Dù Ma Ngang biết rằng không người nào được phép hoài nghi uy vọng của người đàn ông trước mắt này tại Đế quốc, cũng biết nếu hôm nay mình
tranh cãi được thì sau cư dân Đế quốc cũng sẽ có ý kiến với hắn. Nhưng
Ma Ngang vì tiền đồ về sau, vì để cho mình lúc này không đến mức ở thế
yếu, vẫn nhịn không được mà mở miệng.
Ma Ngang không rõ, sao Đại soái lại lên tiếng vì một hải tặc nhỏ bé
không có gì đặc biệt. Cứ cho là biểu hiện vừa rồi của hắn có phần quá
đáng, nhưng hôn lễ của mình bị người quấy rối, thì ai ai cũng hiểu cho
hắn đấy. Thế mà đại soái lại ra mặt vì một tên tiểu tặc, Ma Ngang cảm
thấy hơi sợ hãi, lại có chút không phục.
“Chỉ dựa vào cậu chưa từng chăm chú nghe con bé nói chuyện, chưa cho
con bé cơ hội mở miệng, lại khiến nó không thể nói ra nguyên nhân kết
quả chính xác.” Lúc này vẻ mặt người đàn ông trung niên kích động đôi
chút, bước một bước nhỏ qua chỗ Bách Hợp, đưa tay về phía cô, ánh mắt lộ ra sự hòa ái thân thiết: “Chỉ dựa vào con bé là…”
“Thưa ngài, cô ta thật sự là hải tặc. Ngày đó tôi lên tàu hải tặc
Black Pearl, còn từng cùng cô ta ở chung mấy ngày nữa.” Bàng Lị Lị vốn
trốn sau lưng Ma Ngang, sau khi Ma Ngang bị bắt trói dưới đất, cô ta
liền không có người che chắn, hiện tại xuất hiện trước mắt mọi người.
Ma Ngang và Đại soái nói chuyện thì coi như thôi, dù sao đây cũng là
hải quân cấp cao đối thoại cùng nhau, nhưng khi Ma Ngang cùng Đại soái
nói chuyện với nhau, cũng không dám ngắt lời của vị đại nhân này…, Bàng
Lị Lị lại dám chen ngang miệng của ông, khiến trong nội tâm rất nhiều
người không tự chủ sinh ra mấy phần phản cảm đối với vị Đế quốc Minh
Châu này, chỉ là ngại Đại soái vẫn ở đó, không ai dám lên tiếng mà thôi, nhưng trong lòng đối với Bàng Lị Lị không còn sùng bái mù quáng cùng
yêu thích như trước nữa, ngược lại bắt đầu đổi thành hơi… chán ghét.
Ánh mắt người đàn ông trung niên nhàn nhạt rơi xuống trên người Bàng
Lị Lị. Trong mắt ông không hề có tí nào sát ý, nhưng một người đàn ông
đã ở tại vị trí bề trên đã lâu, dù là lúc này chỉ hời hợt liếc nhìn Bàng Lị Lị, cũng vẫn đem đến cho cô ta áp lực vô hạn, lại khiến cho Bàng Lị
Lị không tự chủ mà lùi lại mấy bước, khuôn mặt tươi cười có chút trắng
bệch.
Cử chỉ chịu không nổi như vậy thật không giống với biểu hiện lạnh
nhạt ưu nhã trong quá khứ của cô ta, khiến rất nhiều người tận mắt nhìn
thấy, đều không lên tiếng. Một số phóng viên báo chí đã bắt đầu… săn
tin, chụp được một màn này.
“Lời tôi còn chưa nói hết. Cắt ngang một người nói chuyện, cũng không phải là cách xử sự của thục nữ. Bàng tiểu thư, đối với danh xưng Đế
quốc Minh Châu của cô mà nói, chỉ sợ là hơi quá lời.” Người đàn ông
trung niên cau mày. Nói xong lời này cũng không để ý Bàng Lị Lị bày ra
khuôn mặt nhỏ nhắn không còn tí nào huyết sắc, dù sao lời của ông có ý
gì, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng.
Nhưng người đàn ông trung niên cũng không để ý những điều này, lúc
này ông chỉ là một người cha bình thường muốn trút giận thay con gái,
bởi vậy một lần nữa liền đem ánh mắt dừng lại trên người Bách Hợp, cười
mỉm: “Đứa nhỏ nghịch ngợm, còn không mau trở lại bên người ba ba.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều phát ra âm thanh ‘xiii’ hít vào ngụm khí lạnh.
Rất nhiều người có chút không dám tin nhìn chằm chằm vào Bách Hợp,
cũng không rời mắt khỏi người đàn ông chỉ cần dậm chân cũng đủ rung
chuyển Đế quốc này, nói không ra lời.
Ma Ngang trừng lớn mắt, sắc mặt ‘xoẹt’ một cái liền trở nên trắng
bệch, trong mắt hắn bắt đầu lộ ra vẻ tuyệt vọng. E là khi người đàn ông
trung niên cho quân bắt hắn, đưa tay bẻ gãy kiếm, hắn cũng không tuyệt
vọng như vậy. Cứ cho rằng còn có một đường sống, nhưng lúc này toát ra
từ đôi mắt hắn là tuyệt vọng không thể che đậy.
“Đại soái…” Lúc này Ma Ngang đã không biết mình đang nói cái gì rồi,
hắn chỉ mở to miệng, trong cổ họng phát ra âm thanh khô khốc. Người đàn
ông kia lại không để ý hắn, thậm chí hiện tại hứng thú nhìn Ma Ngang một cái cũng không có. Nếu không phải mới rồi phát hiện ra con gái, ông còn muốn xác nhận lại. Cộng thêm chuyện thay Bách Hợp ngăn lại những công
kích của đám người này đã lãng phí thời gian mình nói chuyện cùng con
gái, ông cũng không muốn nói nhảm với Ma Ngang lâu như vậy đấy.
“Con bé không phải hải tặc. Chỉ bằng con bé là con gái tôi, đứa con
duy nhất của tôi. Tôi họ Úc này xin thề dưới trời, trung tướng Ma Ngang, cậu bắt sai người rồi, cậu hàm oan cho một lương dân của Đế quốc!”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng liếc Ma Ngang. Nếu không phải bây giờ ông cực lực kiềm chế, chỉ sợ từ giây phút phát hiện ra chân tướng, biết được hai người Ma Ngang và Bàng Lị Lị trước mắt này ngăn trở chính hai
cha con họ gặp nhau, ông đã muốn bóp chết hai người ngay tại trước mặt
mình rồi.
Trước kia ông đã từng nghe qua thanh danh Bàng Lị Lị, nhưng người đàn ông trung niên chưa từng nghĩ tới hải tặc thấp kém xưa kia là con gái
mình, ông luôn cho rằng không thể có chuyện con gái mình là hải tặc. Mà
thời gian qua người đàn ông trung niên này đối với Bàng Lị Lị được gọi
là Đế quốc Minh Châu cũng không để trong mắt, cho nên càng không xem tin tức về cô ta, đến nỗi xa cách con gái lâu như vậy, tới hôm nay hai cho
con mới gặp lại.
“Tiểu Hợp, rời nhà mười ba năm, chẳng lẽ không nhớ rõ đường về nhà
rồi hửm? Sao lúc những người này làm con oan ức, con lại không nói mình
họ Úc, là con gái duy nhất của Úc Ly Dương?” Người đàn ông trung niên
nghĩ đến lời Bách Hợp vừa nói, lại nghĩ tới những năm qua Bàng Lị Lị kia được cái danh có ơn tất báo. Lúc ấy ông chưa từng gặp mặt, cũng chỉ cảm thấy Bàng gia làm trò mèo quá mức, giờ mới biết bị Bàng Lị Lị lấy làm
bàn đạp lại chính là con gái mình. Trong mắt ông không khỏi lộ ra vài
phần đau lòng: “Nhà họ Bàng giẫm đạp con như thế, vì cớ gì không tìm cơ
hội nói cho ba ba? Bác Úc đâu rồi, ông ấy hiện ở nơi nào, bảo hộ con như thế này sao?”
Bây giờ Bách Hợp đã kinh ngạc đến ngây người. Bởi nguyên nhân khi
tiếp thu trí nhớ có chút đặc thù, cô không tiếp nhận được nội dung,
trong đầu cũng không có trí nhớ của nguyên chủ, không biết cô ấy còn có
người nhà như thế nào. Lúc này tự nhiên cũng không nhận ra được người
đàn ông trung niên trước mắt này là ai.
“Con, đứa nhỏ này, chỉ bởi hờn dỗi với ba ba, liệu có đáng không?”
Hiện giờ người đàn ông trung niên được rất nhiều người ở Đế quốc sùng
bái này lại không khỏi lộ ra vài phần tự hào trong mắt cùng vẻ mặt phức
tạp, muốn tới gần Bách Hợp, rồi bộ dáng lại tựa như có chút không dám.
Đã rất nhiều người đã từng thấy dáng vẻ ông trên báo chí, nhưng làm sao
từng thấy được mặt này của ông?
” Bác Úc đã mất từ mười ba năm trước, chết dưới tay thủ hạ của tàu
hải tặc Black Pearl. Con vì sinh tồn, chỉ có thể làm việc vặt trên
thuyền, hi vọng có thể đợi đến ngày có cứu viện. Chỉ là ngày ấy đến, lại bị bức đến phải nhảy xuống biển, may mắn có người cứu, mới có thể sống
tới hôm nay. Con cũng từng nghĩ đến việc lên bờ, nhưng Bàng Lị Lị lại
công bố toàn thế giới tin tức của con, cô ta để mọi người tìm được con
rồi đóng dấu thành nô lệ đem bán, sau đấy lại tỏ vẻ đấng cứu thế, cứu
con thoát khỏi kiếp nô lệ. Kể từ ấy cô ta có danh vọng lẫn địa vị, sao
con còn dám xuất hiện trước mặt người khác?” Bách Hợp không nghĩ tới đến lúc này vốn đã nghĩ mình sẽ chết, vậy mà còn gặp được người thân của
nguyên chủ. Nếu có thể nhận lại gia đình của Úc Bách Hợp, thì dù mình có tìm sai hướng cho nhiệm vụ, có lẽ cũng đền bù được một hai rồi.
Nhưng lúc này cô lại không có chút tâm trạng vui mừng nào. Bởi nhiệm
vụ này, mà cô đã khiến Lý Yến Tu hi sinh chỉ vì cứu cô, đã từng làm
nhiều nhiệm vụ đến vậy đây là chuyện chưa từng có, giờ cô lại cảm thấy
cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi. Nếu không phải do cô khăng khăng
muốn trút giận, nếu không phải do cô nghĩ nhiệm vụ này có thể có tiến
triển, sẽ không có chuyện cô làm hại Lý Yến Tu biến mất ngay trước mắt
mình, lại còn bằng cách thức như thế.
Nếu nhiều năm sau hai người đều còn sống, chưa chắc cô sẽ động lòng
với Lý Yến Tu, chưa chắc đối với một người đàn ông không quen biết xuất
hiện trong nhiệm vụ mà đau lòng. Nhưng có thể do toàn bộ khung cảnh ấy
còn chưa đến, nên cũng chưa trải qua những cảm xúc u mê kia, tựa như đóa hoa chưa nở đã tàn, cứ thế đã bị người ta dập nát. Cô cho rằng việc này không để lại dấu vết gì mà trong lòng lại như bị đánh thật mạnh một
nhát, vốn cho rằng sẽ không có chuyện biến thành tình cảm, tại một giây
này mới sáng tỏ chính là khắc cốt ghi tâm.
“Tôi chỉ muốn đến Bàng gia yêu cầu công bằng, nếu cuối cùng đạo lý
cũng chỉ là thế này, thì có lẽ tôi không nên tới đây.” Bách Hợp mất mát
nhẹ giọng nói một câu. Nhưng bấy giờ nhà họ Bàng còn để trên thuyên một
loa phóng thanh, cho dù là cô cô thấp giọng lẩm bẩm, lúc này cũng truyền vào tai mọi người.
Ngay từ đầu mọi người ở đây cũng nhìn thấy cảnh người con trai lạ lẫm kia cứu Bách Hợp. Mới đầu chỉ cảm thấy hai người này dám cả gan phá hôn lễ của tiểu thư Bàng Lị Lị, xem như chết cũng chưa hết tội, giờ lại
phát hiện Bàng Lị Lị cũng không có hồn nhiên trong sáng như trước đấy,
tình cảm mọi người dành cho cô ta bắt đầu phức tạp, trong quá khứ sùng
bái cùng yêu mến cô ta như thế nào, hiện tại sau khi phát hiện ra chân
tướng sự thật. Trong lòng rất nhiều người sinh ra cảm giác phẫn nộ vì
giống như bị lừa gạt. Nhất là sau chuyện Bách Hợp là con gái của Đại
soái Úc Ly Dương, càng chứng minh lời nói khi xưa của Bàng Lị Lị về việc hải tặc nho nhỏ có ơn với mình, muốn tự mình báo đáp đều là giải dối
hết!
Con gái Đại soái không cần phải làm hải tặc, nếu như cô ấy muốn trở
thành hải tặc, thì trên thế giới này không có hải quân nào dám truy bắt
hải tặc rồi. Hơn nữa cô ấy cũng không cần Bàng Lị Lị báo đáp, thậm chí
Bàng Lị Lị vì thanh danh của mình, làm cho cặp cha con này cốt nhục chia lìa hơn mười năm. Trong đầu rất nhiều người đều có ý kiến của mình,
liền lập tức thấy Bàng Lị Lị mười phần dối trá, trong lòng bắt đầu có
chút chán ghét.
“Tiểu Hợp, ba ba thực xin lỗi con. Lúc trước ba bộn bề chuyện công
việc, mẹ con lại mất sớm, ba biết rằng con cần ba làm bạn, vậy mà ba
không để ý con. Ba ba thề rằng sau này tuyệt đối không như trước kia
nữa. Ba muốn đền bù mọi tổn thất đã thiếu con, con gái, cho ba ba một cơ hội đi, hãy để cho ba ngày trước không làm tròn trách nhiệm của một
người cha, không có thể bảo hộ con, khiến con tuổi còn nhỏ đã phải chịu
đựng nhiều, mà cho ba ba một cơ hội đền bù.” Đây là người có thực lực
mạnh nhất ở Đế quốc, giờ người đàn ông cao cao tại thượng lại chỉ như
mọi người cha bình thường trên đời, khẩn cầu con gái tha thứ.
Nếu Úc Ly Dương không được mọi người coi như thần mà thờ bái, nếu ông không có thực lực hùng mạnh gần như được toàn bộ người dân Đế quốc sùng bái, thì lúc Úc Ly Dương thấp giọng nói chuyện cũng không khiến người
cảm động đến mức như thế. Nhưng mặc cho mọi người nhìn thấy người thủ
đoạn sắt máu, cường giả khiến mọi người tôn kính bội phục này giờ đây
chỉ muốn con gái trở lại bên người mình, mà đầu sỏ gây nên tất cả chuyện này hiển nhiên là Bàng Lị Lị. Mọi người nhanh chóng bắt đầu thấy bất
mãn với nhà họ Bàng, nhất là phía hải quân, càng coi thường người được
xưng là Đế quốc Minh Châu của nhà họ Bàng này.
“Đại soái là vì Đế quốc lại khiến cho Úc tiểu thư bị đoàn hải tặc
Black Pearl làm hại. Úc tiểu thư vốn sớm đã được đoàn tụ cùng đại soái
cha mình, Bàng tiểu thư, vì cớ gì cô ngăn cản họ?” Có người không nhịn
được bắt đầu hướng Bàng Lị Lị gây khó dễ. Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Bàng Lị Lị không còn cuồng nhiệt cùng ái mộ như trước, tất cả đều biến
thành chán ghét cùng lạnh như bằng. Bàng Lị Lị mở to miệng, trên mặt lộ
ra vài phần bối rối. Những năm gần đây cô luôn sống trong hào quang cùng kính trọng của mọi người, được người tán tụng đến tận trên mây, giờ
trong chốc lát mọi người đều thay đổi sắc mặt với cô ta, cô ta liền có
phần phát hoảng, vô ý thức khoát tay:
“Tôi không có, tôi, tôi không biết.. không biết cô ấy
là con gái Đại soái…”
“Không biết? Vậy thì sao cô biết rõ được Úc tiểu thư là hải tặc?” Một Đại tướng đội chính hải quân là tâm phúc của Úc Lý Dương không nhịn
được mở miệng trách hỏi một câu. Bàng Lị Lị không nhịn được sụp xuống
khóc lớn, khóc đến lê hoa đái vũ (khóc mà vẫn đẹp), thân hình nhoáng một cái, như là chống đỡ không nổi giống như ngã ngồi trên mặt đất, cô ta
bụm mặt thống khổ khóc lên: “Đừng ép tôi, tôi, tôi không biết…” Giọng cô cực thấp, thật chọc người nghe thương yêu, nhưng trên mặt Đại tướng kia lại là phiền chán:
“Chắc hẳn lúc trước Bàng tiểu thư dùng bộ dáng như vậy mà tiếp cận,
hại người rồi lại lấy thân phận bị hại mà xuất hiện phải không? Hiện tại nên khóc không phải cô, nếu không phải tiểu thư phúc lớn mạng lớn, hôm
nay đã sớm chết dưới gian kế của cô!”
“Giết ả! Giết ả”
“Giết ả ta!”
“…” Tiếng la hét liên tục vang lên, mặt Bàng Lị Lị trắng bệch, bối
rối lắc đầu. Vào thời khắc này, vị hôn phu mà cô vốn cho rằng cùng yêu
thương một đời giờ đang dùng ánh mắt oán hận nhìn cô không rời, rõ ràng
đang trách cô vì sao lời nói lúc trước lại không rõ ràng, khiến cho y
rơi vào kết cục ngày hôm nay.
Ma Ngang hắn là người rất có dã tâm, hắn muốn leo đến vị trí thật
cao. Hôm nay chính mình hại hắn lên voi xuống cho như vậy, hắn sẽ không
giúp cô đâu.
Mà ánh mắt đám người trước giờ còn sùng bái Bàng Lị Lị mình đã không
còn độ ấm, chỉ còn có sát ý cùng chán ghét tận cùng, đám người này cũng
không đáng tin cậy.
Bàng gia ngay từ sau khi cô chọc giận nhiều người, từng người một
liền trốn rất xa, nhất là lúc mười tên pháp sư nguyên tố bị giết, càng
làm cho cha mình là Bàng gia chủ lộ ra sắc mặt sợ hãi hết sức. Tại nơi
trước mắt này, gần như những người trong quá khứ cho Bàng Lị Lị cảm giác đáng tin, ở trước khó khăn đều lặn mất tăm.
Mắt Đại soái còn không thèm liếc mình, trong lúc nhất thời Bàng Lị Lị không biết làm sao, ánh mắt dừng lại ở cái đầu cúi thấp kia. Trên mặt
thiếu nữ là vẻ ngỡ ngàng.
Nhớ năm đó cô ấy cũng có dáng vẻ này. Cô còn nhớ rõ, từ trên boong
tàu hải tặc Black Pearl xuống, xuất hiện một bé gái cầm ngọn đèn, cũng
là bộ dáng này.
Thực ra Bàng Lị Lị luôn biết rõ cô ấy là một bé gái. Cô ta trốn trên
giường Bách Hợp, biết rõ của bé trai thì không giống như thế này, sau từ việc Bách Hợp cứu giúp, cô ta cũng đoán được chuyện này.
Bình thường bé gái đều có tâm thiện lương. Bàng Lị Lị có thể nhìn ra
được, cho dù là một bé gái lạnh nhạt, cũng sẽ nhịn không được thiếu nữ
cầu khẩn mà mềm lòng, dựa vào điểm này, cô ta càng thêm xác định với
thân phận của Bách Hợp. Bởi một bé trai lớn lên trong ổ hải tặc để kiếm
ăn trên biển, không có đôi mắt trong suốt như Bách Hợp được.
Ngay lúc ấy Bàng Lị Lị cũng không rõ, cô ta không hiểu vì cớ gì mình
sẽ bị thuyền trưởng tàu hải tặc khi nhục, mà thiếu nữ khác lại có thể an toàn sinh sống tại nơi ấy. Từ nhỏ cô ta đã khiến mọi người yêu thích,
thân là con gái nhà họ Bàng, không người nào có thể yêu mến người khác
hơn cô ta, bởi thế cô ả không thích cảm giác chính mình bị người khi dễ
mà người khác lại không hề hấn gì. Cho nên cô ta biết rõ có khả năng
Bách Hợp không cùng một nhóm với hải tặc, cũng biết rõ ràng rất có thể
Bách Hợp cũng chỉ bị bắt đi giống mình, nhưng tại giây phút kia, khi Ma
Ngang tới cứu cô ta, không biết sao Bàng Lị Lị lại nói dối.
Cô ta vốn có thể cứu được Bách Hợp, chỉ cần một câu nói dễ như trở
bàn tay mà thôi, nhưng cô ta lại không nói đến lời mà Bách Hợp muốn
nghe…. Có lẽ do cô ta sợ người hải quân trẻ tuổi anh tuấn kia cũng như
thuyền trưởng hải tặc, sẽ buông tha một hải tặc nhỏ bé như Bách Hợp. Cô ả muốn trở thành duy nhất trong mắt người khác, mà không phải là nhân vật làm nền cho người ta, nên cô ta dùng ngữ khí ngây thơ như cún con để
nói chuyện cũng đủ hại chết Bách Hợp.
Kỳ thật khi đó Bàng Lị Lị còn là trẻ con, cô ta đã từng có áy náy,
nhưng tính cách kiêu ngạo khiến cho cô ta không thấy hối hận. Phần lớn
chỉ muốn cô gái từng cứu mạng mình thành nô lệ, cô ta sẽ giúp Bách Hợp
một tay, mua lại cô, nuôi tại nhà họ Bàng, rồi trở thành người hầu thân
cận của mình.
Nhưng cô ta thật không ngờ, có một số người so với tưởng tượng của
mình càng cương liệt hơn. Bách Hợp nhảy xuống biển, khiến Ma Ngang có
ánh mắt hứng thú, cô ta sợ về sau Bách Hợp sẽ lại xuất hiện, nên mới lợi dụng tiền tài nhà họ Bàng ngăn trở cô ấy trở lại trên bờ, cũng làm ra
hành động có ơn tất báo để thăng thêm hào quang trên người mình, một
thoáng qua đi, chính là mười ba năm.
“Úc tiểu thư, van cầu cô nói giúp tôi, tôi không có…” Tại thời điểm
mấu chốt này, trong mắt Bàng Lị Lị hiện ra sự khổ sở, cô ta nhớ tới rất
nhiều sự việc năm ấy bị mình cố ý quên đi, giống như người khác tán
thưởng sự thuần khiết của cô ta cũng như bầu trời. Cô ta cố gắng quên đi những ý nghĩ hèn hạ u tối này, nhưng lúc này cô ta lại nghĩ tới.
Tựa như năm xưa, cô ta quỳ gối trước mặt Bách Hợp, dùng tư thế giống
hệt năm ấy, giọng điệu điềm đạm đáng yêu cũng giống hệt, nói ra là muốn
để Bách Hợp nói chuyện cứu giúp cô ả một mạng.
Đã hoàn thành tâm nguyện được giao, khắp thiên hạ đã rõ ràng chân
tướng, phải bỏ ra cái giá lớn là mất một mạng như vậy, nhất thời Bách
Hợp cảm thấy có chút buồn phiền, cô cũng không nhìn Bàng Lị Lị, quay
người muốn nhảy qua chỗ bọn Hải hoàng thú. Cô có thể sống trên biển, có
thể liên lạc cùng quái thú, không cần đối diện với mấy chuyện đấu đá của con người, chỉ hi vọng cuộc sống của mình có thể như trước, phiêu lưu
trên biển. Nếu như không chết được, liền tính thêm cả phần người kia,
cùng nhau sống tiếp.
“Tiểu Hợp.” Người đàn ông trung niên hơi bối rối ngăn trước mặt con
gái. Ở lần đầu nhìn nhau trong nháy mắt đó, theo thiên tính cha con, ông mười phần khẳng định đây là con gái mất tích hơn mười năm của mình. Vốn cho rằng hôm nay cha con đoàn tụ, dù là lúc trước chính bản thân vì
công việc không để ý đến người con gái duy nhất này, khiến con bé rơi
vào tay hải tặc, những năm gần đây lại không thể lập tức cứu con bé ra.
Người này trước kia là Đại soái có danh vọng cực cao ở Đế quốc, có thực
lực ngang tàng. Vừa mới rồi nhiều Hải hoàng thú xuất hiện như vậy cũng
không khiến ông kinh hoảng, lúc này thấy Bách Hợp lãnh đạm, trong mắt
lại lộ ra vẻ lo lắng: “Tiểu Hợp, cùng ba ba trở về đi.”
“Trước kia con rất muốn đấy, giờ cũng đã có được, chỉ tiếc hiện tại
con lại không cần nữa.” Bách Hợp không biết nên nói thế nào với người
đàn ông trung niên này. Cô có thể cảm nhận được cảm xúc tuyệt vọng của
nguyên chủ, mặc dù không nhớ lại được, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy
ông, cảm giác phức tạp theo bản năng trào dâng trong lòng. Lại khiến cho cô nhịn không được bắt đầu đồng tình với nguyên chủ.
Theo như nội dung, nếu Úc Bách Hợp và Úc Ly Dương sống nương tựa lẫn
nhau, vậy thì khi cô ấy rơi vào hang ổ hải tặc, có khả năng còn bị khắc
chữ, khi bị Bàng Lị Lị hãm hại, không biết trong lòng cô ấy khó chịu đến nhường nào. Tuy đến cuối tìm được người thân, nhưng đối với nguyên chủ
mà nói quá muộn.
“Ba ba thật sự sai, con gái ngoan hãy cho ba một cơ hội.” Sắc mặt
người đàn ông trung niên cẩn thận từng li từng tí nhìn Bách Hợp. Giờ ông không còn là Đại soái hải quân cao cao tại thượng của Đế quốc nữa, chỉ
là một người cha muốn cầu con gái tha thứ cho mình. Bách Hợp nghĩ đến
nguyên chủ, lại nhìn vẻ cầu khẩn không giấu nổi trong mắt ông. Nhiệm vụ
lần này thật khiến lòng cô mệt mỏi, cho cô cảm giác mức độ vượt xa những nhiệm vụ trước của cô.
Cuối cùng Bách Hợp vẫn xua đám Hải hoàng thú đi, rồi đi ra theo Úc Lý Dương. Nếu như đây là một trong những tâm nguyện của nguyên chủ, vậy
đương nhiên cô sẽ thay nguyên chủ làm được.
Tuy cuối cùng Bàng Lị Lị không chết, tiếc là kết quả cũng chẳng tốt,
trong một đêm thanh danh Bàng gia đã mất hết, trước kia Bàng Lị Lị được
gọi là tiểu công chúa Đế quốc, giờ nghe thấy cũng chỉ là chuyện cười
cùng châm chọc.
Tin tức này tràn ngập trên các trang báo, chỉ là nhắc tới Bàng Lị Lị… không còn tôn kính cùng yêu thích như trước nữa. Ngày hôm sau không hẹn mà gặp, tờ báo nào của Đế quốc cũng viết tiêu đề: Công chúa thật sự trở về, Đế quốc Minh Châu là một người khác! Hải tặc khi xưa đúng là con
gái của Đại soái, cô nàng Bàng gia cầu danh mà hãm hại người khác! Đằng
sau có ơn tất báo là câu chuyện như thế nào?
Không chỉ tin tức, ảnh chụp, còn có cả trang bị thu hình lại, tin này trong nháy mắt truyền khắp thế giới kể cả nơi hẻo lánh. Người dân biết
rõ chân tướng đều phẫn nộ chửi mắng Bàng gia, thóa mạ Bàng Lị Lị. Nhà họ Bàng xưa kia nổi danh ở Đế quốc, từ nay về sau liền mai danh ẩn tích.
Hai năm sau, Úc Ly Dương từ chức vụ Đại soái, cùng con gái sinh sống
trên biển. Hành động này khiến toàn bộ Đế quốc khiếp sợ không thôi,
nhưng lại nghĩ vậy cũng đúng bởi Bàng Lị Lị nhúng tay mà cản trở hai cha con chịu cảnh cốt nhục chia lìa nhiều năm, trái lại cũng không có phản
cảm với Úc Ly Dương.
Đế quốc cũng đã thừa nhận chuyện hai cha con sinh sống trên biển. Khi Bách Hợp sắp buông hơi thở cuối cùng, lại nghĩ đến người thanh niên
quần áo hoa lệ, khí chất lãnh đạm kia, dường như còn đang đứng ở đầu
thuyền.
Trong tinh không vẫn là khung cảnh như trước, nhưng không biết sao,
lúc này trở lại tinh không Bách Hợp mới thở dài nhẹ nhõm, tựa như khắp
thân đều là mệt mỏi, cô cười khổ một tiếng.
“Cô trở về rồi.” Một hồi lâu bóng dáng Lý Duyên Tỷ mới lại xuất hiện ở tinh không, tuy biểu lộ vẫn lạnh lùng trước sau như một, nhưng ánh mắt
lại hiện lên một tia sóng: “Chúc mừng cô, nhiêm vụ hoàn thành.”