Buổi trưa cũng ăn ở bên ngoài, buổi tối lúc xách mấy cái túi trở lại
nhà họ Mục thì đèn đuốc sáng choang. Lái xe để cô xuống tại sảnh trước,
Bách Hợp nhìn xuyên qua cửa sổ trong suốt sát đất của biệt thự, thấy
được bên trong biệt thự, Mục Kiêu đang dang rộng hai cánh tay dựa trên
đệm salon, thân thể lười biếng ngả về phía sau, một bóng người mảnh
khảnh màu đen ngồi quỳ ở trước mặt anh, gương mặt xinh xắn dán vào trên
đùi anh như là đang nói gì. Mục Kiêu nhắm mắt lại, trên mặt không nhìn
ra thần sắc vui giận.
Lúc Bách Hợp vào tới trong nhà, tiếng giày cao gót trên gạch men vang lên, hai người bên trong cũng không quay mặt lại, chỉ có người giúp
việc tới mở cửa thay cô, lại đưa đến đôi dép tỏ ý để cô thay.
Cô làm xong hết tất cả những điều này thì gương mặt nằm trên đùi Mục
Kiêu mới quay lại, cặp mắt của Phương Xảo Tâm có chút sắc bén nhìn chằm
chằm khiến cả người Bách Hợp rợn tóc gáy.
“Phu nhân, ông chủ kiếm tiền cũng không phải để cho cô phung phí.” Cô ta cũng không phải bởi vì nằm trên đùi của chồng người khác mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại đối với người vợ đích thực như Bách Hợp còn có dáng
vẻ cây ngay không sợ chết đứng, một mặt vén mái tóc xoăn dài, đứng thẳng lên, hôm nay cô ta mặc một bộ quần áo màu đen, đi đôi tất dài màu đen,
bởi vì vừa mới quỳ xong nên gấu quần sooc có chút lật cao, lộ ra dây đeo tất ở mép, nhìn trong trang trọng bình tĩnh lại có vài phần hấp dẫn.
Người như vậy ngày thường ra vẻ lãnh đạm nhưng một khi trong lúc lơ đãng lại lộ ra cám dỗ, so với người khác để lộ thân thể thì càng có sức dụ
dỗ vượt xa.
Mục Kiêu cũng không ngăn lại cử động của Phương Xảo Tâm, gương mặt
anh chỉ lộ ra vẻ châm chọc, bên khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt,
hai cánh tay vẫn dang rộng, ngược lại ánh mắt mở ra làm người nhìn thấy
sống lưng phát rét.
Thái độ ngầm cho phép như vậy hiển nhiên khiến cho Phương Xảo Tâm hài lòng bởi vì bên khóe miệng cô ta lộ ra nụ cười dịu dàng. Cô ta nhìn
Bách Hợp một cái, bất ngờ nâng khuôn mặt của Mục Kiêu lên, môi dán chặt
xuống, qua thời gian không lâu liền truyền tới tiếng hai người hôn nhau, ở trong căn phòng yên tĩnh lộ ra đặc biệt vang dội.
Bách Hợp thản nhiên cười với quản gia nghiêm túc, cứng ngắc một
tiếng, đưa túi đồ trong tay mình đưa cho quản gia: “Làm phiền ông cầm
giúp tôi một lát”
Giọng nói của cô êm dịu mềm mại, không giống với Phương Xảo Tâm trong lạnh băng mang theo cao ngạo. Quản gia cung kính nhận lấy đồ, sau đó
thấy Bách Hợp đi đến cạnh Mục Kiêu. Người phụ nữ luôn luôn nhát gan như
chuột, người phụ nữ thấy Mục Kiêu liền sợ đến cả người run lẩy bẩy lúc
này lại kéo mặt của Mục Kiêu khỏi Phương Xảo Tâm.
Vốn Phương Xảo Tâm luyện tập Thái cực đạo, dưới tình huống như vậy
theo lý mà nói hẳn phải có phản ứng nhưng không biết có phải tại lúc
trước cô ta vẫn nâng gương mặt Mục Kiêu mà hôn, lúc này đang ngây ngốc
lại bị Bách Hợp kéo ra. Thân thể này của Bách Hợp vóc dáng không cao
nhưng đá dép sang bên cạnh, nhảy lên ghế sa lon rồi vung tay tát cô ta
một cái!
“Tôi dạy bảo trợ lý Phương một chút” Một cái tát này của Bách Hợp
cũng không đánh đau Phương Xảo Tâm. Trên thực tế thì một tiểu thư được
nuông chiều như Tần Bách Hợp thì trên tay làm gì có sức, chẳng qua cô
thuần túy muốn làm dáng một chút, cố ý hạ mặt mũi của Phương Xảo Tâm
thôi. Dám tìm người đi mưu hại, quyến rũ cô, dám mưu đạt tài sản của nhà họ Tần, lúc này làm nhục chẳng qua là một chút dạy dỗ nho nhỏ mà thôi.
Bách Hợp đánh người xong liền thấy trong mắt Phương Xảo Tâm nhanh chóng
xuất hiện một đám mây đen. Phương Xảo Tâm cũng không phải là thiện nam
tín nữ gì, đi theo bên người Mục Kiêu như vậy, có thể có bản lãnh trở
thành trợ lý của anh ngoại trừ việc cô ta nguyện ý cùng lên giường với
Mục Kiêu ra thì quan trọng nhất là thủ đoạn và bản lãnh của cô ta.
Phương Xảo Tâm đã ngấm ngầm làm thay Mục Kiêu không ít chuyện trong
bóng tối. Lúc này gương mặt cô ta cũng không bị đánh đau nhưng bị một
người đàn bà mà mình luôn xem thường dạy dỗ thì không hề nghi ngờ gì là
cô ta có chút không thoải mái. Bách Hợp thấy nắm tay của cô ta đều đang
nắm chặt lại, nụ cười có chút cứng lại nhưng lại nhanh chóng ngồi vào
trong lòng Mục Kiêu, nhìn gò má anh thật giống như đột nhiên căng thẳng, hiển nhiên là đã bị đau, mới vừa rồi cô ta dùng sức ngồi xuống đè lên
một chỗ của anh vừa mới bị Phương Xảo Tâm trêu đùa lên. Trong lòng Bách
Hợp dâng lên một phần sảng khoái, một mặt liền đưa tay thay Mục Kiêu lau miệng.
Động tác của cô hơi thô lỗ, đôi môi vừa mới bị Phương Xảo Tâm hôn đến đỏ bừng vào lúc này càng trở nên đỏ thẫm như máu. Trong mắt Mục Kiêu
lộ ra vẻ không vui, chân mày anh cau lại, đang muốn đưa tay bắt lấy tay
Bách Hợp thì Bách Hợp đã cùng anh đan mười ngón tay vào nhau, dùng lực
kéo hai tay của anh vòng lên sau eo của mình, vùi đầu vào trước ngực
anh: “Ông xã cứu em, cô ấy muốn bắt nạt em”
“…” trong lòng Mục Kiêu tức giận lại có chút dở khóc dở cười nhìn
người phụ nữ sau khi gây họa không có can đảm đối mặt. Anh tin rằng nếu
như hôm nay mình không giúp cô ta thì nhất định cô ta sẽ bị Phương Xảo
Tâm dạy dỗ rất thảm. Chuyện giữa những người đàn bà vì anh mà ghen tuông thì anh vẫn luôn bất kể, ai chết ai sống đối với anh mà nói không có
vấn đề gì. Chính tính mạng của anh thật ra anh cũng không coi trọng như
trong tưởng tượng của mọi người, đối với anh thì đàn bà như một thứ đồ
chơi nên anh càng không để trong lòng.
Nhưng mà động tác thô lỗ đụng vào trong ngực mình khiến cho đột nhiên anh cảm thấy thật giống như có cảm giác gì đó không giống, phảng phất
có chút thú vị. Ngoại trừ thân thể cô ấy mềm mại ra thì thật giống như
cho anh cảm giác nhiều hơn là không nhàm chán. Quan trọng hơn là bộ dạng cô dựa vào trong ngực mình tựa như một điều hiển nhiên khiến cho Mục
Kiêu không tự chủ được thấy sửng sốt một chút. Anh hơi giật mình nhưng
cũng không ghét bỏ, thậm chí Bách Hợp chủ động lao vào khiến cho anh ôm
nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, tâm tình của Mục Kiêu lúc này có thể
nói là khá hơn một cách hiếm có. Vì vậy anh thuận theo động tác của Bách Hợp, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức đã vững vàng ôm cô vào trước ngực mình.
“Ông chủ, giao Tần Bách Hợp cho em đi, em sẽ không để ngài thấy được
vết thương.” Phương Xảo Tâm khẽ mỉm cười, lúc ánh mắt rơi vào trên người Bách Hợp thì sâu thẳm không thấy đáy. Cô ta vốn nghĩ yêu cầu của
mình
sẽ không gặp phải sự phản đối nào, dẫu sao chỉ là một người đàn bà mà
thôi, không người nào có thể thông minh giống như cô ta. Đối với Mục
Kiêu mà nói, đàn bà là một thứ đồ không ra gì, thật ra thì trong này
cũng bao gồm chính bản thân cô ta nữa. Những lúc nghĩ tới điều này thì
trong lòng Phương Xảo Tâm không khỏi thoáng qua một tia ảm đạm. Cô ta
không giống như những người phụ nữ khác của Mục Kiêu, có lẽ bởi vì mình
có thể thay anh làm rất nhiều chuyện, cô ta đang giữ quyền xử lý mọi
chuyện của Mục Kiêu, thủ đoạn của cô ta xuất chúng lại không giống những người đàn bà khác chỉ muốn đòi tiền, đòi đồ của Mục Kiêu.
Mặc dù trước mắt Mục Kiêu không thích cô nhưng sẽ không bỏ rơi cô.
Nếu như cô ta có thể khiến cho Mục Kiêu trọng dụng mình thì cô ta có thể sẽ được nhiều hơn. Cô ta không thích người đàn bà vô tác dụng như Tần
Bách Hợp này mà Tần Bách Hợp cũng không có tư cách đứng ở bên cạnh Mục
Kiêu. Có thể đứng ở bên cạnh anh, chỉ có mình, cho dù anh không thích
mình thì mình cũng có thể có được nhiều hơn.
Trong mắt Phương Xảo Tâm lóe lên vẻ kiên định, biểu cảm của cô ta
càng lãnh lẽo, cứng rắn thêm. Thấy sau khi nói xong câu kia thấy Mục
Kiêu cũng không nói gì liền theo bản năng muốn kéo Bách Hợp đi.
Mục Kiêu mới trên mặt còn mang nụ cười nhưng thấy động tác của cô ta
trong nháy mắt trên mặt lại lộ ra thần sắc tàn bạo, dữ tợn nhìn cô ta
chằm chằm, trong mắt lóe lên hung quang: “Cô muốn làm gì?”
Ánh mắt kia như chó sói vậy, một chút tình cảm cũng không có. Thấy
vậy, sau lưng Phương Xảo Tâm đổ ra một tầng mồ hôi lạnh, theo bản năng
lùi lại hai bước. Người đàn ông mới vừa rồi còn hưởng thụ sự phục dịch,
vuốt ve của cô mà giờ trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cho dù Phương Xảo
Tâm tự nhận mình kiên cường, tỉnh táo, không như những người đàn bà khác thích khóc nháo, cũng xem thường Tần Bách Hợp trước kia gặp chuyện chỉ
biết rơi nước mắt nhưng lúc này cũng bị biểu hiện của Mục Kiêu làm xúc
động suýt khóc, bàn tay cô ta nắm thật chặt lại, móng tay cắm vào trong
thịt, một nỗi đau ray rứt, tiếp theo cô ta lại dùng lực thì có chút chết lặng.
“Ông chủ, em chỉ muốn nói chuyện với Tần Bách Hợp thôi.” Sắc mặt
Phương Xảo Tâm có chút ảm đạm, chóp mũi thấm ra một tầng mồ hôi mịn, môi cô ta mím thật chặt, vào lúc này sắc mặt hết sức khó coi, nhưng cô ta
lại không chịu lùi bước. Cô ta biết mình không thể có biểu hiện như
những người phụ nữ khác nếu không sẽ bị Mục Kiêu chán ghét mà vứt bỏ.
Cho dù lúc này thật ra trong lòng cô ta đã có chút tổn thương nhưng cô
ta vẫn không để lộ mảy may: “Sẽ không xuất hiện vết thương đâu” Cô ta
lại bảo đảm một lần nữa. lúc này Mục Kiêu mới cười khúc khích một tiếng, ôm Bách Hợp trong ngực thật chặt, đột nhiên bế ngang người cô.
Nhìn Bách Hợp giống như có chút hoảng sợ, đưa tay ôm chặt cổ anh theo bản năng, bên khóe miệng anh liền lộ ra một nụ cười xấu xa, giả vờ muốn ném Bách Hợp lên không trung, cũng không thèm nhìn Phương Xảo Tâm một
cái: “Tiễn trợ lý Phương ra ngoài”
“Ông chủ…”
Mục Kiêu không hề nghĩ đến việc lặp lại lần thứ hai lời nói của mình, trực tiếp ôm Bách Hợp ném lên trên không mấy lần rồi đi về phía cầu
thang.
“Trợ lý Phương” Phương Xảo Tâm vốn muốn chuẩn bị đi ngăn cản thì quản gia đã ngăn cô ta lại. Chuyện vừa rồi mặc dù khiến người khác bất ngờ
nhưng nếu như Mục Kiêu cũng không phản đối thì tự nhiên những người làm
như ông tự nhiên lấy lời của anh làm chuẩn. Phương Xảo Tâm bị người khác ngăn lại, sự kiêu ngạo cùng với lòng tự ái của cô không thể làm ra
chuyện cãi nhau trước mặt mọi người, chỉ uất hận vặn tay, lạnh lùng cười hai tiếng, đột nhiên không quay đầu lại nghênh ngang mà đi.
Mà lúc này Bách Hợp trở về phòng thấy Mục Kiêu muốn ôm mình lên
giường thì vội vàng xoay người nhảy xuống từ trong lòng anh. Người đàn
ông mới vừa giúp cô một lần xong lần này không hề đưa tay ra đỡ cô khiến cho cô khỏi ngã, ngược lại lại đút hai tay vào túi nhìn cô chằm chằm,
cười nhạt: “Thân thủ tốt”
Giọng nói của anh khàn khàn, có vẻ lười biếng và hấp dẫn không nói
thành lời nhưng Bách Hợp có thể thấy rõ ràng vẻ đùa cợt trên gương mặt
anh tuấn kia.
Trên mặt đất trải thảm nên thật ra ngã cũng không đau đớn bao nhiêu
nhưng khi rơi xuống sẽ khó tránh khỏi tư thế tay chân chật vật khiến cho trong nhất thời không thể đứng dậy được. Mới vừa tìm được cảm giác
tanhg lợi trước mặt Phương Xảo Tâm nhưng tựa như qua một thời gian ngắn
đã dùng hết sách vậy. Bách Hợp có chút xấu hổ bò dậy, chật vật nhưng lại buồn bực nhìn Mục Kiêu một cái. Lúc này trong lòng đã muốn giết chết
anh nhưng bề ngoài cũng không dám lộ ra chút nào, ngược lại cố nén cảm
giác tê dại do cùi chỏ mới chống đỡ trên đất, miễn cưỡng cười gượng nói: “Vô tình té ngã”