Bách Hợp không dám cãi vã trước mặt Mục Kiêu, chỉ sợ một câu kia của
mình cũng khiến cho anh thay đổi tâm tình thành không thoải mái. Chẳng
qua liều mạng dùng một cái tay không đau lắm đi xoa cùi chỏ của một cái
tay khác. Lúc mới ngã xuống đất, cùi chỏ của tay kia chống trên mặt đất
lúc đầu chỉ cảm thấy bủn rủn vô lực lại có chút tê dại nhưng một lát sau liền bứt rứt đau.
“Tần Bách Hợp, bây giờ cô lại muốn chơi trò gì với tôi đây?” Mục Kiêu từ trên cao nhìn chằm chằm Bách Hợp, trên mặt lộ ra vài phần thần sắc
hứng thú, đôi mắt híp lại: “Tôi thực sự mong đợi, bây giờ rất muốn biết
nhưng dù sao thì cũng sẽ có một ngày nào đó cô sẽ bộc lộ mục đích của
mình.” Anh tự hỏi tự trả lời vài câu, thở dài lại vuốt tay, thân thể cao gầy ngồi chồm hỗm xuống, cười nguy hiểm với Bách Hợp: “Có điều cô phải
nhanh một chút, tính nhẫn nại của tôi có thể không tốt lắm. Bây giờ nghĩ đến phải lấy mạng cô như thế nào đã bắt đầu khiến tôi có chút tiếc nuối rồi.”
“…” Bách Hợp hít sâu một hơi, trong lòng lại mắng Mục Kiêu một lần
nữa. Cô phát hiện càng ngày nhiệm vụ của mình càng khó khăn, cửa ải khó
khăn trước mắt thật ra thì cũng chỉ là vượt qua một góc nhỏ của ngọn núi lớn mà thôi.
Tính cách của Mục Kiêu không hề theo lý lẽ thông thường, đây là một
người tự do, phóng khoáng đến cực điểm, anh muốn làm gì thì làm đó, tựa
như đã không còn gì có thể ràng buộc được anh. Bách Hợp im lặng quan sát mấy ngày tiếp theo phát hiện quả thực Mục Kiêu không hề canh giữ chặt.
Mà vào lúc này vốn là ban đầu Đỗ Tiệm Vũ muốn lạnh nhạt với cô nhưng mà
sau một tuần lễ mới phát hiện ra Bách Hợp cũng không có hốt hoảng gọi
điện thoại cho anh như anh tưởng tượng mà ngược lại Đỗ Tiệm Vũ lại luống cuống, tối hôm đó liền gọi điện thoại tới.
Mấy ngày gần đây tập đoàn Mục Thị có một bản hợp đồng quan trọng phải xử lý nên Mục Kiêu cho dù là tự do, phóng khoáng đi nữa thì hai ngày
nay cũng phải tự mình bàn chuyện làm ăn với một nhân vật vừa mới bí mật
đến thành phố này. Đã bốn ngày rồi anh chưa về nhà. Theo như tính cách
của anh thì khả năng do đón tiếp khách là không lớn, chắc người này mang theo đồ gì đó đáng giá khiến anh hứng thú cho nên mới khiến anh chạy
qua chạy lại ở bên ngoài nhiều ngày như vậy. Bách Hợp trải qua một thời
gian thử nghiệm đã chắc canh thân thể này của mình đã bị loại thuốc
không biết tên kia phá hủy, bây giờ đã không thể luyện được võ công nữa
nhưng Mục Kiêu quả thực quá nguy hiểm nên khi không luyện được võ công
thì cô liền bắt đầu thử muốn làm những chuyện khác.
Cô nghĩ đến chuyện thu tập cổ trùng nhưng luyện cổ trùng cũng không
phải là một hai ngày liền có thể thành công, hơn nữa mặc dù Mục Kiêu
không quản cô cả ngày lẫn đêm đi đâu nhưng thật ra bên người cô vẫn có
tai mắt vì vậy con đường này không thể thực hiện được. Cô đành chỉ thử
xem có thể vẽ một số phù hay không. Những thứ này chỉ cần tập trung tinh thần, nếu trạng thái tốt thì chỉ cần cô luyện một chút đạo thuật đơn
giản, điều chỉnh trạng thái của chính mình thì một tuần vẫn có thể vẽ
được hai tờ. Quan trọng nhất là trước kia nguyên chủ có học vẽ qua nên
cô muốn mua mực đỏ cùng các thứ khác hết sức đơn giản, cũng không khiến
người khác nghi ngờ.
Ở nhà họ Mục, Tần Bách Hợp có một phòng vẽ riêng của mình, ngày
thường ngoại trừ người giúp việc vào thu dọn ra thì người khác cũng
không đi vào. Thừa dịp Mục Kiêu chưa trở về, hai ngày nay Bách Hợp đang
vẽ phù. Không biết có phải bởi vì lần ngày nhiệm vụ hết sức khó khăn cho nên cô có sự chuyên chú hiếm có, trong thời gian ba ngày lại vẽ được
hai tấm định thân phù.
Dĩ nhiên nếu lấy thành tích như vậy thì kém hơn trước kia rất nhiều
nhưng dưới tình huống thân thể không có võ công một chút nào, vừa không
có nhiều thời gian tu tập đạo thuật, hơn nữa bởi vì lý do thân thể bị
hủy nên dù có bắt đầu tu tập đạo thuật thì thật ra hiệu quả cũng không
lớn cho nên có thể có được thành quả như vậy Bách Hợp đã rất hài lòng.
Cô cẩn thận một chút cầm bút lông vẽ lên giấy, trong mực còn thêm máu
của cô để gia tăng tỷ lệ thành công và uy lực của lá bùa. Vẽ bùa quan
trọng nhất là làm liền một mạch, tốt nhất là giữa lúc vẽ không được
ngừng lại. Tờ này Bách Hợp khi vẽ đã hết sức tập trung tinh thần, lúc tự cho rằng có thể sẽ thành công thì tiếng chuông điện thoại lập tức vang
lên.
Tiếng đàn dương cầm du dương vang lên, trong phòng vẽ yên tĩnh lại
đột nhiên phát ra âm thanh như vậy khiến cho Bách Hợp không tự chủ được
mà run rẩy. Vốn là bởi vì vẽ bùa đã lâu nên tay đã vô lực giờ run một
cái, một giọt mực to ở đầu bút rơi xuống là bùa, lan rộng ra, mắt thấy
linh lực hơi mỏng trên lá bùa trong nháy mắt tiêu tán sạch sẽ, lúc này
trong lòng Bách Hợp có cảm giác muốn giết người.
Cô mang theo điện thoại di động chủ yếu sợ Mục Kiêu đột nhiên phát
điên muốn tìm mình, trong hoàn cảnh không có bản lĩnh đối phó với Mục
Kiêu thì Bách Hợp cũng không định cùng anh cứng đối cứng. Cô tức giận
ném bút một cái, đi đến cầm điện thoại di động nhìn một cái. Phía trên
là một số điện thoại lạ hoắc, cô vốn không định nghe nhưng lại sợ đợi
lát nữa mình đang vẽ bùa lại gọi lại vì vậy nên bấm nút nghe, cười lạnh
một tiếng: “Ai vậy?”
“Bách Hợp, chuyện gì xảy ra với em vậy? Rốt cuộc gần đây em đang làm
gì?Tại sao anh gọi điện cho em thì lại thấy báo là đường dây bận? Có
phải em đưa số của anh vào danh sách đen hay không?” Giọng nói có chút
tức giận của Đỗ Tiệm Vũ vang lên, nghe thật giống như có chút mùi vị
nghiến răng nghiến lợi, cách điện thoại Bách Hợp cũng có thể tưởng tượng được lúc này trên mặt gã có bộ dạng gì.
Sau khi tiến vào nhiệm vụ này, điện thoại của Đỗ Tiệm Vũ cô đã nhận
được vài lần nhưng người thì Bách Hợp cũng chưa từng thấy lần nào , bằng trong trí nhớ của Tần Bách Hợp tự tưởng tượng thì lúc này nhớ tới mặt
của Đỗ Tiệm Vũ trong lòng cô không khỏi chán ghét: “Đưa anh vào danh
sách đen thì thế nào? Đỗ Tiệm Vũ, hai người chúng ta không có quan hệ
gì, giờ tôi không muốn liên lạc với anh nữa, mong anh đừng gọi điện
thoại làm phiền tôi nữa”. Cô vừa nói xong liền không đợi Đỗ Tiệm Vũ trả
lời đã cúp điện thoại.
Vừa nghe cô nói vậy, Đỗ Tiệm Vũ theo bản năng cảm thấy Bách Hợp đang
muốn có danh phận, địa vị với mình. Đàn bà như vậy gã đã gặp nhiều, lạt
mềm buộc chặt thôi, ngoài mặt đối với gã vừa tỏ ra lạnh nhạt vừa nói
không có quan hệ gì với gã nhưng thực ra thì muốn mượn cơ hội này để xác định mối quan hệ giữa hai người thôi. Trong lòng gã cười nhạt, đang
định mở miệng dỗ Bách Hợp vài câu để cho cô không nhịn được
nhắc tới
việc hai người lui tới nữa, đáng tiếc là còn chưa mở miệng nói chuyện
thì đầu kia điện thoại đã truyền tới âm thanh cúp máy. Gã lật đật gọi
lại một lần nữa thì đầu bên kia đã không gọi được, hiển nhiên là lại một lần nữa bị đưa vào danh sách đen. Trong lòng Đỗ Tiệm Vũ có một ngọn lửa không tên bốc lên, gã không nghĩ ngợi liền lại mua một cái sim nữa. Sau một thời gian không lâu lắm, khi Bách Hợp một lần nữa nhận được điện
thoại của gã thì đã có chút im lặng.
“Rốt cuộc anh muốn thế nào?” Bách Hợp hít sâu một hơi, nghĩ đến Đỗ
Tiệm Vũ cũng coi như là một mục tiêu trong tâm nguyện của nguyên chủ,
lúc này không thể đối phó với Phương Xảo Tâm thì trước tiên vẫn không
thể để cho anh chạy mất vì vậy cố nén chán ghét trong lòng hỏi một câu.
“Tiểu Hợp, gần đây rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại lạnh
nhạt với anh như vậy? Anh cho là, anh cho là em thích anh, chẳng lẽ anh
Tiệm Vũ hiểu nhầm rồi sao?” Đỗ Tiệm Vũ giả vờ đau khổ khó nhịn, mang
theo vài phần cảm giác mất mát hỏi một câu. Khả năng diễn xuất của người này cũng không tốt lắm, dùng phương thức khoa trương, thô ráp như vậy
mà cũng lừa được lòng của nguyên chủ. Bách Hợp khẽ mỉm cười, vốn là
không nghĩ đầu tiên sẽ đối phó gã, có thể giữ lại một người chán ghét
như vậy ở trước mặt mình, dù cô muốn đối phó với Phương Xảo Tâm nhưng
lúc này xem ra xử lý Đỗ Tiệm Vũ trước cũng không có gì, dù sao cho dù
Phương Xảo Tâm lại phái người đến thì thật ra mình cũng không sợ, chỉ
hơi phiền toái thôi.
Bách Hợp một lần nữa trực tiếp cúp điện thoại, trong tay cô không có
người nào có thể dùng, cô không dám phân phó bất kỳ người nào của nhà họ Mục. Nhà họ Tần thì ngược lại thật lòng thương cô nhưng trong nội dung
câu chuyện lúc này nhà họ Tần gặp phải khủng hoảng, mình cũng không thể
không hỗ trợ, ít nhất thì cũng không cần làm cho nhà họ Tần loạn thêm.
Trong tay cô tiền tài cũng không ít, muốn tìm một thám tử tư cũng rất dễ dàng. Bách Hợp suy nghĩ một chút, thu đồ vẽ lại, gập hai lá bùa vẽ xong rồi cất vào trong ngực như cất giấu vật quý giá theo bên mình, lúc này
mới trở về phòng.
Cô lên mạng tìm được một thám tử tư cũng không đặc biệt nổi tiếng
trong thành, gọi điện thoại tới đề nghị dùng một trăm ngàn để tìm hiểu
mọi thông tin liên quan đến Đỗ Tiệm Vũ. Đầu này tiếng nói của cô vừa
dứt, bên kia trung tâm thám tử tư đã gọi đến Phương Xảo Tâm ở bên cạnh
Mục Kiêu.
“Chị Phương, phu nhân nói muốn tra lai lịch, thân phận của Đỗ Tiệm
Vũ, ông chủ có đồng ý không? Cung cấp cho phu nhân mấy phần tài liệu
vậy?” Dù là coi như thủ hạ của Mục Kiêu cũng không phải là mỗi cuộc điện thoại đều rơi vào trong tay anh. Thân là trợ lý của anh, mỗi ngày
Phương Xảo Tâm sẽ thay anh chặn vô số cuộc điện thoại, chỉ có một ít
thông tin hữu dụng, Phương Xảo Tâm cho là có giá trị với Mục Kiêu thì
mới chuyển tới tay Mục Kiêu. Những năm gần đây cô ta làm việc rất tốt
nên Mục Kiêu rất tín nhiệm cô ta. Lúc này chỗ thám tử tư gọi điện thoại
tới, con ngươi Phương Xảo Tâm co rút lại. Cô ta nghĩ tới ngày đó ở nhà
họ Mục bị cái loại phế vật, vô dụng đó của nhà họ Tần đánh một bạt tai,
mặc dù trên mặt không hề đau nhưng khi ở trước mặt Mục Kiêu, cái đau lại thấm vào trong lòng cô ta. Nhất là cuối cùng Mục Kiêu không có ra mặt
giúp cô ta mà đứng ở bên cạnh rác rưởi kia, điều này làm cho Phương Xảo
Tâm không thể nào chịu được.
Mình không hề thua kém Tần Bách Hợp, ngoại trừ việc cô ta có cha mẹ
có thể dựa vào thì không thứ gì cô ta có thể hơn được mình. Mà hiện nay
nhà họ Tần cũng sắp sụp đổ, ngay cả nhà họ Tần cũng không coi vào đâu
thì Tần Bách Hợp lại càng không có tư cách trở thành người phụ nữ của
Mục Kiêu, cô ta dựa vào cái gì mà còn dám phách lối như vậy?
Muốn biết thân phận của Đỗ Tiệm Vũ sao? Phương Xảo Tâm khẽ mỉm cười,
thấp giọng phân phó mấy câu: “Làm ra chút thông tin giả đi, thổi phồng
ưu tú Đỗ Tiệm Vũ lên một chút, chắc cậu hiểu.”
Tuy nói như vậy nhưng chân mày Phương Xảo Tâm cau lại một cái, cô ta
đã không thể chờ đợi nữa mà muốn Đỗ Tiệm Vũ câu dẫn Bách Hợp. Từ khi
Bách Hợp đánh cô ta một bạt tai thì cô ta phải khiến Bách Hợp đi chết,
hơn nữa còn là lập tức, lập tức!
Gần đây cô ta đã chuẩn bị phương pháp, lúc này cúp máy xong, một lần
nữa thấy tình cảnh dâm mỹ trước mắt, Phương Xảo Tâm liền hơi cười lên.
Phương Xảo Tâm đã coi Bách Hợp như loại ngực lớn nhưng không có đầu
óc. Trên thực tế quả thật chỉ số thông minh của Bách Hợp cũng không cao
nhưng cô tanhg ở chỗ tự biết mình biết ta. Sau khi gọi điện cho thám tử
tư xong, trong lúc bất chợt Bách Hợp nhớ tới có thể hành động của mình
không gạt được Mục Kiêu. Tạm thời bây giờ cô còn chưa muốn xé rách mặt
với Mục Kiêu vì vậy liền thông báo cho vị quản gia nghiêm túc của nhà họ Mục kia một tiếng. Chính cô cũng không biết số điện thoại riêng của Mục Kiêu nhưng mà quản gia biết. Cô biết sau khi cô nói một lát sau quản
gia sẽ thông báo cho Mục Kiêu. Làm xong tất cả những điều này, lúc đó
Bách Hợp mới thấy yên tâm.