Một thân Bách Hợp mặc quần áo vải bố thông thường, sau lưng đeo một
thanh kiếm dài nhỏ không đặc biệt, ngoại trừ mái tóc hạt dẻ xoăn gợn
sóng không giống với những người thường trên biển cùng nước da tuyết
trắng lại khiến cho người khác chú ý ra, toàn thân trên dưới thật không
thấy có chỗ nào xuất sắc, hoàn toàn không thể so với cách ăn mặc tinh
xảo như tiểu công chúa của Bàng tiểu thư kia. Bấy giờ nếu không phải đám người ngại vì đại soái đến, sợ cũng bắt đầu xông lên mắng chửi Bách
Hợp.
Lúc này Ma Ngang lạnh lùng nhìn đỉnh đầu, cũng không so đo cùng Bách
Hợp không có gì đặc biệt, hắn vẫn chờ đại soái triệu kiến. Vị thống trị
cao nhất trong thế giới hải quân, đại soái từng lập chiến công hiển
hách, thực lực mạnh mẽ không kẻ nào có thể so thế mà giờ lại xuất hiện
tại địa điểm hôn lễ của mình, cái này khiến Ma Ngang cảm thấy vô cùng
vinh quang. Về phần một côn trùng nhỏ bé làm loạn, hắn thật không cách
nào đem cô ở trong mắt, nhưng dám quấy rấy vinh quang ấy, hắn cũng tuyệt đối không buông tha cô!
Bách Hợp từ trên cao trông xuống, tất nhiên nhìn được quân hạm đại
soái. Cô thấy một người choàng áo khoác màu trắng ngồi trong thuyền, chỗ vai có chùm huân chương màu vàng, cái mũ hải quân rộng xuôi theo đầu
cúi thấp, nhìn không thấy rõ lắm khuôn mặt đại soái, trong lòng xông lên một cảm quen thuộc khó hiểu, nhưng giờ tâm tư cô không ở đại soái hải
quân gì đó, mà toàn bộ đặt trên người Bàng Lị Lị. Bởi thế cô dời ánh
mắt, không phát hiện sau khi đại soái kia nghe được giọng nói của cô,
kích động đứng lên, cũng lấy mũ trên đầu xuống, ngửa đầu rồi híp mắt
nhìn sang chỗ cô.
“Bàng Lị Lị, không phải cô vẫn muốn tìm tôi sao? Ân nhân cứu mạng của cô, tôi đã tới rồi, cô đúng là người không biết xấu hổ lấy oán trả ơn!” Bách Hợp mắng một phen, trong lòng cuối cùng thở nhẹ một hơi. Dưới
thuyền, trên mặt Bàng Lị Lị lộ ra vẻ bi thương, hơn mười năm không thấy. Lúc trước cô ta thoạt nhìn đã xinh đẹp hồn nhiên, lúc này càng thêm
tinh xảo động lòng người, trang phục hoàn mỹ khiến cho cô ta xinh đẹp
lại mang theo vài phần thánh khiết, áo cưới trắng tinh mặc trên người cô ta, lượn theo dáng người thon thả, nước trong đôi mắt to dịu dàng tuôn
ra. Cô ta nhìn Bách Hợp, lắc đầu, nức nở nói: “Không, không, cô không
nên gạt tôi! n nhân của tôi đã sớm táng thân nơi biển cả. Cậu ấy là một bé trai của đoàn hải tặc Black Pearl , tuyệt đối không phải là cô!”
Hiện tại cô ta vẫn còn nhắc tới Black Pearl gì đó, hơn nữa lúc nói
chuyện, nước mắt như những chuỗi hạt châu tan vỡ mà chảy xuống, Bách Hợp nổi trận lôi đình, người Nhà họ Bàng đã có biểu hiện rất lúng túng. Sắc mặt Trưởng tộc nhà họ Bàng khó coi, xông tới bên cạnh pháp sư phân phó
một câu. Một đám pháp sư vẻ mặt âm trầm rơi trên người Bách Hợp.
“Bàng Lị Lị, bây giờ cô còn dám nói hươu nói vượn! Lúc trước tôi cũng bị hải tặc thuyền Black Pearl bắt, chỉ vì gia phó trọng thương mà ra
đi, để sinh tồn, không thể không che dấu mình trốn ở trong thuyền hải
tặc, tôi cũng đang chờ có người tới cứu, lại thấy cô chỉ là bé gái, tôi
mạo hiểm nguy cơ bị hải tặc phát hiện giết chết. Giấu cô trong phòng bếp trên thuyền hải tặc, mỗi ngày tìm cách đem phần cơm của mình giúp đỡ
cô, nhưng cô lại báo đáp tôi như thế nào” Bách Hợp đem sự thật nói ra.
Cô càng nói càng xúc động, rất nhiêu người mới bắt đầu còn có chút xem
thường cô, cho rằng cô quấy rối, nhưng lúc này mọi người không khỏi yên
tĩnh trở lại, im lặng nghe.
Sắc mặt Nhà họ Bàng chủ có chút không đúng, cuống quít xông đến bên
người pháp sư ra lệnh: “Nhanh giết chết cô ta, không thể cho cô ta nói
lung tung. Phá hủy hôn lễ của con gái tôi!”
“Khi hải quân đến cứu viện, các người không nghe tôi giải thích.
Khăng khăng nói tôi là hải tặc, tôi không phải là hải tặc. Tôi chỉ bị
người tàu Black Pearl ép buộc, cô cô ý hủy hoại thanh danh của tôi,
thiếu chút nữa lại để Ma Ngang bắt tôi đóng chữ đem đi bán. Trước mặt
tất cả hải tặc Black Pearl cô nói tôi cứu cô, cô làm bộ đáng thương cùng vô tội, cô có nghĩ tới hay không, tôi cứu cô như vậy, nếu bị đánh dấu
trên người rồi giam cùng một chỗ với hải tặc Black Pearl , tôi sẽ có kết cục như thế nào?”
Gương mặt trắng nõn của Bàng Lị Lị căng đến đỏ bừng, cô ta nhịn không được cúi thấp đầu khóc òa lên, Ma Ngang đưa tay nắm lấy vai cô ả, lông
mày nhíu chặt nhìn chằm chằm vào Bách Hợp.
“Các người bức tôi nhảy xuống biển ngay tại chỗ, cô còn không biết
xấu phát tin khắp nơi nói tôi là hải tặc, nói cái gì mà muốn tôi báo ân, tôi nhổ vào! Hai người các người vốn muốn kết hôn với nhau cũng không
liên quan gì tới tôi, nhưng cô không nên dùng tôi làm cớ để tạo thanh
danh tốt cho Nhà họ Bàng, tôi đối Bàng Lị Lị cô có ân, cô không những
không báo đáp tôi, mà còn vu oan thanh danh của tôi. Cô hại tôi những
năm này phiêu bạt trên biển, khiến tôi chịu nhục, không thể làm người
xuất hiện quang minh chính đại!”
Bách Hợp há to miệng, cô đem những cái bực trong lòng phát tiết nói
hết ra, ngoại trừ chính cô cảm giác được sảng khoái, dường như linh hồn
nguyên chủ trong thân thể cũng đang cộng hưởng, phát ra cảm xúc bi
thương và thống khoái. Cách đó không xa, đám pháp sư được Nhà họ Bàng
mời đến bắt đầu niệm chú ngữ.
Bầu trời nhanh chóng chuyển tối, một bàn tay đen cực lớn xuất hiện
trong không gian, có người ngửa đầu nhìn qua, hoảng sợ nói: “Đây là Ám U Minh Quỷ Thủ, đám người này vậy mà dùng cấm chú, nhà họ Bàng mời được ở đâu những pháp sư này, vì một tiểu tặc như vậy, đáng giá sao?”
Cái tay kia nhanh chóng thành hình túm lấy Bách Hợp, nếu bị cái tay
bắt được, thân thể sẽ vỡ tan thành bọt, tiêu tán trong không khí. Bởi vì uy lực quá mức cường đại, hơn nữa một chiêu này được tung ra hết sức dễ dàng, nhưng sau đó sẽ khiến đám pháp sư dùng nó mất lực ngã xuống đất,
tất cả mọi người nghĩ không ra, đối phó một khách nhân không biết tên,
tại sao nhà họ Bàng lại để cho một đám người xuất ra một chiêu thủ đoạn
không kẽ hở nào như vậy.
Đại soái khoác áo đứng trên quân hạm đi ra, áo choàng khoác trên vai
ông bị chấn động rơi xuống mặt đất, ông giống như muốn đứng dậy. Một đám pháp sư nguyên tố tự nhiên hạ cấm chú xuống, ở một chiêu này, không có
biện pháp phá giải, cũng
sẽ chạy không thoát, Hắc Quỷ Thủ phải bắt mục
tiêu xiết lấy nát bấy thì mới biến mất.
Nhưng một bóng người thanh niên lại càng nhanh hơn, giống như chớp
lách đến trước người Bách Hợp, vốn là Quỷ Thủ bắt lấy Bách Hợp lại ôm
đến người hắn. Bách Hợp ngẩn ngơ, chứng kiến Lý Yến Tu bị bàn tay khổng
lồ kia bắt lấy, chỉ quay đầu hướng cô mỉm cười, giống như chỉ nói từ
‘Đợi’, thân thể liền tan thành bọt bong bóng. Khi Hắc Quỷ Thủ kia biến
mất, anh cũng biến biến thành bột phấn theo, rất nhanh tiêu tán ra, gió
trên biển thổi qua, Bách Hợp đưa tay muốn nắm lấy, lại chỉ bắt được một
đám không khí thật nhẹ thật lạnh.
“Không được.” Bách Hợp theo bản năng mở to miệng, cô mờ mịt mở ra
tay, giống như là muốn nắm được cái gì đó, nhưng đến cuối nắm lại cũng
chỉ là công dã tràng mà thôi. Cô muốn báo thù để hả giận, nhưng nếu vì
thế mà nhất định phải trả một cái giá lớn là tận mắt chứng kiến người
mình vô cùng để ý biến mất, nhất định cô không làm vậy!
Đúng là lúc trước với Lý Yến Tu chỉ có cảm kích cùng với tôn trọng,
có cảm giác thân cận, tận mắt thấy một người làm bạn với mình hơn mười
năm chết trước mình như vậy, Bách Hợp đã bị chấn động hơn tưởng tượng
rất nhiều. Có lẽ làm nhiều nhiệm vụ đến nay, chưa bao giờ có người vì cô làm đến mức này, cho nên trong nháy mắt ấy, cảm xúc trong lòng cô bắt
đầu thay đổi. Nếu vốn là chưa tới mức độ người yêu, mà đột ngột biến mất ở độ tuổi đẹp nhất, tất sẽ thành một viên minh châu, vĩnh viễn không
cách nào quên trong lòng cô.
Giờ khắc này tình cảm bắt đầu biến hóa, Bách Hợp hét lên một tiếng,
ngay lúc đó nước biển bỗng chấn động, rất nhiều thuyền bè bị rung động
ngã trái ngã phải.
“Ngao!” từng tiếng gầm của bầy Hải hoàng thú vang lên, âm thanh rung
thống trời, chấn động này khiến ngực mọi người thấy ngọt, ngay cả mấy
nguyên tô pháp sư cũng bị làm cho hộc máu, rất nhiều thuyền bị lật tung. Từng con Hải hoàng thú trồi lên mặt biển, những người trên thuyền tựa
như sủi cảo ‘tõm tõm’ lọt vào trong nước, mỗi người chật vật dị thường.
Đàn thú khổng lồ lục tục xuất hiện, chúng tới đã chậm chút, nhưng vốn Bách Hợp chào hỏi cùng cầu mười tên Hải hoàng thú hỗ trợ mà thôi, lại
không ngờ tới lúc này đến đây, lại không ít hơn một trăm.
Chứng kiến nhóm Hải hoàng thú lần lượt xuất hiện trong nháy mắt, lúc
ấy trong lòng Bách Hợp cảm thấy phẫn nộ, Lý Yến Tu đột nhiên ra đi không rõ, lại làm cho cô cho rằng tựa như mình bị chính thế giới này đâm một
đao, cô không hiểu cảm giác giống như bị thương của mình, nhưng là chỗ
nào bị thương thì cô lại nói không nên lời, cô cảm thấy thật sự phẫn nộ! Dường như đã mất đi thứ gì đó, rốt cuộc giống như là không trở lại,
loại cảm giác này khiến Bách Hợp cảm thấy thập phần nóng nảy lại có phần phẫn nộ cứ quanh quẩn ở ngực.
“Bàng Lị Lị, tôi muốn cô chết!” Thuyền của cô được Ngang Ngang khiêng lên, vây quanh cô bốn phía là Hải hoàng thú được triệu từ trước, bộ
dáng vẫn có chút lạ lẫm. Ngang Ngang đỡ lấy cô từ trên thuyền, đưa cô
ngồi vững vàng trên đỉnh đầu mình, trong miệng phát ra âm thanh ‘xi xi’ .
“Làm sao mà Hải hoàng thú xuất hiện nhiều thế này?” Rất nhiều người
hoảng hốt lo sợ. Cho dù số ít Đại hải tặc có thực lực cao cường, tại
thời điểm đối mặt nhiều Hải hoàng thú như vậy, cũng không nhịn được có
chút thất kinh. Lúc này nhìn lại, chỉ sợ có hơn mấy trăm ngàn con rồi,
trong biển rộng ngày thường cũng khó thấy được một lượng lớn Hải hoàng
thú thực lực siêu cường mà lúc này lại xuất hiện nhiều đến vậy, điều này sợ là ngay hải quân được trang bị thực lực cường đại gặp được, cũng chỉ có phần chạy trối chết.
Thực lực một con Hải hoàng thú ít nhất đã ngang với thượng tá hải
quân, trăm ngàn Hải Hoàng thú, cho dù là đại soái ở đây, khẳng định
cũng… không đọ cùng với những Hải hoàng thú này.
“Mọi người chạy mau đi, sao lại xuất hiện nhiều Hoàng hải thú đến thế chứ?” Có người kinh hô một tiếng, nhưng bị Hải hoàng thú bao vây ở
giữa, đội thuyền căn bản là chạy không thoát.
“Nhà họ Bàng phải chết, pháp sư phải chết!” Ánh mắt Bách Hợp lạnh như băng nhìn chằm chằm vào lũ pháp sư Nhà họ Bàng, cô vừa mở miệng nói
chuyện, đám Hải hoàng thú kia liền rống to lên một tiếng.
Tình cảnh ấy lại để cho mọi người thấy được mà sợ ngây người, ít có
người dám cùng Hải hoàng thú chống lại, coi như là một đoàn hải tặc thực lực rất mạnh, cùng Hải hoàng thú tranh đấu, cho dù thắng thì đội thuyền cũng sẽ bị hao tổn nặng, nhiều Hải hoàng thú như bây giờ, xem chừng là
được cô gái lạ lẫm kia triệu ra đấy, đây chính là chuyện trăm ngàn năm
qua tại thế giới này không có người nghe nói qua, căn bản cũng không có
người làm qua, nhưng giờ một thiếu nữ nhìn bình thường lại làm được dễ
dàng!