Bách Hợp lần nữa trở lại tinh không, Lý Duyên Tỷ đã sớm ở phía sau cô, khi gặp khẽ gật đầu với cô một cái: “Nhiệm vụ hoàn thành”
Lần làm nhiệm vụ này không biết do Lý Duyên Tỷ cảm giác sai hay do
Bách Hợp thay đổi thấy cô không giống như trước kia, làm việc quyết đoán hơn, phảng phất có chút ngoan quyết mà trước kia không có. Lý Duyên Tỷ
nhìn cô một cái, thấy cô nhẹ nhàng cúi đầu cười, sau nhiều lần trải qua
nhiệm vụ thì khí chất đã lắng đọng xuống khiến cho lòng người thoải mái.
“Hồ Tam Nương rất hài lòng, muốn đưa cho cô một điểm giá trị thuộc
tính, cô muốn cộng thêm hai điểm này vào đâu?” Lý Duyên Tỷ nhìn cô chỉ
yên lặng mỉm cười, giữa hai đầu chân mày có thêm vài phần kiên định, cố
nén lại việc muốn hỏi vì sao cô thay đổi, ngược lại nói đến chính sự.
Bách Hợp không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp nói: “Tôi muốn thêm vào
tinh thần.”
Cũng đã sớm đoán được câu trả lời như vậy nên Lý Duyên Tỷ gật đầu,
chỉ nhẹ nhàng vung tay lên trong tinh không đã xuất hiện màn sáng:
Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 65 (max 100 điểm)
Dung mạo: 65 (max 100 điểm)
Thể lực: 62 (max điểm 100)
Võ lực: 33 (max điểm 100)
Tinh thần: 23 (max điểm 100)
Danh vọng: 17 (max điểm 100)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Thiên Địa Môn Đạo Đức Kinh, cổ thuật Nam Vực.
Sở trường: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái
Mị lực: 35 (max điểm 100)
Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, Chúc phúc của Thánh Nữ, Trái tim của thiên sứ, Hứa hẹn của Long Vương, Sự quyến rũ của Hồ ly.
Mặc dù thời điểm hoàn thành nhiệm vụ cô cũng đã đoán được hoàn thành
nhiệm vụ lần này mình có thể sẽ nhận được điều tốt nhưng dù sao đó cũng
chỉ là phỏng đoán của mình. Bây giờ Bách Hợp thật sự thấy tại phần sưu
tập đã có thêm Sự quyến rũ của Hồ ly, không tự chủ được bên khóe miệng
lộ ra một chút nụ cười.
“Sau khi hoàn thành nhiệm vụ có thể một lần nữa tiến vào thế giới đó
hay không?” Bách Hợp cắn cắn đôi môi, trong lúc bất chợt mở miệng hỏi
một câu. Lúc đầu Lý Yến Tu vừa là thầy vừa là bạn chết ở trước mặt cô
khiến cô không dám nghĩ đến một cảnh tượng như vậy. Nhiệm vụ lần này
hoàn thành, cô không nhịn được hỏi ra một vấn đề như vậy. Biểu cảm trên
mặt Lý Duyên Tỷ ngưng lại, nhìn cô một cái giống như hiểu cô muốn nói
đến điều gì, mắt lộ ra tia sáng nhàn nhạt nhưng ngay sau đó mí mắt đã
cụp xuống, chặn lại suy nghĩ trong mắt. Lời nói lãnh đạm lại chứa đựng
một chút kiên định cổ quái:
“Biết rồi, chỉ cần cô có thực lực nhất định.”
Khuôn mặt Bách Hợp thoáng cái đã sáng bừng lên, lời của Lý Duyên Tỷ
phảng phất cho cô một chút hy vọng và cơ hội, làm cho cô đối với nhiệm
vụ không ngừng dường như lại có thêm một chút kiên trì. Hai tay cô nắm
thật chặt, lưng thẳng tắp: “Tôi muốn một lần nữa tiến vào nhiệm vụ.”
Nhất định cô sẽ kiên trì đến ngày đó, muốn hoàn thành tiếc nuối của mình.
Đầu óc choáng váng, khó khăn lắm Bách Hợp mới mở mắt ra được thì lại
cảm giác đau cả người. Cô khó khăn nhúc nhích cơ thể của mình thấy mỗi
một chút trên cơ thể đều truyền đến cảm giác đau, nhất là giữa hai chân, vừa động nhẹ một cái đã làm cho cô không nhịn được mà hít vào một hơi.
Trên người cô không một mảnh vải, toàn thân đầy vết bầm xanh tím, lúc
này đang nằm trên một chiếc giường lớn trong một căn phòng toàn màu
trắng kiểu phương tây, chăn vứt bừa bộn, quần áo cũng bị ném trên đất.
Bách Hợp cố gắng nén cảm giác thân thể không thoải mái xuống đất lấy
chăn che lại thân thể, tấm thảm nhung mềm mại màu trắng làm cho dù chân
cô không dẫm lên phía trên cũng có thể cảm nhận được xúc cảm hết sức
thoải mái. Cô còn chưa nhặt được quần áo để mặc vào thì cửa phòng bất
chợt bị mở ra, một bóng dáng cao lớn rắn chắc đang từ bên trong đi ra
ngoài, mái tóc đen rủ xuống, vẫn còn những giọt nước chảy theo cái cằm
kiên nghị, dọc theo yết hầu khêu gợi chảy xuống bên dưới lồng ngực cường tráng, khỏe mạnh, mái tóc quăn mau đen mềm mại đã cản ánh mắt của hắn.
Không thấy rõ mặt mũi của người này, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi mỏng
trắng nhạt, khuôn cằm nhọn.
Hắn cũng không có mặc quần áo, nửa người trên trần trụi, chỗ dưới
bụng dùng khăn tắm quấn lại, lúc đi ra ngoài đôi dép vốn đi trên chân bị hắn ném sang một bên, hai chân trần trụi liền đi tới phía Bách Hợp.
Trên người đàn ông này mang theo cảm giác biếng nhác và khiến người
ta có cảm giác nguy hiểm. Trong lúc hắn đi lại, khăn tắm quấn không chắc loáng thoáng có thể thấy được hai chân thon dài có lực, mang theo sự
gợi cảm như có như không, hết sức trêu chọc người.
“Tần Bách Hợp, nhẫn nại của tôi cũng có hạn, cô tốt nhất an phận một chút, đừng tưởng vợ của tôi chỉ có thể là cô. Một họa sĩ nghèo mà cô
cũng để ý. Lúc đầu nhà họ Tần sinh cô, chẳng lẽ đôi mắt mù bẩm sinh của
cô do lang băm chữa?”. Người đàn ông đó từ trên cao nhìn xuống ngó chừng Bách Hợp, mượn ánh đèn yếu ớt bên trong nhà, Bách Hợp ngẩng đầu nhìn
đến ánh mắt như mắt diều hâu, trong mắt ẩn dấu mùi máu tanh, phảng phất
nếu như Bách Hợp nói sai thì hắn sẽ không nói hai lời đưa tay bóp chết
cô.
Thoáng cái cả người Bách Hợp cứng ngắc lại, không mở miệng nói
chuyện. Người đàn ông trước mắt cho cô cảm giác nguy hiểm, tuy thực lực
cũng không phải là vô cùng cường đại nhưng đã tiến vào nhiều thế giới
như vậy, Bách Hợp coi như đã có ánh mắt nhất định. Người đàn ông trước
mắt này nhất định có khả năng đánh nhau, nếu như chỉ tính riêng thân thủ mà nói sợ rằng hắn tốt hơn người bình thường nhiều lắm nhưng trong
những người đàn ông Bách Hợp đã gặp qua thì hắn cũng không phải là đứng
đầu. Nhưng sát khí trên người hắn vô cùng nặng, một thân sát ý chân thật biến thành mùi máu tươi khiến cho ánh mắt hắn lạnh lùng, cho dù là vừa
mới tắm rửa qua nhưng trên người hắn cũng vẫn lộ ra một loại cảm giác
chán ghét, lạnh như băng, phảng phất như là được ướp lạnh bằng máu làm
cho người bị hắn nhìn một cái liền cảm thấy không lạnh mà run.
“Cô biết điều một chút, không nên khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi,
nếu không tôi sẽ không đặt nhà họ Tần vào trong mắt”. Người đàn ông khẽ
nở nụ cười, vóc người hắn cực cao, đôi cánh tay tràn trề sức mạnh dưới
bờ vai rộng rãi có lực kia dễ dàng bế Bách Hợp lên, đặt cô lên trên
giường sau đó mới tựa chiếc cằm nhọn vào cổ của cô, hừ nhẹ một tiếng
nói: “Bảo bối, thành thật một chút nếu không cái trán mĩ lệ của cô có
thể sẽ nở hoa đấy”. Tiếng hắn âm nhu nhưng trong lời nói
tràn đầy cảm
giác âm lạnh làm cho người khác nghe thấy mà lạnh cả người, Bách Hợp sợ
run cả người. Người đàn ông kia nhẹ nhàng cười hai tiếng, đôi môi ở cổ
của cô cũng bắt đầu di chuyển. Cổ Bách Hợp nhanh chóng nổi lên một cảm
giác lạnh lẽo, cô cố nén mong muốn chạy trốn, hai tay gắt gao nắm chăn
lông nhưng sau đó hắn ta lại đột nhiên há miệng cắn cô một cái.
Một lần cắn này chắc đã thấy máu bởi vì Bách Hợp cũng có thể cảm giác được chỗ cổ mình đau đớn. Người đàn ông kia sau khi cắn cô xong lại lè
lưỡi tinh tế liếm vết thương cho cô, một mặt cười khẽ dường như trấn an:
“Ngoan”
Hắn làm xong tất cả điều này mới đứng thẳng người lên, gương mặt có
vẻ tinh xảo, hoàn mỹ lộ ra dưới mái tóc quăn, đôi con ngươi thâm thúy,
đen như mực, trong mắt còn mang theo vài phần nụ cười, sống mũi cao
thẳng, gương mặt gần như xinh đẹp, mặc dù trên mặt toàn nụ cười nhưng tự nhiên vẫn mang lại cảm giác tà khí, lành lạnh.
Trong đầu Bách Hợp đã tuôn ra cái tên Mục Kiêu này, trừng lớn hai mắt có chút cảnh giác nhìn Mục Kiêu trước mặt cô ném khăn tắm trên mặt đất, đi vào phòng thay quần áo phía sau. Lúc đi ra ngoài mái tóc quăn đã
được chải gọn gàng, bên trong mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài mặc một
chiếc áo vest đen, đôi chân thẳng tắp có lực được che giấu trong chiếc
quần âu, cẩn thận, tỉ mỉ lại có vài phần cảm giác tác phong không đứng
đắn. Ánh mắt kia lúc nhìn người liền giống như hàm chứa một nụ cười, làn da trắng sáng gần như trong suốt, chân mày đậm đem ánh mắt ép xuống cực thấp khiến cho ánh mắt thâm thúy kia nếu không phải mỉm cười thì liền
lộ ra vẻ có chút bén nhọn.
“Chuyện ly hôn chờ tôi trở lại rồi hãy nói. Sau này nếu tôi không nói đến thì tốt nhất cô cũng đừng nhắc tới nữa.” Hắn tự sửa sang lại chiếc
nơ trên cổ, lại nghiêng đầu nhìn Bách Hợp một cái, khóe miệng giương lên rất cao, ánh mắt cười giống như trăng rằm vậy: “Nếu không tôi sẽ lấy
cái đầu của cô xuống đấy!” Tiếng hắn trầm thấp, khuôn mặt tươi cười
nhưng lời nói lại uy hiếp không hề khách khí, thế nhưng trong ánh mắt
hắn lộ ra sát ý, hiển nhiên là lời nói vừa rồi của hắn cũng không dừng
lại ở việc chỉ nói đùa mà thôi.
Sau khi đi tới nơi này Bách Hợp còn chưa tiếp thu được nội dung vở
kịch, tự nhiên không biết rốt cuộc Mục Kiêu là người như thế nào, cũng
không biết mình bây giờ có thân phận gì hay ân oán gì. Lúc này thực lực
của mình không bằng người trước mặt, vừa rồi trong tình huống không có
trí nhớ tự nhiên cũng không dám có động tác gì, nghe thấy Mục Kiêu uy
hiếp, Bách Hợp chỉ đành biết điều một chút gật đầu.
Thấy Bách Hợp có bộ dạng biết điều như vậy, ngược lại Mục Kiêu thấy
hơi thú vị, nhìn Bách Hợp một cái, trong mắt của hắn hiện lên chút dáng
vẻ nghi hoặc, hình như hắn chuẩn bị đi ra ngoài thế nhưng lúc này lại
lộn người trở lại. Hắn càng lại gần thì cảm giác lạnh như băng khiến cho người khác không thoải mái lại càng rõ ràng, cho dù là trên người hắn
có xức chút nước hoa mùi nhàn nhạt cũng không thể áp chế nổi cảm giác
này. Bách Hợp theo bản năng muốn trốn đi nhưng chưa kịp nói chuyện
thoáng cái đã bị người ta đẩy ngã ở trên giường. Vốn là cô mới tiến vào
thân thể này, đang lúc đầu choáng váng, mắt hoa lại bị đẩy như vậy nhức
đầu suýt nữa đã rên rỉ lên tiếng, nhưng không đợi cô há mồm thì linh hồn cô đã rời khỏi thân thể của nguyên chủ, một cô gái mặt mũi có chút
trắng bệch lúc này đã bị Mục Kiêu quần áo chỉnh tề áp chế ở trên giường.
Đợi đến lúc lần nữa tiến vào thân thể này thì Mục Kiêu đã rời đi,
hiển nhiên trong nhà đã được dọn dẹp qua, trong không khí đã không còn
mùi vị ám muội. Cả người Bách Hợp đều đau, trên ngực cô đã có mấy dấu
răng máu chảy đầm đìa, Mục Kiêu là một kẻ mà bề ngoài có vẻ nho nhã, hữu lễ, hay cười nhưng có nội tâm giống như dã thú. Hai chân cô dường như
đã không còn cảm giác, xung quanh đều có thể nhìn thấy dấu vết xanh tím
hình đầu ngón tay. Cả người cảm giác hết sức khó chịu, cô cẩn thận hít
một ngụm khí lạnh, xuống giường rồi tìm kiếm phòng tắm, xả một bồn nước
nóng rồi rốt cuộc lúc ở trong bồn tắm mới bắt đầu tiếp thu nội dung câu
chuyện lần này.
Trong lúc này nước trong bồn tắm cũng sớm đã nguội nhưng Bách Hợp
không dám động, chỉ sợ cắt đứt việc truyền tải nội dung câu chuyện. Đã
hai lần bị nội dung câu chuyện hãm hại khiến cô đối với việc không có
nội dung câu chuyện đã sinh ra bóng ma tâm lý, nên lần này hết sức thận
trọng. Cho đến hơn hai giờ sau, nội dung câu chuyện cùng với toàn bộ trí nhớ đã được cô tiếp thu xong, lúc này Bách Hợp mới thở phào một hơi,
trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp.