Bách Hợp giận đến toàn thân run lên, căm ghét xiết chặt tờ báo, nhịn không được mắng: “Tên khốn, không biết xấu hổ!”
Cô cố nén lửa giận, lại mở ra những tin tức khác, ngoại trừ tin Bàng
Lị Lị đính hôn với Ma Ngang, chỉ còn lại mấy tin nhỏ nhặt không đáng
coi. Trong lòng Bách Hợp mắc ói muốn chết, không nhịn được liền đứng
lên, vừa đang định xé nát tờ báo, một bàn tay vừa thon dài vừa trắng với từ đằng vai cô, dễ dàng cầm lấy tờ báo: “Tiểu thư nhà họ Bàng mà cô xem không vừa mắt muốn đính hôn rồi, chú rể cũng là kẻ thù của cô.”
Giọng Lý Yến Tu lạnh nhạt nói một câu, sắc mặt Bách Hợp càng thêm u
ám: “Tôi không thể cứ vậy buông tha hai kẻ đó, nhưng mà, nhưng mà làm
sao để tôi báo được thù?” Thực lực Lý Yến Tu sâu xa khó dò, Bách Hợp
biết rõ Ma Ngang không phải đối thủ của anh. Dù những năm gần đây anh đã giúp mình rất nhiều, Bách Hợp cũng không muốn chuyện riêng của bản thân khiến anh phải bận tâm, huống hồ Lý Yến Tu là người lợi hại, anh cũng
có thể địch nổi toàn bộ thế giới sao? Hải quân có cơ giới, đạn pháo,
súng đạn không có mắt, Bách Hợp không muốn chuyện của mình liên lụy đến
anh.
Ngoài việc Bàng Lị Lị là kẻ thù của mình còn có khả năng là đã hại
nguyên chủ, như vậy bất cứ thế nào, mượn cơ hội đính hôn này của cô ta,
Bách Hợp nhất định thay mình xả ra cục tức này!
“Không cần lo lắng, hôn lễ tổ chức ở trong khu hải vực này, đuổi qua
còn kịp.” Lý Yến Tu thấy cô tức giận đến đỏ mặt, ỷ vào ưu thế chiều cao, liền dễ dàng sờ lên đầu cô: “Huống chi dù không báo thù được, nhưng vẫn có thể ra mặt làm sáng tỏ việc Bàng Lị Lị không có ân tất báo.”
Khi bản thân tức giận còn có một người bên cạnh ủng hộ, loại cảm giác này rất tốt, Bách Hợp đã nhiều lần làm nhiệm vụ như vậy, duy chỉ có lúc này đây đã phẫn nộ lại còn muốn ói. Bây giờ còn có thể nghe được dường
như có người hiểu tâm ý của mình, lại còn an ủi cô, trong lòng không
khỏi cảm thấy rất thỏa mãn. Thầm quyết định giờ đây nhất định phải dạy
dỗ Bàng Lị Lị bằng cách tặng một hôn lễ cả đời khó quên, đồng thời thật
cảm kích hướng Lý Yến Tu gật nhẹ đầu.
Ban ngày cô càng thêm cố gắng luyện tập kiếm thuật, buổi tối luyện
Cửu Dương Chân Kinh chăm chỉ hơn ngày trước. Thật ra lúc đầu Cửu Dương
Chân Kinh kém pháp thuật kỳ diệu, tác dụng có vẻ không lớn, nhưng bộ
kinh thư này thần kỳ ở chỗ học được nó sau lại học thêm võ công của anh, Bách Hợp có Cửu Dương Chân Kinh làm nền, cộng với học thêm kiếm thuật
của Lý Yến Tu, cơ hồ có thể nói là như hổ thêm cánh.
Thời gian Bàng Lị Lị đính hôn còn nửa tháng, ngoại trừ buổi tối Bách
Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh, cô còn lén lặn vào trong biển. Mỗi khi cô ẩn thân nơi đáy biển, sẽ gặp rất nhiều Hải hoàng thù vẻ ngoài dữ tợn từ xung quanh bơi tới, ngoan ngoãn vờn quanh bên người cô.
“Hai mươi sáu tháng tám, hi vọng các em giúp chị.” Mỗi khi Bách Hợp
gặp Hải hoàng thú nào, đều nói một tiếng như vậy, những quái vật này…
tuy thân mật với cô nhưng cô cũng không biết chúng có thể trợ giúp mình
hay không, do giờ cô không có biện pháp khác, chỉ có nghĩ ra chủ ý như
vậy. Tại thời điểm này thực lực của bản thân còn quá yếu, chỉ có thể
mượn lực bên ngoài, mỗi lần Bách Hợp nghĩ như vậy, trong lòng liền cảm
thấy rất giống con rùa rụt đầu.
Tháng 8 rất nhanh đã đến. Mặt biển gió êm sóng lặng, Bách Hợp từ mấy
ngày trước cũng đã giương buồm đi tới nơi kia, bốn phía đã đậu kín
thuyền hải tặc lớn nhỏ, trong đó còn có một số quân hạm thuộc hải quân,
vốn trên biển rộng mênh mông, ngày thường hai bên hải tặc cùng hải quân
gặp nhau sẽ đấu đến ngươi sống ta chết, vậy mà giờ lại có thể… ở chung
hòa thuận hiếm thấy. Lúc này cơ hồ phóng mắt nhìn lại tất cả đều là
thuyền lớn thuyền nhỏ, thuyền đã đem toàn bộ mặt biển phủ kín rồi. Cách
đấy không xa còn có thể lờ mờ thấy bóng thuyền căng buồn đến đấy, rất là náo nhiệt.
Bốn phía đều có thể nghe được đám hải tặc bàn về nhà họ Bàng tiểu thư cùng trung tá Ma Ngang trẻ tuổi nhất là ông trời tác hợp. Trên mặt mỗi
người đều lộ ra vẻ hâm mộ, thuyền của Bách Hợp bị kẹt giữa một đám
thuyền khác, nghe được người khác ca ngợi Bàng Lị Lị, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Cô không phải là thân thích của nhà họ Bàng, càng không phải là Đại
Hải Tặc nổi danh trên đại dương rộng lớn hoặc là thế lực khác, nên
thuyền của cô đậu ở phía ngoài, nhưng bởi về sau có không ít đội thuyền
đến chúc mừng, vì thế cô vẫn bị kẹp giữa một biển thuyền, mỗi khi Bách
Hợp nghe được lời ca ngợi cực đại Bàng Lị Lị kia…, ngẫu nhiên cũng có
người nhắc tới ân nhân trong miệng Bàng Lị Lị, kì thực mọi người thấy
đến cùng chỉ là một tiểu tặc vô danh không biết tốt xấu, đều mang theo
mỉa mai cùng với sắc mặt cười nhạo, trong nội tâm cô vừa tức vừa hận,
ngày hai mươi sáu tháng tám cuối cùng cũng tới.
Để cho Bách Hợp có chút thất vọng, không biết có phải do nơi này có
quá nhiều người không, mà bọn Hải hoàng thú không xuất hiện, ngay cả con Hải hoàng thú mà cô thân cũng không thấy bóng dáng. Lúc ánh nắng sáng
sớm chiếu trên mặt biển, trên thuyền Nhà họ Bàng chủ bắt đầu vang lên âm nhạc, không biết đám pháp sư hệ tự nhiên dùng phương pháp gì làm xuất
hiện trận mưa hoa hồng nhạt, mỗi người đều nghĩ mọi cách để thăm dò,
nhìn về phía thuyền nhà họ Bàng chủ, muốn xem tiểu mỹ nhân Bàng Lị Lị
nổi danh trên hải dương thế giới.
Bách Hợp mất mát ngồi trên thuyền, đằng trước chi chít đều là thuyền
lớn, cô nhìn không tới tình cảnh phía trước, nhưng có thể tưởng tượng
được là lúc này trên mặt Bàng Lị Lị vui mừng tươi cười thế nào.
“Tôi cảm tạ trời cao đã để cho tôi cùng Ma Ngang gặp nhau, điều này
nhất định là do ông trời an bài…” Đến phiên Bàng Lị Lị mở miệng nói
chuyện, cô ta thâm tình thổ lộ qua loa phát thanh, cái âm thanh nhẹ
nhàng ngọt ngào kia đều lọt vào tai mỗi người, đều khiến người say mê,
ngay cả rất nhiều nữ hải tặc hung thần ác sát cũng nhịn không được lộ ra vẻ mặt hòa nhã.
“Làm sao thế?” Tình cảnh náo nhiệt đằng trước càng lộ ra vẻ yên tĩnh
của Bách Hợp bên này, Lý Yến Tu đi đến bên cô rồi ngồi xổm xuống, lúc
này
Bách Hợp không khỏi thấy an tâm, cô tựa đầu trên tay Lý Yến Tu, tựa
như cảm giác được dường như trong khoảnh khắc đó người Lý Yến Tu cứng
ngắc, không khỏi bật cười ‘phụt’ một tiếng: ” Anh Lý, anh có cho rằng
lúc này tôi rất buồn cười?”
Cô cho rằng có thể dựa vào nhóm Hải hoàng thú nhưng chúng cũng không
xuất hiện, Bách Hợp sẽ không trách chúng. Tụi nó dù thông minh cũng chỉ
là thú, không hiểu được bản chất phức tạp của con người, huống chi người trước mắt nhiều như vậy, phóng mắt nhìn lại đều là thuyền hải tặc chen
chúc nhau, cho dù là thực lực Hải hoàng thú cao cường, nhưng chỉ một đám thì có thể so được cái gì?
Nhà họ Bàng vì con gái là Bàng Lị Lị được danh xưng tiểu công chúa mà đặc biệt mời tới mười vị nguyên tố pháp sư, muốn bảo vệ hôn lễ tiến
hành bình thường, cùng với bình an của con gái. Trên thực tế có hải quân cùng nhà họ Bàng như thế, căn bản không ai dám hành động thiếu suy
nghĩ, chỉ sợ đắc tội nhà họ Bàng và hải quân, không có hải tặc nào dám
đánh liều rước lấy mạo hiểm này, mà ngay cả rất nhiều người ở đây cũng
không dám, thì tại sao tụi Hải hoàng thú lại xuất hiện ở nơi này được?
“Sẽ không, chỉ cần đã làm thì tuyệt không hối hận, cô yên tâm, ngày
sau tôi không dám cam đoan, nhưng hôm nay tôi tất sẽ để cô rời đi an
toàn, bất kể cô náo như thế nào.” Lý Yến Tu ở ngoài sửa phong ấn đã lâu, người như anh không thể ngây người ở lâu trong thế giới này dài, vì thế giới pháp tắc không tha anh, cho dù anh tạo ra nó. Anh lúc trước sẽ
không ở lại, nếu không thế giới sẽ sụp được. Vốn là nên rời đi sớm đấy
nhưng lại không biết vì sao, hay bởi vì một người mà khiến mình dừng
bước chân muốn ly khai, loại cảm giác này khiến cho Lý Yến Tu có chút
cảnh giác, nhưng tiếc là anh không thể phớt lờ chuyện ngốc nghếch như
vậy.
Không thể trì hoãn nữa, lời anh nói không phải là đùa giỡn, anh sẽ
đưa Bách Hợp rời khỏi, nhưng đồng nghĩa anh cũng sẽ rời đi. Câu nói kế
tiếp Lý Yến Tu lại không nói nên lời, không biết tại sao, nói đến việc
rời đi anh cảm thấy ngoại trừ cô gái nhỏ kia có thể luyến tiếc, thì thật ra anh cũng giống vậy, thấy có chút tiếc nuối.
Bách Hợp thấy hơi mất mát khó chịu trong lòng, nghe được lời này của
Lý Yến Tu, đột nhiên lúc ấy thấy sáng lên, trong mắt cô vốn đang ẩm ướt
nhưng ngay lúc đó lại phát sáng. Cô biết rõ Lý Yến Tu thời gian qua, nói được thì làm được. Nhiều năm như vậy, kỳ thật cô không hiểu Lý Yến Tu,
nếu như anh có thể đưa mình rời khỏi, tự nhiên là anh có cách. Sau lưng
đã có một người như vậy ủng hộ, Bách Hợp không biết làm thế nào, cảm
thấy tràn đầy phấn khích đứng lên.
Cô đứng dậy, bắt gặp Lý Yến Tu cũng mỉm cười đứng lên, Bách Hợp một
tay nhào vào trong lồng ngực anh, ôm chặt anh một cái: “Cảm ơn anh.”
Ngoài việc từ đầu cứu cô, đã dạy cho cô rất nhiều thứ, ở bên như là thầy, là bạn, cũng là thiên thần hộ mệnh.
Lúc đầu thân thể Lý Yến Tu có chút cứng ngắc, nhưng sau lại mềm ra,
anh nhẹ nhàng sờ đầu Bách Hợp, thở dài một hơi, con mắt dài nhỏ hướng
phía Nhà họ Bàng nhìn thoáng qua, suy nghĩ phức tạp trong mắt rất nhanh
bị anh xua đi, lại biến thành bình thản.
Đầu kia Bàng Lị Lị vẫn còn dùng ngữ điệu nhu hòa kể về tình yêu của
mình, bỗng ngay lúc đó có người kinh hỉ (kinh ngạc + vui mừng) hô: “Đại
soái đến rồi, đại soái đến rồi!”
Trong một hồi oanh động của thuyền hải tặc, giọng nói của Bàng Lị Lị
dừng lại. Cách đó không xa, một chiến hạm màu trắng chậm rãi hướng bên
này tới. Lúc này một đám hải tặc hung ác thế mà lại chủ động lái thuyền
ra tạo thành lối đi, tập thể đám hải quân hát lên quân ca, trong tiếng
ca hùng hậu, chiến thuyền hướng bên này mà đi qua. Bách Hợp không nhìn
tới tình cảnh đối diện, cô cũng không nhìn thấy đám hải quân cùng đại
soái được mọi người kêu gào ủng hộ, cô mỉm cười với Lý Yến Tu, hít thở
sâu một hơi, đề khí lên, bay tới chỗ nhà họ Bàng:
“Bàng Lị Lị, tôi đến rồi!”
Tuy hiện tại pháp thuật không sánh bằng người khác, nhưng có Cửu
Dương Thần Công làm nền tảng, cô còn có khinh công với kiếm thuật cao
siêu, lúc trước giúp cô bay ở giữa không trung đã hấp dẫn một số ánh
mắt. Bách Hợp nhảy tới trên đỉnh buồm chiếc thuyền hải tặc cao lớn nhất, đứng thẳng rồi chợt hướng về phía nhà họ Bàng cách đó không xa hơi nở
nụ cười: “Bàng Lị Lị, tôi đến rồi.” Cô lại lặp lại một lần, dường như
chỉ có vậy mới làm nội tâm đang nghẹn của cô được giải tỏa.
Đứng tại nơi cao nhìn xuống, cơ hồ tất cả đều ở trong mắt, vừa may
tên đại soái hải quân kia đến, nên hấp dẫn ánh mắt mọi người ở đây, Bàng Lị Lị không nói chuyện qua loa, lời này của Bách Hợp rất dễ dàng truyền vào lỗ tai mọi người nơi này.