Trên người Mục Kiêu mang theo mùi thuốc lá cùng với mùi nước hoa đàn
ông nhàn nhạt, trộn lẫn vào nhau tạo nên mùi vị đặc biệt trên người anh. Mặc dù hôm nay không đi ra ngoài nhưng anh vẫn mặc áo sơ mi trắng và
quần tây màu đen, làn da tái nhợt không chút huyết sắc, đôi môi kia cũng có chút trắng bệch, dưới mi mắt có chút ánh xanh nhưng bởi vì ngũ quan, dáng dấp của anh có chút thâm thúy cho nên vành mắt đen nhạt lúc này
kia không hề làm giảm vẻ anh tuấn của anh mà ngược lại lại tăng thêm mấy phần mị lực cho đôi mắt đen nhánh của anh.
“Cô muốn tìm thông tin về tên họa sĩ nghèo kia để làm gì?” Anh mở hai cánh tay ra, giữ Bách Hợp lại trong phạm vi hơi thở của mình, biểu tình lười biếng: “Nếu muốn từ bỏ gã ta thì tôi sẽ bỏ qua nhưng nếu muốn
phóng đãng thì trước khi tôi chơi đùa chán cô nghĩ cũng không cần nghĩ
nữa.”
Nói xong lời này, anh xoay đầu lại, cúi thấp mặt xuống, khẽ mỉm cười
với Bách Hợp, hàm răng trắng hếu lộ ra lại mang vẻ âm ngoan như muốn cắn người khác:
“Lời của tôi đã nghe rõ chưa?”
Bách Hợp thở dài, không biết là bởi vì nguyên nhân mang thai hay lúc
này trên người Mục Kiêu có mang theo sát khí nhưng vẫn không lộ ra răng
nanh với cô mà lá gan của cô từ từ lớn lên: “Là anh chưa từng nói với
tôi đấy chứ. Tôi muốn thông tin về anh ta là bởi vì tôi muốn cho anh ta
một bài học, để cho anh ta không còn cả ngày lẫn đêm tới làm phiền tôi.” Cô càng nói càng có chút nóng nảy, tình yêu cùng với nỗi oán hận Đỗ
Tiệm Vũ còn sót lại của nguyên chủ đan xen nhau khiến cho trong lúc nhất thời cô muốn liều mạng áp chế cũng có chút không tỉnh táo được:
“Tôi đã coi thường anh ta, Phương Xảo Tâm muốn cướp anh, tôi không
đồng ý mà anh cũng chưa chơi đùa chán. Tôi còn chưa chơi chán đâu!”
Tâm tình vừa mới không tốt, lời liền thốt ra khỏi miệng. Sau khi Bách Hợp nói xong mới nhớ tới người đàn ông trước mặt này là ai, cô nhắm mắt cắn răng, sâu trong lòng cảm thấy không tốt, muốn cố gắng tỉnh táo lại. Nếu như cô cứ sống chung trong trạng thái như vậy thì đứng nói là hoàn
thành nhiệm vụ thay nguyên chủ mà mình chưa chắc có thể bình an sống đến lúc có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Liên tiếp nhiều lần làm nhiệm vụ đã khiến cho trong lòng cô tích lũy
không ít nỗi buồn, điều tiêu cực. Cho dù cô có tỉnh táo hơn nữa thì lúc
này cũng dễ dàng bộc phát, nhất là nhiệm vụ càng ngày càng khó khăn, hơn nữa do nguyên nhân tinh thần lực chưa đủ nên rất nhiều lần bị tâm tình
của nguyên chủ ảnh hưởng đến lời nói và quyết định của cô, loại cảm giác này cũng không tốt nhưng Bách Hợp cũng không có cách nào. Cô chỉ có thể cố gắng bình tĩnh lại sau đó nói chuyện lại với Mục Kiêu.
Ai ngờ cô còn chưa đem lời xin lỗi nói ra khỏi miệng, Mục Kiêu đã
quay đầu nhìn cô một cái, trong lúc bất chợt nhẹ nhàng cười lên, khóe
miệng vênh lên, híp ánh mắt nói: “Có cốt khí, tôi thích như vậy.”
Anh cười ngã nghiêng ngã ngửa, sóng mắt lưu chuyển, có một vẻ tà khí, gian ác mê hoặc lòng người: “Chờ đó, trưa nay sẽ có thông tin về tên
kia cho em, em cứ việc mà chơi, bảo bối của tôi.” Anh cười lớn nâng đầu
của Bách Hợp lên, môi lại đè lên môi của cô, động tác vẫn thô bạo như
thường lệ, Bách Hợp cố nén lại mới không đẩy anh ra.
Buổi trưa hiếm khi nào Mục Kiêu không đi ra ngoài, nhịn lại tính tình của mình để ăn trưa cùng với Bách Hợp. Đúng lúc trước bữa cơm thì quản
gia đem tài liệu về Đỗ Tiệm Vũ tới, Bách Hợp đang muốn mở ra xem nhưng
một bàn tay Mục Kiêu đặt lên trên tài liệu, ra hiệu cho nữ giúp việc
thay cô múc canh đặt ở trước mặt cô, để cho cô ăn cơm xong mới xem.
Cố nhịn để ăn xong cơm trưa, Bách Hợp lấy tài liệu đến xem một cách
nghiêm túc. Trong tài liệu nói Đỗ Tiệm Vũ xuất thân từ nông thôn, mẹ gã
chỉ là một người phụ nữ bình thường ở thành tây. Cha gã lúc thời niên
thiếu dựa vào làm việc vặt thay người ta mà sống, đến khi Đỗ Tiệm Vũ
mười tuổi thì ngã gãy xương sống, hiện nay nằm liệt trên giường. Cả nhà
chỉ có người con trai duy nhất là Đỗ Tiệm Vũ, lúc cha mẹ sinh ra gã vốn
tuổi tác đã không còn nhỏ nữa, lúc này đã tuổi cao sức yếu đương nhiên
không thể còn khả năng giúp đỡ gã nữa. Ngược lại, anh ta từ nhỏ đã ham
thích hội họa nhưng đáng tiếc hoàn cảnh của nhà họ Đỗ không có khả năng
chu cấp cho anh đi học.
Mà từ nhỏ đã dựa vào sự giúp đỡ của hàng xóm láng giềng mới đi học
được đến bây giờ. Người này mặc dù không có tiền tài nhưng cha mẹ cho gã một dáng vẻ bề ngoài rất tốt vì vậy từ khi gã còn nhỏ đến khi học trung học sơ cấp người thích cũng không ít. Nguyên nhân Phương Xảo Tâm tìm
đến gã là bởi vì ngoại trừ nội tâm Đỗ Tiệm Vũ thâm độc thì gã tập trung
những thứ mà Tần Bách Hợp thích nhất, có thân thế khiến người khác thông cảm, có bề ngoài khôi ngô tuấn tú cho người khác cảm giác an toàn, gã
còn có cái miệng khéo ăn nói, chim sẻ trên bầu trời cũng có thể bị anh
dụ xuống, phải đối phó với một người con gái không rõ sự đời thì kết quả không cần phải nói. Mà điều Phương Xảo Tâm đáp ứng gã chính là sau khi
chuyện thành công ngoại trừ cho gã một người phụ nữ có tiền thì quan
trọng hơn là cho anh một con đường, đồng ý cung cấp tiền cho anh đi Pari học nghệ thuật.
Trong tài liệu còn có một đĩa CD, Bách Hợp vừa muốn đứng dậy thì một
bàn tay thon dài gầy gò đã lấy mất, đưa cô một cốc trà táo đỏ ấm áp bồi
bổ thân thể. Mục Kiêu đem đĩa CD đưa cho người giúp việc, tỏ ý muốn cô
mở tivi trên tường lên. Khuôn mặt đầu tiên xuất hiện là của một bà lão
chừng sáu mươi tuổi, lúc này bà ta đang đắc ý lại có chút khinh thường
nói:
“Có một người phụ nữ trong thành, có tiền thì có tiền đấy, nghe nói
là con gái của ông tổng giám đốc nào đó, đáng tiếc không phải là một
người non nớt gì mà chỉ là một chiếc giày rách còn lại sau khi người ta
đã chơi chán. Tôi và Tiểu Vũ của nhà tôi đều không muốn nhưng người đàn
bà đó hết lần này tới lần khác cứ dây dưa với nó mãi. Ai, con dâu gì
chứ, không sợ mọi người cười nhạo, tôi còn không đồng ý mối hôn sự này
đâu. Cho dù đối phương có mang tiền đến tận cửa thì tôi cũng chẳng hiếm
lạ gì.”
Không biết tư liệu này ghi lại được từ đâu, Bách Hợp thấy cái này thì tim lập tức có chút đau đau, giống như bị người khác dùng lực nắm lấy
vậy, trong nháy mắt nhịp tim
tăng nhanh. Đây cũng là do cảm xúc của
nguyên chủ tạo nên, Bách Hợp liên tiếp hít thở sâu nhiều lần vẫn không
thể bình tĩnh được. Mục Kiêu ở bên cạnh tựa tiếu phi tiếu nhìn cô chằm
chằm, cũng không có vội vàng uy hiếp cô.
“Giày rách mà tôi đã chơi qua rồi, người ta cũng không muốn, em phải
làm sao đây?” Trong mắt Mục Kiêu lóe lên hàn quang, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh ghế salon có đặt một
hộp xì gà, anh theo bản năng muốn đứng dậy đi lấy, tay mới vừa đưa ra
thì lại buông xuống, lập tức biểu cảm có chút tức giận, thật lâu sau mới hừ lạnh, đá chiếc bàn uống trà nhỏ, “xoảng” một tiếng thật lớn, toàn bộ đồ ở trên rơi xuông khiến Bách Hợp sợ hết hồn. Lúc này Bách Hợp mới
phục hồi tinh thần, cảm giác đau đớn trong lòng kia mới dần dần phai đi.
Trong đĩa CD, người phụ nữ lớn tuổi đó nói Tần Bách Hợp không biết
xấu hổ quyến rũ con trai bà ta, đang khoe khoang với hàng xóm cách vách. Nhưng không biết có phải hay trái tim vừa mới đau đớn không mà lúc này
Bách Hợp hết sức tỉnh táo. Sau khi xem hết những thứ này, cô biết bà lão này cũng không thật thà, biết điều như vẻ bề ngoài vậy, tự nhiên càng
không do dự. Cô quay đầu nhìn Mục Kiêu một cái, khẽ mỉm cười: “Mục Kiêu, anh hãy giúp đỡ em một chút đi. Cô nói xong liền đứng dậy, ghé vào bên
tai Mục Kiêu nhẹ giọng nói mấy câu.
Lúc đầu thần sắc Mục Kiêu còn có chút khó chịu, tay nắm chặt cổ tay
cô tỏ vẻ muốn hất ra nhưng sau khi nghe một lát liền cảm thấy có hứng
thú, khóe miệng nhếch lên, vốn là động tác muốn ngăn cô lại thì trở
thành ôm cô vào trong ngực, sau khi nghe Bách Hợp nói xong mới cười lên: “Được, cái này tôi thích”
Bách Hợp mỉm cười nói: “Chỉ là lấy gậy ông đập lưng ông mà thôi”
Ban đầu Đỗ Tiệm Vũ lừa gạt Tần Bách Hợp vẽ tranh khỏa thân khiến cho
danh tiếng của Tần Bách Hợp bị tổn hại. Giờ điều Bách Hợp định làm cũng
rất đơn giản, chỉ là để Mục Kiêu giúp cô ép bà Đỗ cũng bị vẽ ra một bộ
tranh khỏa thân mà thôi. Không phải Đỗ Tiệm Vũ muốn nổi tiếng sao? Cô sẽ cho gã ta thật nổi tiếng, tốt nhất là tiếng xấu cả đời, cho dù sau này
gã có trở lại thì cũng sẽ không thoát khỏi bóng đen của những điều này.
Buổi chiều, lúc Mục Kiêu bị một cuộc điện thoại gọi ra ngoài, anh ăn
mặc phong lưu hào phóng, lúc rời đi là một bộ dạng nhân mô cẩu dạng*
(Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người
trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó).
Bách Hợp đang chuẩn bị về phòng để tiếp tục vẽ thì Đỗ Tiệm Vũ lại gọi
điện thoại đến.
Mấy ngày liên tiếp gã không hoàn thành yêu cầu của Phương Xảo Tâm
khiến cho cô ta hết sức bất mãn. Đỗ Tiệm Vũ tự nhận mình là người có tài nhưng chỉ bởi nhà nghèo quá nên chặn đứng bước chân của mình mà thôi.
Bây giờ khó khăn lắm mới có một người đem cơ hội đặt trước mặt gã, gã
nhất định phải quý trọng. Vì vậy, mặc dù trong lòng có chút nóng nảy
nhưng hiện nay yêu cầu của Phương Xảo Tâm chỉ có một đó chính là hẹn Tần Bách Hợp ra ngoài mà thôi. Đỗ Tiệm Vũ vừa sợ Phương Xảo Tâm đổi ý, lại
sợ tiền đồ của mình vì vậy mà bị hủy trong tay Bách Hợp vì vậy liền
không để ý Phương Xảo Tâm muốn hẹn Bách Hợp ra ngoài làm gì đã đồng ý
ngay.
Lúc gã gọi điện thoại tới Bách Hợp còn chưa lên lầu, quản gia liền
đưa điện thoại đến bên tai cô. Bách Hợp vừa nghe đến giọng nói của Đỗ
Tiệm Vũ thì mặt đã đen lại: “Đỗ Tiệm Vũ, anh thật là âm hồn không tan
mà”
“Tiểu Hợp, rốt cuộc anh đã làm sai ở đâu thì em hãy nói ra đi. Anh
rất cần em, anh nhớ em. Anh thừa nhận là anh yêu em, anh đã yêu người
phụ nữ vô tình vô nghĩa này rồi”. Lúc Đỗ Tiệm Vũ nói ra lời này có chút
bộ dạng ủ rũ cúi đầu, lạc giọng gào xong những lời này thì thật giống
như đã khốn khổ vì tình đến không có cách nào quay lại vậy. Bách Hợp
giống như nghe được tiếng khóc, khóe miệng không khỏi liền co quắp. Cô
thật không có thời gian dây dưa với Đỗ Tiệm Vũ, dù sao rất nhanh anh sẽ
biến mất khỏi trước mặt mình, bực bội với loại người này thật sự là một
chuyện không có ý nghĩa.
Bách Hợp liền ngắt điện thoại, mới vừa lên lầu, mới khoảng nửa tiếng
sau thì dưới lầu liền truyền đến tiếng chuông báo động. Toàn bộ hệ thống an ninh trong nhà họ Mục đều hoạt động. Cô đang ở trong phòng vẽ vẽ
bùa, mới vừa cất một tấm định thân phù vừa vẽ xong vào trong túi mang
theo bên mình thì có người vòng đến phía sau lưng, một tấm giẻ không
biết dính thứ gì được nhét vào trong miệng cô, trong lòng Bách Hợp vừa
định chửi mắng thì con mắt đảo một cái đã nhanh chóng ngất đi.
Khi tỉnh lại, tiếng động xung quanh đinh tai nhức óc, cô giống như bị người khác vác trên vai, bả vai húc vào dạ dày của cô khiến cho cô cảm
thấy buồn nôn. Âm nhạc chấn động bốn phía khiến cho tim của cô đập
nhanh hơn một chút, đang lúc mơ hồ thì cửa bị mở ra, cô bị vác vào trong nhà vượt qua một đám hộ vệ áo đen, lúc này người vác cô mới ném cô
xuống đất. Cô bị ngã trên đất, đụng phải một cái tủ kính đau đến mức cả
người co quắp, lúc này mới hoàn toàn tỉnh táo.