Trên thực tế, số tiền mà ngày thường Phong Bách Hợp làm thêm kiếm
được hoàn toàn đủ để một mình cô tiêu dùng, nhưng vì còn có Phong Lệ
Dương, nên mới có vẻ vô cùng nghèo túng mà thôi, thân thể Phong Lệ Dương vốn không tốt, một tháng ít nhất cũng phải bốn năm lần vào viện, mấy
căn bệnh vặt như cảm sốt liên miên không dứt, mỗi lần vào viện cũng phải mất đến hai ba trăm đồng, cho dù Phong Bách Hợp một tháng liều mạng
nhịn ăn nhịn tiêu tiết kiệm cũng không đủ dùng. Nhưng lần này Bách Hợp
căn bản không định quản Phong Lệ Dương nữa, tự nhiên cũng không định
liều mạng giống như Phong Bách Hợp lúc trước.
Cô không muốn điều dưỡng tốt thân thể Phong Lệ Dương, tránh cho về sau để cho kẻ tu luyện ở dị thế kia chiếm được tiện nghi.
Đứng dậy phủi mông một cái, chỗ đùi có mấy vết ứ xanh đến mức dọa
người khiến Bách Hợp nhíu mày, đối phó Nguyên Nhã Lan không dễ, dù sao
thì dưới tình huống thân phận địa vị hai người không ngang nhau, muốn
khiến cho Nguyên Nhã Lan không ức hiếp mình nữa cũng không phải việc dễ
dàng gì, mà càng khó khăn hơn chính là chuyện của Phong Lệ Dương. Vị tu
tiên giả kia cũng không phải hạng người dễ bị lừa bịp, không chỉ giết
người không chớp mắt, mà hắn còn luôn mồm mượn cớ người tu tiên nhất
định phải vứt bỏ thất tình lục dục, phải biến đổi đến mức tâm ngoan thủ
lạt. Cho nên hắn giết người không chớp mắt, ngoại trừ đối với người đàn
bà của mình có chút nhân tình, đối với những người khác lại là thủ đoạn
hung tàn.
Nhưng mà khiến cho Bách Hợp cảm thấy an ủi chính là trong nội dung vở kịch dù sao cũng từng đề cập qua, bởi vì linh khí của thời đại này mỏng manh, Phong Lệ Dương sau khi bị xuyên qua kì thực tu luyện vô cùng
chậm, nếu không phải vì thần chí của bản thân hắn mạnh mẽ, nguyên chủ
Phong Lệ Dương lại là đứa ngốc, hắn mới có thể chiếm đoạt cỗ thân thể
này vô cùng dễ dàng, đến nỗi hắn còn dư thừa hơn phân nửa sức mạnh đem
đi cải tạo thân thể, đạt tới cấp luyện khí sơ kỳ, đã dùng được chút pháp thuật đơn giản, khiến cho người ta thoạt nhìn kinh ngạc vô cùng.
Thật ra thì những pháp thuật này nhìn qua tuy mới mẻ lại có chút thần thông quảng đại. Nhưng nếu luận về thực lực cũng không nhất định mạnh
được bao nhiêu. Cho dù là sau khi pháp thuật đại thành, Phong Lệ Dương
nhiều lắm cũng chỉ có thể dùng chút phong nhận đả thương người mà thôi.
Hắn đoạt không được tính mạng người khác, chỉ là vận khí của hắn cũng
không phải tốt bình thường, hắn liên tiếp làm quen được mấy đàn bà có
lợi với hắn, lợi dụng tài nguyên của những người phụ nữ này, khiến tiền
tài của hắn càng ngày càng nhiều, cuối cùng đạt được một phen sự nghiệp
cho chính mình.
Bách Hợp tính toán trong lòng một phen, lần này cô tạm thời không
thích hợp để luyện võ công cao thâm, cô dự định luyện Cửu Dương Chân
Kinh sau. Trước tiên có thể luyện Cửu Âm Chân Kinh cùng với Đạo Đức Kinh để phụ trợ, tuy không biết tình trạng của Phong Lệ Dương có được tính
là lệ quỷ tá thể hoàn hồn hay không, nhưng hi vọng ít nhiều có chút tác
dụng với hắn, ngay từ đầu ngăn chặn hắn ta tu luyện pháp thuật, cố trì
hoãn hắn vài năm, đợi đến lúc võ công của mình luyện đến mức không sợ
hắn rồi tính.
Buổi trưa nguyên chủ phải về nhà làm cơm cho Phong Lệ Dương, sau đó
lại vội vội vàng vàng chạy đi học. Bách Hợp lúc này cũng định về nhà tắm rửa, lấp đầy bụng trước rồi nói.
Lúc về đến nhà họ Phong, trong nhà vắng ngắt, Phong Lệ Dương bị trói
trong phòng khách, lúc nghe thấy Bách Hợp trở về, hướng cô lộ ra cái bộ
dạng ngốc nghếch, toét miệng cười: “Hì hì.” Đến cái độ tuổi này rồi, kỳ thực cậu vẫn chưa biết nói chuyện, đôi mắt thoạt nhìn hắc bạch phân
minh, trong suốt dị thường, khiến Bách Hợp không khỏi ngẩn người. Đôi
mắt của cậu sạch sẽ giống như trẻ con, khuôn mặt vô cùng tuấn tú trắng
nõn, đáng tiếc chính là hơi ngốc một chút.
“Đói, đói, bụng bụng đói.” Phong Lệ Dương giãy dụa hai cái, bởi vì
lúc trước cậu quá ngốc, đến ngay cả một số kiến thức an toàn cơ bản cũng không biết, Phong Bách Hợp sợ cậu tổn thương bản thân, cho nên thường
xuyên không dám để cậu ở nhà một mình, lúc mình ra ngoài sẽ trói hắn
lại, phòng ngừa Phong Lệ Dương một ngày nào đó thương tổn tới bản thân.
Mà hành động này về sau cũng trở thành một trong những cái cớ để kẻ
xuyên qua lạnh nhạt với cô. Bởi vì Phong Lệ Dương không có kí ức, kẻ
xuyên qua liền cho rằng Bách Hợp ngược đãi nguyên thân, một lòng muốn
thay cậu ấy báo thù, vì vậy vô cùng lạnh nhạt, hà khắc với Bách Hợp.
Lúc này nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch kia, tuy biết chính mình
không nên giận lây sang một người trưởng thành mà lại giống như đứa trẻ
to xác, nhưng trong lòng Bách Hợp như cũ vẫn không nhịn được nổi lên vài phần phiền chán, cảm thấy có chút đồng tình thay cho nguyên chủ.
Trong phòng bốc lên một cỗ mùi thối, quần của Phong Lệ Dương lách
tách ẩm ướt, bên trong chắc là vật bài tiết đại tiểu tiện, cứ mỗi lần
cậu giãy dụa một chút thì mùi thối lại xộc ra. Bách Hợp đóng cửa lại,
chân mày lập tức liền dựng thẳng lên, cô cởi bỏ sợi dây thừng đang trói
cậu, nhìn Phong Lệ Dương vui vẻ đứng dậy, cái quần kia vẫn còn ép sát
trên người cậu, trên ghế gỗ là một bãi ẩm ướt.
“Vào nhà vệ sinh.” Gương mặt Bách Hợp lạnh lùng phân phó một câu,
Phong Lệ Dương mở to hai mắt nhìn cô, phảng phất giống như không hiểu cô đang nói gì. Phong Bách Hợp của ngày trước tuyệt đối không nỡ nhìn thấy loại ánh mắt này của anh trai, nhưng Bách Hợp không giống, trải qua
nhiều lần làm nhiệm vụ như vậy, cô biết rõ cho dù là loài súc vật không
có trí tuệ nhất, chỉ cần dạy mẫu các hành vi cố định cho chúng, về sau
chúng sẽ biết dựa vào những động tác này mà làm theo. Ngày trước Phong
Bách Hợp quá cưng chiều người anh trai này, nhưng Bách Hợp bây giờ không muốn thay cô ấy chăm sóc anh trai giống như thế. Vì thế cô chỉ tay về
hướng nhà vệ sinh, lặp lại câu nói một lần nữa: “Vào nhà vệ sinh.”
“Ô?” Phong Lệ Dương nhìn Bách Hợp có chút không hiểu, sau đó lại bắt đầu vung tay giậm chân khóc lóc: “Đói, đói rồi.”
Bách Hợp không nói hai lời, liếc nhìn xung quanh, lúc nhìn thấy cái
xẻng, liền cầm tới, lập tức quất vào chân của Phong Lệ Dương, Phong Lệ
Dương chưa từng chịu qua đòn roi liền bị dọa sợ, miệng gào khóc ngày
càng ác liệt, cậu đang định chạy nhưng vì bị trói cả một buổi sáng, cho
nên không có sức chạy, sau khi bị Bách Hợp đánh cho quỳ rạp trên mặt
đất, hắn khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, cuối cùng thật vất vả mới hiểu
được ý của Bách Hợp, run rẩy đi vào nhà vệ sinh.
“Cởi quần ra.” Mất một lúc cứ như vậy, Bách Hợp cũng mệt đến mức thở
hồng hộc. Cô không biết Phong Bách Hợp lúc trước làm thế nào mà kiên trì được, đối mặt với một người đàn ông trưởng thành đến ngay cả cuộc sống
cơ bản cũng không thể tự lo, Phong Bách Hợp ngày xưa chịu đựng không
biết
bao nhiêu gian khổ, cũng chính vì thế mà Phong Lệ Dương sau khi
xuyên qua lạnh nhạt với cô, mới khiến cho cô cảm thấy vô cùng đau lòng,
phảng phất giống như trời sụp đất lở.
Lại đánh Phong Lệ Dương hai cái, cậu ta mới chịu khóc lóc cởi quần
ra. Quả nhiên đại tiểu tiện lên ghế rồi, Bách Hợp cố nhẫn nhịn cảm giác
buồn nôn, để cho hắn tự mình ngồi trong nhà vệ sinh tắm rửa thân thể
trước, một mặt lại bảo cậu chà xát quần, Phong Lệ Dương khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, lúc này nhìn Bách Hợp, trong mắt đều mang
theo chút sợ sệt.
Thu dọn xong mấy thứ này, Bách Hợp lại đi tìm quần cho cậu mặc, bảo
cậu ngoan ngoãn ngồi trên ghế không được nhúc nhích, chính mình cũng
nhanh chóng tắm rửa một cái rồi mới vào bếp nấu nấu cơm, lúc bưng đồ ăn
ra thấy Phong Lệ Dương ngồi ở trên ghế không nhịn được lại tiểu bậy. Cô
hít vào một ngụm khí, bảo Phong Lệ Dương lần nữa vào nhà vệ sinh giặt
quần, không biết có phải hay không bởi vì Bách Hợp vừa mới dạy qua cho
cậu, cậu cúi thấp đầu ngoan ngoãn đem quần vào nhà vệ sinh giặt sạch,
lúc này mới lần nữa rụt rè thay bộ quần áo sạch sẽ đi ra.
“Về sau phải vào nhà vệ sinh, tè ra quần thì tự mình đi giặt, lúc em
không có nhà, ngoại trừ nhà vệ sinh ra, chỗ nào cũng không được đi, đồ
vật gì cũng không được chạm, chỉ được phép ngồi trên ghế.” Bách Hợp cũng không định lại trói buộc hắn giống như nguyên chủ, mặc dù là hành động
bất đắc dĩ quan tâm hắn, nhưng cứ thế này đối với bệnh tình của hắn cũng không giúp được gì. Nếu đã gặp phải người anh trai như thế này của
nguyên chủ, Bách Hợp lúc này cũng coi như đã tiếp quản thân thể của
nguyên chủ, những chuyện nên làm đương nhiên phải làm.
Phong Lệ Dương thấy cô giơ đũa lên, rụt rè gật đầu. Ăn cơm xong Bách
Hợp dặn dò cậu ngồi trên ghế không được di chuyển, lại tốn mất hơn nửa
ngày chỉ để nói cho hắn biết thế nào là đi vệ sinh. Mặc dù Phong Lệ
Dương ngốc, nhưng nếu đem một việc nhiều lần dạy cho cậu, cho dù trong
lòng cậu không hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa gì, nhưng kỳ thực cậu cũng
sẽ biết dựa vào mà làm theo. Bách Hợp rất sợ cậu ta vẫn không biết, lại
cố ý thử một lần nữa để cậu vào nhà vệ sinh, thấy vẻ mặt cậu ta mặc dù
ngốc nghếch nhưng tốt xấu gì cũng học xong điểm này, trong lòng mới thở
dài nhẹ nhõm.
Buổi chiều ở nhà dạy Phong Lệ Dương, ngay cả trường học Bách Hợp cũng không đi. Nhà họ Phong vô cùng nghèo, ngoài chỗ bất động sản lúc đầu
cha mẹ Phong gia lưu lại này, cũng chẳng còn tài sản nào khác. Căn nhà
này là Phong Lệ Dương đứng tên, tuy cậu ngốc nhưng lúc đầu vì tuổi của
Phong Bách Hợp quá nhỏ, đến ngay cả chứng minh thư cũng không có, đương
nhiên không thể sở hữu bất động sản, mà vị tu tiên giả kia đến từ dị thế cũng vì dựa vào việc bán đi căn nhà này của Phong gia, bắt đầu chuyến
hành trình phát tài của hắn. Bách Hợp lúc này cũng không định tặng không số tiền bán căn nhà này cho kẻ xuyên qua kia, cô dự định đi trước một
bước bán căn nhà đi.
Tuy cuộc sống của anh em nhà họ Phong trong kinh đô vô cùng nghèo
khổ, nhưng căn nhà này lại có giá trị gần trăm vạn, mặc dù diện tích
không lớn, nhưng vì vị trí cũng không tính là quá kém, hơn nữa lại nhiều lần nghe nói từng có tin đồn khu bên này cần mở rộng, cho nên giá trị
của căn nhà này ngược lại cũng không thấp. Lúc trước Phong Bách Hợp muốn lưu giữ lại chút căn cơ, rất sợ về sau anh trai không có chỗ nương tựa, vì thế bản thân liều chết cũng không muốn bán nhà, còn nghĩ đến nếu
mình không làm được nữa thì dùng căn nhà này để đổi lấy một người có thể chăm sóc cho anh trai.
Bách Hợp nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau liền cầm giấy tờ nhà đất
trực tiếp tìm được nơi môi giới. Nhà cửa bên này vì cần mở rộng, lúc này giống như không có ai chịu bán, hơn nữa giá cả Bách Hợp muốn lại không
cao, vì thế rất nhanh liền có người mua tìm tới cửa, sau khi đàm phán
xong toàn khoản là chín mươi vạn, việc sang tên chỉ cần dùng ba ngày
liền hoàn thành.
Người mua kia cũng không cần ở ngay, thấy Bách Hợp bán nhà vô cùng
thoải mái, giá cả lại rẻ, vì thế giao hẹn trước khi căn nhà chưa phá bỏ
hay dời đi nơi khác, hai anh em có thể ở lại, vô duyên vô cớ lại được
nhiều hơn một khoản tiền, còn tiết kiệm được cả tiền thuê nhà, đương
nhiên Bách Hợp vui vẻ, hơn nữa còn có chín mươi vạn này, về sau cô cũng
không cần giống như nguyên chủ liều sống liều chết mà làm việc, cũng
không cần nhặt rác trong trường học nữa. Nguyên chủ hận nhất chính là bị người khác oan uổng cô ấy trộm tiền, sau khi sự việc xảy ra cũng không
có ai thay cô ấy nói đỡ vài lời, ngoại trừ bởi vì thành tích của cô ấy
không tốt, còn có chính là vì Nguyên Nhã Lan thấy cô ấy không vừa mắt,
cùng với việc cô ấy nghèo túng.
Nghèo túng mặc dù không phải tội lỗi, nhưng ở trong cái thời đại này, nó vẫn bị mọi người khinh bỉ, giống như vì cô ấy nghèo, cho nên trong
lớp có người trộm tiền, liền đều cho rằng là cô ấy lấy. Bởi vì cô ấy cần tiền, cho nên cô ấy chính là kẻ trộm.