Tần Bách Hợp còn không dám tin Đỗ Tiệm Vũ lại đối xử độc ác với mình
như vậy, Đỗ Tiệm Vũ ném tờ báo đăng tin nhà họ Tần gia, bà Tần đã chết,
ông Tần ngồi tù vào mặt cô.
Trong nháy mắt, một Tần Bách Hợp đơn thuần vô cùng sợ hãi, cũng không chịu được biến cố này. Từ nhỏ đến lớn cô bị cưng chiều đã quen, thứ có
thể ỷ lại chỉ có nhà họ Tần nhưng bởi vì tình yêu, cô tự do phóng khoáng một lần, cho rằng tình yêu là ích kỷ nhưng cô không ngờ tới bởi vì tình yêu ích kỷ này mà làm hại nhà họ Tần cửa nát nhà tan!
Cô hốt hoảng nhận ra nghệ thuật mà trước kia mình thích căn bản không giúp được gì, cô từ nhỏ đã sống trong tháp ngà voi, không tìm được
người có thể giúp mình, nghĩ tới nghĩ lui lại chỉ có chồng trước có thể
đi hỏi thăm một chút xem đây rốt cuộc là chuyện gì. Nhưng hiện giờ cô đã không còn là bà Mục nữa, ngay cả cô muốn gặp Mục Kiêu cũng không được,
ngược lại còn không có tôn nghiêm bị người ta đuổi ra ngoài.
Biến cố trong một đêm suýt nữa khiến Tần Bách Hợp chịu đả kích mà
suýt nổi điên, khi cô không nhịn được nữa, lại không còn nhà để về thì
Mục Kiêu cho người đưa cô về nhà. Đến căn nhà lớn của Mục gia, khiến cho cô hoảng sợ khi thấy Đỗ Tiệm Vũ đang quỳ ở nơi đó. Lúc này trên mặt hắn không còn nụ cười như ánh mặt trời mà ngược lại trở nên sợ hãi có chút
thô bỉ, không giống chút nào với chàng thanh niên mà cô biết trước kia.
Lúc cô đang có chút bất an thì Mục Kiêu khiến cho Đỗ Tiệm Vũ nói ra một
chân tướng khiến cô thấy khiếp sợ.
Ban đầu sau khi gả cho Mục Kiêu, mặt dù Tần Bách Hợp không nguyện ý
nhưng có nhiều người khác lại ghen tỵ với cô, trong đó có một người đã
thích Mục Kiêu từ lâu, dung mạo cũng xứng đôi với anh ta là một người
con gái không có gia thế nhưng có khí thế tự tin như nữ vương. Người này đã đi theo bên người Mục Kiêu bảy, tám năm, trợ giúp anh và yêu anh. Vì một kế hoạch để gả cho anh mà cô ta đã hết sức tỉ mỉ căn cứ vào sở
thích của Tần Bách Hợp mà tìm ra một người phù hợp với bạch mã hoàng tử
trong tưởng tượng của cô, đưa người đó đến trước mặt cô, từ đó không dấu vết loại bỏ tình địch, cũng tiếp nhận tất cả của hồi môn của tình địch. Cô ta lại lợi dụng thế lực của Mục Kiêu xử lý nhà họ Tần, bây giờ đã có đầy đủ địa vị gả cho Mục Kiêu, muốn trở thành vợ của anh thay Tần Bách
Hợp.
Lúc biết chân tướng sự việc, Tần Bách Hợp có chút không dám tin. Cô
không hề nghĩ tới nhà họ Tần lại bị mình hại chết, cô không tiếp nhận
được sự thật này.
“Mặc dù cô không thông minh nhưng dù sao tôi cũng đã chơi đùa qua,
thân thể của cô cũng đem lại cho tôi không ít vui vẻ nên việc xử trí
người đàn ông này như thế nào tôi giao cho cô, đừng để cho tôi phải thất vọng!” Cuối cũng Mục Kiêu trước khi dẫn người rời đi còn ném cho Tần
Bách Hợp một nụ hôn gió, giao Đỗ Tiệm Vũ tính toán cô, hại cô vào trong
tay cô.
Tần Bách Hợp suy nghĩ câu nói mình không quá thông minh kia, lần đầu
tiên có loại nỗi xúc động muốn giết người nhưng mà cô không dám. Cô nhìn Đỗ Tiệm Vũ khẩn cầu mình, trong lòng hết sức khinh bỉ gã nhưng Tần Bách Hợp lại càng khinh bỉ chính bản thân mình vì cho tận tới lúc này này
rồi mà trong lòng cô vẫn không thể quên được những cảm giác của mối tình đầu đó, cho dù biết rằng Đỗ Tiệm Vũ lừa gạt cô.
Bây giờ nhà họ Tần vì cô mà bị phá hủy, người kia đã đoạt đi tất cả
của cô nhưng cô không có bản lĩnh chống lại người đàn bà muốn gả cho Mục Kiêu. Cô vì không báo được thù cho nhà họ Tần, cũng không còn mặt mũi
gặp lại người nhà nữa, cuối cùng cô không có dũng khí gánh vác tất cả
mọi chuyện nên tự sát mà chết.
Trước khi chết người cô hận nhất chính là Đỗ Tiệm Vũ, tên đàn ông
không biết xấu hổ, cũng hận Phương Xảo Tâm tính toán cô, nếu như thật
lòng yêu Mục Kiêu thì có thể dùng phương pháp quyến rũ Mục Kiêu nhưng
Phương Xảo Tâm lại lựa chọn cách thức tổn thương Tần Bách Hợp để hoàn
thành tất cả điều này. Mặc dù cũng có nguyên nhân do Tần Bách Hợp ngu
xuẩn nhưng trong lòng cô vẫn hận, cô ấy không chỉ hận người khác mà còn
hận mình. Cô ấy không có can đảm đi trả thù cho nên lúc này mới chỉ biết nhờ người khác giúp mình hoàn thành tất cả tâm nguyện này.
Bách Hợp ở trong bồn tắm tiếp thu hoàn toàn trí nhớ, trong lòng không khỏi thở dài một hơi. Lúc này cô đi vào câu chuyện không phải thời gian tốt nhất, chính là sau khi Mục Kiêu và Tần Bách Hợp kết hôn, hơn nữa
Tần Bách Hợp đã gặp mặt Đỗ Tiệm Vũ, hai người đều có ấn tượng tốt với
nhau, cuối tuần này còn hẹn nhau phải đi viện dưỡng lão làm từ thiện,
tính toán thời gian, đúng vào ngày mai.
Nước trong bồn tắm đã sớm lạnh, lúc này thành phố đang ở thời điểm
lạnh vô cùng, mặc dù trong nhà mở điều hòa không khí nhưng Bách Hợp vừa
mới tiếp thu trí nhớ đành chỉ biết cố chịu, lúc này run lập cập vội vàng bò dậy, cóng đến nỗi môi thâm tím mới tìm được áo choàng tắm của mình ở một căn phòng thay quần áo khác.
Mục Kiêu có tính ưa sạch sẽ đặc biệt nghiêm trọng và cũng cổ quái, có một số thứ hắn không thích người khác đụng vào, người khác không chỉ
không thể đụng vào mà ngay cả tư cách tiến vào phạm vi do anh định ra
cũng không có. Do đó hai người có chia ra hai phòng thay quần áo khác
nhau. Trước kia Tần Bách Hợp vì điều này mà hết sức vui mừng. Ở nhà họ
Mục, chỗ mà cô có thể tránh Mục Kiêu cũng không nhiều, sợ là việc hai
người chia ra hai phòng thay quần áo khác nhau nguyên chủ cũng cảm thấy
có chút vui vẻ khó hiểu.
Khi sấy tóc, trong gương lộ ra một gương mặt hơi có chút bụ bẫm, rất
thanh thuần, một đôi mắt to long lanh vốn nên là trong suốt nhìn thấy
đáy nhưng giờ lại được che giấu khiến cho người khác không thể nhìn ra
suy nghĩ trong đôi mắt của chủ nhân.
Mặc dù Bách Hợp không hỏi sự quyến rũ của Hồ ly có tác dụng gì nhưng
lúc này khi cô nhìn thấy mặt của Tần Bách Hợp trong gương, lúc hơi hé
môi cười thì hồn nhiên lại thêm mấy phần thần thái quyến rũ mờ mịt, thật là một kỹ năng hữu ích.
Cô vừa mới buông máy sấy tóc xuống thì dưới lầu liền truyền tới tiếng xe tiến vào trong gara. Có lẽ là do nguyên nhân bên này biệt thự hết
sức yên tĩnh cho nên Bách Hợp nghe rất rõ ràng. Các phòng cách xa hiệu
quả rất tốt, tiếng người giúp việc dưới lầu mở cửa Bách Hợp không
nghe
thấy được. Nghĩ đến Mục Kiêu, theo bản năng Bách Hợp thấy có chút khẩn
trương, người này hết sức nguy hiểm mà thực lực của bản thân hiện nay
cũng không phải đặc biệt mạnh cho nên loại người như hắn khiến cho người khác có cảm giác kiềm chế, nguy hiểm. Cô nghĩ đến chuyện lúc trước, khi trong lòng còn đang do dự thì cửa phòng lại một lần nữa bị người mở ra, người giúp việc và Phương Xảo Tâm đỡ Mục Kiêu đang say rượu vào phòng.
Có thể nói kẻ thù gặp mặt đỏ con mắt, Bách Hợp vừa mới tiếp thu toàn
bộ trí nhớ, lúc này lại chính mắt nhìn thấy Phương Xảo Tâm, đôi mắt to
quyến rũ không khỏi híp lại.
Phương Xảo Tâm xuất thân từ một gia đình bình dân nhưng dung mạo,
dáng dấp của cô ta lại vô cùng đẹp. Không giống với khí chất thanh tân,
không biết khói lửa nhân gian của nguyên chủ, cô ta tự tin mà xinh đẹp,
nếu như dùng hoa để so sánh thì nguyên chủ là một đóa U Lan không nhiễm
bụi trần còn bên kia Phương Xảo Tâm giống như một đóa thược dược đang độ khoe sắc, không sang trọng, hoa lệ, cao đến không thể với tới như mẫu
đơn nhưng lại mang khí thế lạnh lùng của một nữ cường nhân khiến cho
người ta vừa thấy thì khí thế trước mặt cô ta liền không tự chủ mà giảm
xuống.
Lúc cô ta ở trường thì thành tích học tập rất giỏi, chỉ lớn hơn
nguyên chủ bốn tuổi nhưng khi mười bảy tuổi đã được trường học gửi đi
nước Anh làm học sinh trao đổi, sau khi tốt nghiệp từ chối nước Anh giữ
lại, tiến vào tập đoàn Mục thị, sau một đường trải qua các cuộc tuyển
chọn trở thành trợ lý riêng của Mục Kiêu, không chỉ là giúp hắn xử lý
một ít chuyện công mà còn giúp anh xử lý rất nhiều truyện riêng.
Lúc này Phương Xảo Tâm mặc một chiếc quần soóc nhỏ màu đen, cái mông
hoàn mĩ được chiếc quần ôm trọn, trên người mặc một chiếc áo sơ mi màu
đen, vạt áo ghim vào trong quần, bộ ngực đầy đặn như là muốn phá vỡ nút áo nhảy ra vậy, mặc dù mặc quần áo màu sắc thâm trầm nhưng cũng cho
người khác có cảm giác hấp dẫn không khoe khoang.
Mái tóc của Mục Kiêu vốn được vuốt ngược ra phía sau, lộ ra cái trán
rộng rãi nhưng lúc này đã có chút rối loạn, có vài lọn tóc rơi xuống bên phải trán, không giống với lúc trước ăn mặc hết sức chú trọng, hiện ra
một loại mỹ cảm chán chường. Hắn đi vào phòng xong cũng không thèm nhìn
Bách Hợp một cái liền sai bảo người giúp việc: “Đi ra ngoài, lấy rượu
vào đây.”
Người này tính cách hay làm xằng bậy, Bách Hợp nghĩ đến chuyện hắn đã từng làm trong trí nhớ của nguyên chủ, lúc này lông măng sau lưng dựng
đứng. Mặc dù trước mặt còn có một cái mục tiêu của nhiệm vụ nhưng cô
cũng đồng thời nhớ lại nguyện vọng của Tần Bách Hợp tổng cộng có hai
điều.
Thứ nhất là muốn Đỗ Tiệm Vũ phải trả giá thật lớn coi như báo ứng cho việc gã hại mình.
Thứ hai – muốn cướp Mục Kiêu đi, quyết không nhường vị trí bà Mục cho tiện nhân Phương Xảo Tâm này, khiến cho cô ta sống không bằng chết.
Nguyên chủ vốn rất sợ Mục Kiêu nhưng phỏng đoán người làm nhiệm vụ
này cũng không phải Tần Bách Hợp cho nên khi cô ấy nói lên một cái yêu
cầu xảo quyệt, kỳ lạ như vậy, lúc đầu Bách Hợp còn không cảm thấy gì
nhưng lúc này thấy Mục Kiêu mang theo đàn bà trở lại, quả thật cô cảm
thấy mình có vẻ không nhịn được, cô rất sợ Mục Kiêu sẽ làm ra chuyện gì
đó để cho mình khó chịu.
“Ông chủ, anh hãy rửa mặt, chải đầu trước đã”. Phương Xảo Tâm cũng
không hề nhìn Bách Hợp một cái, ở trong lòng cô ta, cô ta đã dựa vào
thực lực của mình cùng với sự cố gắng mới có tất cả ngày hôm nay, cô ta
xem thường loại người cái gì cũng không làm nhưng có được tất cả mọi
thứ, xuất thân ngậm chìa khóa vàng như Bách Hợp. Nếu không phải có cha
mẹ tốt, xuất thân tốt mang lại cho cô tất cả thì bây giờ Bách Hợp cũng
không có tư cách đứng cùng một chỗ với cô ta. Xuất thân của Phương Xảo
Tâm mặc dù không bằng người khác nhưng cô ta vẫn rất kiêu ngạo. Cô ta
cũng biết phần tự tin của mình là tới từ đâu, từ trong nội tâm của cô ta xem thường Bách Hợp vì vậy mặc dù cô ta biết cô mới là vợ của Mục Kiêu
nhưng Phương Xảo Tâm không thèm che giấu tâm tư trên mặt của mình, dịu
dàng nhìn Mục Kiêu một cái, đang định muốn đưa tay vén lọn tóc rủ ở khóe mắt Mục Kiêu lên.
“Thất lễ, cô Phương”. Mục Kiêu cười lạnh hai tiếng, không hề lưu tình đẩy bản tay của Phương Xảo Tâm ra. Lúc này trong mắt hắn cũng không có
men say, chỉ giơ tay lên kéo chiếc nơ trên cổ xuống, tiện tay ném trên
mặt đất, nhìn cũng không nhìn Bách Hợp một cái, hé mở cổ áo sơ mi ra một chút mới ngồi xuống chiếc ghế salon trong phòng, lười biếng gọi một
câu: “Tới đây”
Lời này của hắn không có gọi tên nhưng Phương Xảo Tâm không để ý chút nào việc mình vừa bị hắn đánh đỏ cả tay, cao ngạo hất cằm một cái đi
tới bên cạnh Mục Kiêu. Cô ta ngồi xổm xuống, đưa tay mở thắt lưng da của Mục Kiêu xuống, sau khi kéo khóa quần xuống ngón tay linh hoạt rất
nhanh trêu đùa vật nam tính của hắn, chọc cho nó căng phồng lên, rồi
ngậm vào trong miệng.