Bia Đỡ Đạn Phản Công

Nữ Vương Và Tiểu Bạch Hoa (11)


trước sau

“Ngài Hirayama, xem tôi mang người đến cho ngài.” Giọng nói quen thuộc của Phương Xảo Tâm vang lên, lời này như là một tiếng sấm vang bên tai Bách Hợp, mí mắt đang nặng trĩu vậy mà thoáng cái đã mở ra nhìn bốn phía, hình như đây là phòng bao, trong phòng có ba người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, có một đám phụ nữ mặc bộ váy con thỏ đang quỳ gối trước mặt mấy người kia, mông cao cao vểnh lên, rãnh ngực nâng ly rượu, trên cặp mông của cô gái thỏ còn gắn cái đuôi thỏ, nhìn rất dâm mị.

Người đàn ông tóc húi cua, ăn mặc ki-mô-nô hở ngực ngồi bên cạnh Mục Kiêu khi nhìn thấy Bách Hợp ngồi dậy thì híp mắt lại, y đang hưởng thụ đám thiếu nữ phục vụ, lúc này lại thấy người không nên xuất hiện ở chỗ này, tuy sắc mặt nhiên không thay đổi, nhưng bên khóe miệng vui vẻ lại dẫn theo hung tàn, trong mắt hung quang lập loè, đang định mở miệng thì Phương Xảo Tâm lại nói tiếp: “Cô ta là người con gái ngây thơ, tuy không còn là xử nữ nhưng đang mang thai, nếu khiến nghiệt chủng kia chui ra, không phải rất thú vị sao? Tôi biết rõ ngài Hirayama có một loại phương pháp, có thể lôi đứa bé từ trong bụng mẹ ra mà không cần gây mê, nhưng vẫn chưa từng thấy tận mắt, không biết tôi vinh hạnh này không?”

Taisa Hirayama là nhân vật nổi danh trong hắc đạo Nhật Bản, đã có nhiều năm giao tình với Mục Kiêu, hàng năm gia tộc Hirayama huấn luyện phụ nữ thì Taisa Hirayama đều sẽ tiễn đưa cho Mục Kiêu một ít, hai người bảo trì quan hệ bạn bè, Taisa Hirayama thấy rất nhiều phụ nữ và đùa bỡn cũng nhiều, nhưng y là người huyết tinh hung tàn, rất thích hành hạ nữ nhân. Mặc dù Phương Xảo Tâm biết chưa chắc y đã chơi đùa phụ nữ có thai hoặc chơi đùa rồi, nhưng nếu là phụ nữ mà Mục Kiêu đưa tới thì gã sẽ vô cùng cảm thấy hứng thú.

Mà hồi trước Mục Kiêu thu nhiều phụ nữ của Taisa Hirayama, còn Tần Bách Hợp chỉ là một đồ chơi quý hơn mấy đồ chơi khác của anh mà thôi, nhưng chắc anh sẽ không vì một người đàn bà mà cự tuyệt lợi ích.

Đây là cái giá lớn mà Bách Hợp cả gan dám đắc tội cô, vị trí Thiếu phu nhân nhà họ Mục sau này sẽ thuộc về cô, người phụ nữ có thể công khai đứng bên cạnh Mục Kiêu cũng chỉ có cô. Bách Hợp dám làm cô mất mặt trước đám người hầu thì hôm nay mình trả đòn lại, thân thể cô ta bị ô uế, chắc mệnh cũng bị mất luôn, Mục Kiêu không sẽ vì cô ta mà đắc tội cá sấu lớn của hắc đạo, dù cô ta còn sống chỉ cần cô ta chỉ bị đánh lên tiêu chí của gia tộc Hirayama, về sau cô ta cũng đành phải sống ở Nhật Bản nốt quãng đời còn lại, có thể nghĩ, đi theo Taisa Hirayama người như vậy, trừ bỏ bị coi là đồ chơi đùa bỡn thì cả đời này muốn sống không được muốn chết không xong.

Phương Xảo Tâm biết rõ Taisa Hirayama có một trang viên. Bên trong nuôi nhiều nữ nô bị ô nhục, người không ra người quỷ không ra quỷ.

Bách Hợp còn chưa nhìn rõ hoàn cảnh trong phòng thì đã bị Phương Xảo Tâm nhấc lên, kéo cô đi tới chỗ người đàn ông trung niên mặt mũi tràn đầy dữ tợn kia. Cô cười lạnh hai tiếng, thấy Mục Kiêu đang muốn nói với Phương Xảo Tâm nhưng anh lại không có cơ hội, trong phòng tiếng đàn bà ngâm nga cùng với tiếng cười nhõng nhẽo vang lên.

“Cô. . .” Phương Xảo Tâm còn chưa nói hết thì Bách Hợp thấy mình sắp bị bắt đến chỗ đám thiếu nữ đang vểnh mông thì rút ra một tờ bùa trong người ra, Phương Xảo Tâm lại gần cô nên vừa vặn thuận tiện ếm bùa vào ngực Phương Xảo Tâm.

Động tác này khiến tất cả mọi người ngẩn ngơ, Mục Kiêu trợn mắt lên suýt nữa còn phun rựou ra.

Phương Xảo Tâm còn đang nói chuyện thì bị ngưng trê, rất nhanh cô ta liền phát hiện sự khác thường, hơi bối rối nói: “Sao tôi không thể động đậy được?”

Lúc này Bách Hợp mới từ từ đứng thẳng người, vừa sửa sang tóc của mình, vừa cười nói với Mục Kiêu, ném một cái ánh mắt xem thường: “Ông xã, em xuất hiện có kinh mà không có hỉ nhỉ?” Chính cô còn không biết tại sao mình tới đây, nhưng lúc này cô lại khiến cho Mục Kiêu kinh hỉ, còn Taisa Hirayama còn đang nhíu mày thì lại cười bí hiểm: “Mục Tang?” Tiếng nói của người trung niên này hơi cổ quái, lúc nói chuyện khiến cho người nghe lạnh run.

“Ngài Hirayama? Không biết ngài có dám thu một lễ vật không?” Bách Hợp đã nghe thấy Phương Xảo Tâm gọi y là ngài Hirayama, giờ nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc áo đen ngồi bên cạnh lão ghé vào lỗ tai anh nói cái gì đó chắc chỉ là một người phiên dịch mà thôi, bởi vậy đương nhiên cô biết rõ ai mới là ngài Hirayama. Bách Hợp đứng vững vàng rồi chỉ chỉ Phương Xảo Tâm, lại đá văng người thiếu nữ đang quỳ trước mặt đi, thiếu nữ hét lên một tiếng rồi lăn qua một bên, chén rượu rơi xuống trên mặt đất, ‘Keng’ một tiếng vỡ nát bét, chất lỏng màu nâu nhạt chảy xuống thảm trắng.

Bách Hợp đẩy người đàn bà đang ôm đùi Mục Kiêu ra, không hề khách khí ngồi xuống trên đùi Mục Kiêu, cơ thể căng cứng giờ phút ngày mới được buông lỏng.

Trong phòng toàn đàn ông hung tàn nhưng Bách Hợp thấy Mục Kiêu quen thuộc nhất, khách quan mà nói cho dù Mục Kiêu nguy hiểm thì cũng tốt hơn những người khác ở đây. Cô gắt gao ôm lấy eo Mục Kiêu, lúc này mới cảm thấy nhẹ nhàng thở ra. Cho dù làm xong hết thảy nhưng Bách Hợp vẫn còn hơi khẩn trương, người đàn ông bên cạnh cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cô sởn hết cả gai ốc, Bách Hợp lại tranh thủ thời gian kéo tay Mục Kiêu vòng lên lưng mình, ôm chặt Mục Kiêu rồi nói: “Ông xã, anh
cho em mượn dao găm chơi đùa một lát.”

Ánh mắt của cô nhìn chằm chằm vào Phương Xảo Tâm xem, bên khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, sau khi nói xong thì Mục Kiêu không có nhúc nhích gì, Bách Hợp tự đi lục, tay vừa giơ ra thì Mục Kiêu đã bắt được tay cô, ánh mắt đen tối lại, giọng nói khàn khàn: “Đừng nói đùa với ngài Hirayama nữa.”

Ánh mắt Mục Kiêu âm trầm xuống, hiển nhiên cũng không thích Bách Hợp đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, lúc này cả người anh đều cứng ngắt, cánh tay ghìm chặt eo Bách Hợp, chặt đến nỗi khiến cô hơi đau, thấy rõ ràng trong lòng Mục Kiêu đã giận dữ nhưng chỉ cố nén mà thôi.

Bách Hợp mím môi, ôm lấy đầu Mục Kiêu kéo xuống dưới, bờ môi dán lên, một rồi tranh thủ lục lọi túi quần anh. Lúc đầu Mục Kiêu còn căng cứng, càng về sau chính mình chủ động đưa dao găm vào tay cô, Bách Hợp nhẹ nhàng thở ra, đang định đẩy anh ra thì Mục Kiêu lại cắn môi cô một ngụm, rồi mới rời khỏi cô.

“Đưa Phương Xảo Tâm tới chỗ tôi, không nên đụng đến đồ vật trên ngực cô ta.” lúc này Bách Hợp đang cố nén giận, cô lạnh lùng nhìn Phương Xảo Tâm, mọi người nghe thấy cô phân phó thì hơi nghi hoặc khó hiểu, Mục Kiêu cau mày nhìn thoáng qua Phương Xảo Tâm không thể động đậy, Phương Xảo Tâm chưa từng chật vật mà giờ này lại hiện ra bộ dáng này, khiến cho Mục Kiêu cảm thấy cổ quái đồng thời vỗ tay phát ra tiếng.

Phương Xảo Tâm bị vừa mới bị hành động của Bách Hợp sợ ngây người, sau một phút cô ta phát hiện mình không thể động đậy được nữa, cô luôn luôn là người theo chủ nghĩa vô thần nên không có cho rằng Bách Hợp ếm bùa cô, cho dù thấy được lá bùa màu vàng buồn cười dán trước ngực, nhưng cô cũng chỉ cho là Bách Hợp rắc cái thuốc kỳ lạ gì thôi, lúc này lại thấy nụ cười của Bách Hợp, rồi thấy cô ấy lôi dao ngăm ra, Phương Xảo Tâm nghiêm nghị quát:

“Tần Bách Hợp, cô muốn làm gì tôi?”

Trước kia cô không bao giờ để mắt tới vị đại tiểu thư này, Phương Xảo Tâm đáng lẽ không sợ nhưng cô lại dực ảm có chuyện không tốt xảy ra, sắc mặt trở nên có chút khó coi lên, vừa định uy hiếp hai câu thì Mục Kiêu đã bảo người dịch chuyển cô tới gần hơn, Bách Hợp liếc qua người được xưng là ngài Hirayama Nhật Bản, không khỏi cảm thấy phía sau lưng run lên, rồi kéo Mục Kiêu đứng dậy, lại để cho hai tay anh ôm chặt lấy lưng mình thì mới có cảm giác an toàn, cô rút dao găm ra, mũi đao nhẹ nhàng xoay tròn trước ngực Phương Xảo Tâm.

“Ngài Hirayama muốn nhìn không?” Bách Hợp quay đầu lại hỏi Taisa Hirayama một câu, người phiên dịch bên cạnh dịch lại cho lão nghe trên mặt, Taisa Hirayama lộ ra dáng tươi cười, một mặt nhẹ gật đầu rồi đưa tay ý mời Bách Hợp.

“Tần. . .” Phương Xảo Tâm đang còn muốn uy hiếp thì Bách Hợp thấy roi chuyên môn dạy dỗ nữ nô ở trên mặt bàn, cô không chút nghĩ ngợi liền cầm lên, gập cây roi lại rồi vung ra, “bốp” một cái vung tới mặt Phương Xảo Tâm! Cái này roi cũng không biết nó làm từ cái gì, cho dù Bách Hợp không ra sức lắm nhưng bởi vì roi khiến bên má Phương Xảo Tâm hiện ra hai vết lằn đỏ, cô ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, vết thương trên mặt cộng với thái độ của cô ta thật khiến nhân sinh ra một loại khoái cảm muốn quất cô ta.

“Câm miệng! Nếu nói nữa thì sẽ đào mắt cô ra!” Bách Hợp khẽ hừ một tiếng, hôm nay cô đang tại phòng vẽ tranh không hiểu sao lại xuất hiện ở chỗ này, nhất định có liên quan tới Phương Xảo Tâm, thù này không báo thì cô tức giận khó tiêu mất, cô cắt đứt hết cúc áo sơ mi của Phương Xảo Tâmlộ ra bộ ngực trắng như tuyết.

“Ngài Hirayama thích lễ vật này không?” Bách Hợp chỉ cắt một nửa, liền dừng tay rồi quay đầu lại đặt câu hỏi.

Phương Xảo Tâm là người phụ nữ cao ngạo giờ phút này lại bị người khác tra tấn, hiển nhiên đàn bà như thế sẽ khiến mọi người hứng thú đấy, tự nhiên Taisa Hirayama cũng có hứng thú, anh nhìn Mục Kiêu giống như là ý hữu sở chỉ (lời ít ý nhiều): “Chỉ sợ Mục Tang không chịu bỏ những thứ yêu thích.” Lúc anh nói chuyện thì giọng nói âm trầm ngữ điệu lại kỳ quái, khiến cho người nghe nổi da gà.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện