này lại khiến cho người nhìn có cảm giác quen
mắt, cô cố nhịn không cười, vội đem cá hố xanh nằm trên boong thuyền
không nhúc nhích, đặt vào giỏ cá vừa mới cho Ngang ăn: ” Anh Lý, hôm nay ăn cá hố xanh, anh muốn ăn như thế nào?”
Kiểu nói chuyện về sinh hoạt thường ngày này đối với Lý Yến Tu đã
sống hằng bao nhiêu năm là chưa từng có đấy, lúc này anh cũng không ghét lắm, trong lòng đem những ý nghĩ… rối loạn kia ném đi, nghĩ nghĩ, thành thật nói:
“Một khúc để hầm, một khúc nướng, một khúc kho tàu, còn lại một ít thì nấu canh cá rong biển.”
Tính toán lượng đồ trên thuyền, Bách Hợp nhanh chóng nhẹ gật đầu. Hai người căn bản không có dùng đến kim tệ, ngoại trừ mua một ít gia vị cần dùng ra, đã có một đám Hải hoàng thú được triệu hồi, lấy đủ các loại
thịt trong biển. Bách Hợp bấy giờ chỉ muốn chúng tìm chút thức ăn thôi,
mỗi ngày Hải hoàng thú sẽ đưa lên rất nhiều loại cá cùng một số đồ ở
biển sâu, không gặp được những thứ này chỉ sợ cũng chỉ đến cửa dê béo
của hải tặc. Đến bến cảng, Bách Hợp cũng có thể dùng những vật ngày
thường tìm không thấy này để đổi lấy đồ dùng sinh hoạt tất yếu, trong
thuyền cái gì cũng có, bởi vậy đời sống vừa qua của hai người cũng được
tính là sung túc nhàn nhã. Bách Hợp nghĩ đến việc lấy một ít để đổi lấy
rau khô cùng thịt muối các loại…, quyết định lát nữa phần còn thừa có
thể làm súp hầm cách thủy.
Cuộc sống thoải mái đôi khi lại khiến cô gần như quên là mình đang ở
trong nhiệm vụ. Lúc này vui sướng đem cá vào phòng bếp, ép một ly nước
ép trái cây tươi, rồi đi ra đặt vào tay thanh niên tuấn mỹ đang híp mắt
nằm phơi nắng tại boong thuyền. Trên trời hải âu bay qua, một tờ báo
được hải âu thả xuống dưới từ trong miệng.
Đây là cách thức liên lạc trong thế giới này. Nơi này đại dương bao
la, tuy trên lục địa cũng có thiết bị thông tin như điện thoại, nhưng
chỉ hải tặc thế lực lớn mạnh hoặc hải quân mới có, đám hải tặc bình
thường không xài được
thiết bị đắt tiền như vậy, Bách Hợp cũng là không
có, nên phần lớn mọi người trong thế giới này vẫn dùng hải âu để liên
lạc, sau nhiều lần được huấn luyện sẽ đưa báo theo bản năng. Hơn mười
năm ở thế giới này, Bách Hợp dựa vào phương pháp này mà thu được nhiều
tin tức, để mình không quá lạc hậu so với mọi người. Lúc thấy tờ báo
kia, Bách Hợp ngoắc ngoắc ra hiệu hải âu bay xuống, vào phòng bếp lấy
một bàn đồ ăn cho nó đi ra, nhìn tên nhóc này kêu nhỏ mấy tiếng, lấy đồ
ăn trốn xa Lý Yến Tu rồi mới bắt đầu ăn, cô cũng đem tờ báo kia mở ra.
Phía trên ngoại trừ chữ chi chít, còn có mấy tấm hình, khi Bách Hợp
nhìn thấy tít tin chính vừa to vừa nhiều màu kia, hàm răng thoáng cắn
lại.
‘Đế Quốc Minh Châu, tiểu công chúa Bàng gia Bàng Lị Lị cùng với trung tướng hải quân Ma Ngang chính thức đính hôn!’
Đây là tin hot năm nay, khó trách lại có hải âu chuyên đưa tin, lúc
này Bách Hợp nhìn thấy cừu nhân thật sự là đỏ mắt, tay đã đem tờ báo nắm chặt, suýt nữa không nhịn được hướng về phía ảnh Bàng Lị Lị chửi ầm
lên.
Trong tấm ảnh kia Bàng Lị Lị khoác tay Ma Ngang, hai người nhìn nhau
cười, nam tuấn tú nữ xinh đẹp, đều mặc lễ phục màu trắng, nhìn lên thập
phần xứng đôi, bất kì ai nhìn hình ảnh ấy, sợ rằng cũng phải nói một
tiếng ông trời se duyên. Ước chừng những năm gần đây Bách Hợp bị Bàng Lị Lị gài bẫy cực thảm. Kể từ khi biết ‘Ân nhân cứu mạng’ là cô không có
chết, Bàng Lị Lị liền bố cáo phải tìm tin tức của cô, miệng hô hào muốn
báo ân, khiến thanh danh Bàng Lị Lị những năm gần đây ngày càng tốt, đều nói nàng có ơn tất báo, bởi thế mọi người đem cô ta tán tụng lên làm
tiểu công chúa Bàng gia, cô nàng trở thành cái tên nổi danh trong Đế
Quốc. Mỗi một người gặp đều bảo cô ta thiện lương tốt đẹp, giống như
không nỡ dùng những từ ngữ xấu xa lên người cô ta vậy, không có người
nhẫn tâm để cho cô ta khó chịu. Việc làm ăn của gia tộc Bàng cũng vì thế mà vượt khỏi giới hạn chỉ giao thương ở một trong bốn vùng biển, giờ
đây tại tất cả bốn vùng biển đều triển khai việc buôn bán của gia tộc,
địa vị hôm nay đã sớm khác xưa.
Bách Hợp cố nén buồn nôn trong lòng, nhìn qua tin tức, trong tin tức
chủ yếu là nói, Bàng Lị Lị không tìm được hải tặc đáng thương kia đã
giúp cô ta cùng trung tướng Ma Ngang đính ước. Dù những năm này không có tin tức Bách Hợp nữa, trong lòng vẫn chưa quên ân tình của Bách Hợp,
nên dù cho Bách Hợp có khả năng đã táng thân trên biển, cô ta cũng muốn
cảm ơn Bách Hợp. Cô ả cảm tạ ban đầu Bách Hợp ở thuyền hải tặc cứu được
mình, khiến cho cô ta có cơ hội quen biết Ma Ngang, người sắp cùng kết
hôn và ở bên mình cả đời, bởi vậy cô ả chuẩn bị tổ chức hôn lễ long
trọng tại khu hải vực hai người quen biết trước kia, cũng muốn tổ chức
vào đúng ngày ấy.
Càng quan trọng hơn, hai người có thể vì thế mà kỷ niệm hải tặc không biết tên kia!
Rầm rộ như thế chưa bao giờ có, danh viện nổi danh Đế Quốc muốn kết
hôn, rất nhiều người đau lòng mất mát. Không ít người có quan hệ với gia tộc Bàng sẽ tới dự. Bàng gia kết giao với đủ loại nhân vật, có thể thấy được tới lúc đó người đến không phải ít, hơn thế còn có người ái mộ
Bàng Lị Lị, cùng với thân phận địa vị của Ma Ngang trong hải quân hôm
nay đã chênh lệch không nhỏ, có thủ hạ và đồng nghiệp của hắn tới tham
gia hôn lễ, hơn nữa thế tài Bàng gia hôm nay về sau còn khác, cùng hải
quân quan hết rất chặt chẽ, một số đám hải tặc cũng có giao tình với
Bàng gia, bởi vậy ngày thường khó gặp hải quân cấp cao, thậm chí ngay cả những việc trọng đại cũng có thể liên quan đến buổi này, cơ hồ toàn bộ
thế giới đều vì thế mà khiếp sợ!
Có những chuyện ấy mọi người càng gọi đây là hôn lễ Thế Kỷ! Cái chữ
kia to đến nỗi suýt chọc mù mắt Bách Hợp, lại khiến cho cô không nhịn
được cắn chặt răng, con người không biết xấu hổ chết tiệt này, nếu như
không mượn danh nghĩa cô để chim chuột thì thôi, hai người này muốn ân
ái thế nào cùng cô không có quan hệ, có thể là Bàng Lị Lị còn dai dẳng
gọi Bách Hợp là hải tặc tàu Black Pearl, chứng kiến đề mục đầu kia,
người viết bài dùng ngữ điệu khinh thường nói:
“Mặc kệ hải tặc không biết tên kia còn sống xuất hiện không, có lẽ đã sớm không còn ở nhân thế. Vẫn là Bàng Lị Lị tiểu thư nhân ái cùng rộng
lượng khiến ta thở dài, trí tuệ cùng tốt đẹp như thế, thiện lường cùng
trọng ân tình như thế, nam nhân như thế trên đời còn ít, vậy mà một tên
hải tặc dơ bẩn lại khiến Lị Lị tiểu thư nhớ nhiều năm như vậy, chính là
chết cũng đáng. Tiếc là tôi không phải trung tá Ma Ngang, lúc trước cứu
được Lị Lị tiểu thư cũng không phải ta, cô ấy mê người như thế, sớm đã
khiến tôi nhập ma. Lấy lời kết này, kỷ niệm tình yêu sớm mất kia của
tôi!”