Làm thỏa đáng hết mọi việc trong nhà, Bách Hợp lúc này mới một lần
nữa đi đến trường. So với nguyên chủ vừa sợ trường học vừa có chút không cam lòng, Bách Hợp có thể cảm giác rõ được những cảm thụ kia vẫn còn
sót lại trong cơ thể, nhưng Bách Hợp lại không sợ hãi. Mặc dù cô không
phải là kẻ thông minh nhất, nhưng dựa vào việc nâng cao chỉ số thông
minh, hơn nữa ngày trước cũng từng học cấp 3, vì thế với bài vở cấp ba
cô chỉ cần cố gắng một chút, cũng không phải không nâng lên được. Chỉ
cần cho cô thời gian hai tháng, dưới tình huống ngay hiện tại cô không
gấp gáp cần tiền, cô lại chuyên tâm đặt ở trên phương diện học tập, cũng không phải là không thể nâng cao thành tích lên.
Vừa tới trường học Bách Hợp trước tiên đến văn phòng của giáo viên,
cô liên tiếp mấy ngày không có đi học, quả nhiên giống như cô phán đoán, trong trường học căn bản không có ai phát hiện ra cô không tới. Lúc này Bách Hợp vừa vào văn phòng, lúc giáo viên nhìn thấy cô, sắc mặt thoáng
cái liền trầm xuống, có chút chán ghét nói: “Chuông vào lớp sắp kêu rồi, em sao còn ở đây mà không vào lớp? Mấy đứa học sinh kém cỏi các em
chính là như thế này, giống y như lũ sâu mọt lôi kéo mọi người thụt lùi, nếu như không phải định đến đi học thì cũng không cần đến trường nữa,
nếu không có tiền còn đến đi học để làm cái gì, dứt khoát đi làm thêm
cho xong, trường học là nơi đọc sách, không phải chỗ để em nhặt rác, mất hết cả thể diện!”
Giáo viên này chính là chủ nhiệm lớp của lớp Bách Hợp, là một người
phụ nữ trung niên họ Hoàng, đã dạy học được nhiều năm, nghe nói chồng bà ta đang đảm nhiệm chức vụ trong ủy ban giáo dục, chỗ dựa quan hệ phía
sau vô cùng lớn, vì thế lúc đầu cho dù ép Phong Bách Hợp đi chết thì bà
ta cũng chẳng sợ. Bây giờ bà ta vốn đã không ưa gì Bách Hợp, lại thêm
việc phải nịnh bợ vị tiểu công chúa của nhà họ Nguyên kia, vì thế nhìn
thấy mặt của Bách Hợp đương nhiền liền lạnh nhạt hơn, sau khi hừ một câu tựa như ghét bỏ, liền giống như phất tay, cho phép Bách Hợp rời đi.
Bách Hợp đứng tại chỗ không nhúc nhích. Sắc mặt của cô giáo Hoàng này liền có chút khó coi. Sau khi cười lạnh một tiếng mới ngẩng đầu lên,
đang muốn mở miệng nói chuyện, Bách Hợp lại lạnh lùng hỏi bà ta một câu: “Cô giáo không thấy vết thương trên người em sao? Mấy vết này là do vài bạn nữ trong lớp đánh mà có, nếu như cô giáo không giúp em đứng ra chủ
trì công đạo, em đành phải đi tìm đài truyền hình, để cho mọi người nhìn thấy vết thương trên người em thôi! Đến lúc đó chỉ sợ cô giáo có mười
cái miệng cũng không thể nói rõ hết được?”
Cô giáo Hoàng thật không ngờ đứa học sinh luôn nhát gan lúc này lại
biết cách uy hiếp mình, chân mày nhíu chặt lại, bà ta nhìn chằm chằm
Bách Hợp, quả nhiên liền phát hiện mấy vết thương chỗ khóe mắt cùng khóe miệng, đặc biệt là chỗ hốc mắt còn chưa có tản đi, thoạt nhìn xanh xanh vàng vàng, vô cùng đáng sợ. Tuy bà ta biết học sinh trong lớp không
thích Phong Bách Hợp này, nhưng vì Phong Bách Hợp không biết cáo trạng,
hơn nữa nó lại không có chỗ dựa đằng sau, đương nhiên cô giáo Hoàng cũng liền coi như không biết, nhưng thật không ngờ đến đứa học sinh luôn
giống cái hồ lô không bao giờ mở miệng này, vậy mà không chỉ biết cách
cáo trạng, mà trong lời nói còn lộ ra hàm ý uy hiếp bà ta, sắc mặt cô
giáo Hoàng liền có chút khó coi:
“Em có ý gì? Có chứng cứ gì có thể chứng minh người khác đánh em không?”
Bách Hợp móc ra một chiếc smartphone mới tinh. Quơ quơ trước mặt cô
giáo Hoàng: “Cô nhìn đi, em đã ghi lại rồi, đồ em muốn cũng không nhiều, nếu như mấy bạn học kia không muốn nhận lỗi với em cũng coi như xong,
nhưng em bị bọn họ ức hiếp cũng không phải lần đầu, cho nên em hi vọng
họ bồi thường cho em. Em đã chụp lại hình, có vài cái vẫn để ở nhà, đây
đều là chứng cứ, cô giáo có muốn xem không?”
Kỳ thực điện thoại di động là cô mua sau khi bán nhà lấy tiền, nhưng
trong lòng cô giáo Hoàng cũng không rõ, lúc nhìn thấy Bách Hợp lấy điện
thoại ra, bà ta theo bản năng hỏi: “Điện thoại di động của em từ đâu mà
có? Tiền ở đâu ra? Có phải đi trộm không?”
“Em vốn đến trường là để đi học, cũng không phải là học trộm tiền, cô giáo nói lời này thật buồn cười, chẳng lẽ những gì cô dạy em đều là
trộm tiền sao?” Bách Hợp không nhịn được nở nụ cười, cô cũng không giải
thích nguồn gốc điện thoại của mình, ngược lại nói một câu khiến cho sắc mặt cô giáo Hoàng tái mét, lúc này mới lần nữa nói: “Em vốn bị bạn học
ức hiếp, hiện tại em không nhịn nổi nữa, một đứa cô nhi như em không có
biện pháp, chỉ có thể tới tìm cô cáo trạng, em hi vọng mấy bạn học đã
đánh em mỗi người bồi thường cho em năm nghìn tệ, yêu cầu này cũng không cao, bằng không em đành phải yêu cầu cô giáo đưa em tới bệnh viện làm
kiểm tra toàn thân, đảm bảm thân thể em không có vấn đề gì!”
Mọi người đều nói thằng vua cũng thua thằng liều, trước đây giáo viên chủ nhiệm mặc dù coi thường Phong Bách Hợp, nhưng Bách Hợp lúc này lại
mặt dày mày dạn, bà ta ngược lại chẳng có biện pháp. Những người học ở
trong ngôi trường này, đặc biệt là trong lớp của bà ta, đại đa số đều là người có chút lai lịch, có rất nhiều con em trong nhà đều là người có
máu mặt, vì thế lúc bắt nạt đứa nhỏ Phong Bách Hợp xuất thân bình thường cũng không có áp lực trong lòng. Nhưng Phong Bách Hợp nhát gan lúc
trước liền không tính, hiện tại không biết nó uống phải thuốc gì vậy mà
dám đòi bồi thường, bà ta dù muốn nháo đến nhiều người để ý thể diện
cũng thật không dám nháo, đương nhiên cô giáo Hoàng cũng không dám đem
thanh danh của mình ra làm trò cười. Vì thế trong lòng đối với Bách Hợp
cảm thấy ngày càng có chút chán ghét, nhưng miệng lại nói: “Em về lớp
học trước đi, cô sẽ thương lượng một chút với người nhà của mấy bạn học
sinh này, lát nữa sẽ nói lại với em.”
Kỳ thực nguyên chủ chỉ cần không mất thể diện là được, trẻ em ở độ
tuổi này cho dù là có chút đùa dai, nhưng cũng không phải đều là dân
liều mạng, cũng sẽ không ngay từ đầu bức nguyên chủ đi đến tử lộ. Bách
Hợp lúc này vừa phản kháng, trong lòng giáo viên chủ nhiệm lại hoảng sợ, sau khi đáp ứng cô mới để cho cô về lớp.
Bạn học trong lớp lúc này nhìn thấy Bách Hợp đi vào, rất nhiều người
đều huýt sáo, sau khi trao đổi một cái vẻ mặt không có ý tốt, mọi người
đều cười lên.
Bách Hợp cũng không có bạn cùng bàn, bởi vì không có người nào bằng
lòng ngồi cùng với một đứa con gái chuyên đi nhặt rác như vậy. Cũng
chính vì thế, giáo viên chủ nhiệm dứt khoát sắp xếp cho cô ngay cạnh chỗ thùng rác nơi góc lớp, cũng chế giễu nói cô đã thích rác như vậy,
liền
thành toàn cho cô. Bởi vì lời mỉa mai lúc đó của cô giáo chủ nhiệm, đã
khiến cho nguyên chủ thật lâu không ngóc đầu lên được. Bách Hợp lúc này
lại không để bụng, cô hướng chỗ ngồi lẻ loi của mình đi đến, đứa con gái ngồi thẳng hàng trước cô liền nghiêng đầu cười hi hi:
“Phong Bách Hợp, hai ngày nay mày đi đâu? Có biết hay không tụi tao
rất nhớ mày, không thấy mày, trong lớp thiếu đi một đứa nhặt rác, đồ Nhã Lan ném đi cũng không có ai nhặt ha.” Cô ta vừa nói ra câu này, mọi
người liền cười phá cả lên, Nguyên Nhã Lan ngồi giữa lớp học cũng xoay
đầu lại cười cợt, cô ta một tay trắng nõn chống cằm, cứ cho là cách hơn
vài mét, Bách Hợp vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt trơn bóng như ngọc của
cô ta, cùng với móng tay như chạm ngọc kia, vừa nhìn liền biết chính là
đứa trẻ sống trong nhung lụa.
Trong ngăn bàn của cô truyền đến một cỗ mùi thối, lần trước bởi vì
buổi trưa cô rời đi lại không có lên lớp, cho nên đồ của cô cũng không
mang về, lúc này khóa trên bàn bị người ta cạy ra, có thể nghĩ đồ bên
trong hẳn là không giữ được rồi. Bách Hợp khẻ mỉm cười, đầu cúi thấp
xuống, một tay kéo bàn học ra, chồng sách lúc này đã bị một đống đồ vật
buồn nôn phủ lên, mùi thối chính là từ chỗ đó truyền tới.
Đứa con gái ngồi phía trước vẫn còn toét miệng cười, vẻ mặt châm chọc nhìn chằm chằm cô, Bách Hợp nhớ mang máng đây chính là một trong những
đứa con gái lần trước từng đánh mình, là đứa ngày thường hay nịnh hót
Nguyên Nhã Lan nhất. Cô nhìn thoáng qua phía thùng rác, thấy bên trong
là túi nilon đã dùng qua bị người khác vứt đi, cô nhặt lên, đôi mắt của
đứa con gái đằng trước cười giống như trăng rằm: “Nhìn xem, đội trưởng
đội nhặt phân lại tới rồi, vừa tới liền bắt đầu làm việc rồi, các anh
em, chúng ta còn không nhanh tặng vài đồ tốt cho nó.”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người trong phòng liền cười rầm rộ, có người
cầm sẵn phế phẩm đã sớm chuẩn bị, lúc đang muốn ném qua chỗ Bách Hợp,
Bách Hợp nhanh chóng cầm sách bên trong ra, đổ ập xuống mặt của đứa con
gái đằng trước.
“A…” Một tiếng hét chói tai vang lên, đứa con gái giống như phát điên lấy ra đồ đang rớt ở trên mặt, gò má trắng nõn nguyên bản của cô ta
dính lên một bãi không biết là phân của loài động vật nào đã có chút
khô, hai mắt lúc này đều không mở ra được, dáng vẻ vô cùng chật vật, mở
miệng liền nôn khan hai tiếng.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều ngây dại người ra. Bách Hợp đem đồ
trong tay mình đập một cái lên mặt đứa con gái, lúc này mới cười cười
khinh miệt: “Về sau bớt cầm mấy đồ rác rưởi này lừa phỉnh tao, tao có
nhặt cũng không nhặt đám rác này của chúng mày.”
Cô giống như là biến thành một người khác vậy, một đám con trai con
gái đều sửng sốt, động tác trên tay đều ngừng lại, miệng không phát ra
được bất kỳ âm thanh nào, nhất thời trong phòng học chỉ nghe thấy tiếng
nôn mửa, tiếng khóc lóc cùng tiếng thét chói tai của đứa con gái trên
mặt còn dính vật bài tiết kia, sau một lúc lâu có người nhìn ra bên
ngoài, hô lên: “Cô giáo Hoàng tới rồi.”
Đứa con gái kia nghe thấy, lấy tay lau mặt, lại nhìn bàn tay như ngọc của mình, quay đầu oán độc nhìn Bách Hợp, đột nhiên há miệng khóc “oa”
một tiếng chạy đi.
“Cô giáo, Phong Bách Hợp quá ức hiếp người rồi.” Có người đứng lên
mách lẻo trước, chỉ vào Bách Hợp, đem chuyện vừa mới xảy ra nói lại một
lần. Chân mày cô giáo chủ nhiệm thoáng cái nhíu lại, ánh mắt nhìn Bách
Hợp giống như thấy một khối u ác tính, vẻ mặt chán ghét: “Phong Bách
Hợp, em có thể yên tĩnh một lát được không? Người như em nếu không muốn
đi học thì cút ra khỏi phòng học đi!” Vẻ mặt của người phụ nữ trung niên hết sức nghiêm nghị, lúc mọi người vốn đều cho rằng Bách Hợp nhất định
không chịu được ngữ khí kiểu này, cô ngược lại coi như không nghe thấy,
lần nữa ngồi xuống, cũng giống như bị kinh hãi: “Ôi chao, năm trăm tệ
tôi để trong phòng học không thấy đâu rồi, ai trộm mất của tôi rồi.”
Nghe thấy cô không thấy tiền đâu, mọi người đều nhịn không được bật
cười, có đứa con gái ngày thường luôn theo bên cạnh Nguyên Nhã Lan chua
ngoa nói: “Mày cũng có tiền sao? Với cái dạng nghèo kiết hủ lậu như mày
á.”
Cô giáo chủ nhiệm cũng không khỏi có chút buồn cười, Bách Hợp nhìn
đứa con gái vừa nói chuyện, giống như có chủ ý: “Hiện tại quả thực không có tiền, nhưng mà rất nhanh tôi liền có tiền rồi, bạn học Vương, tôi
nhớ là bạn từng đánh tôi, còn chưa tìm bạn đòi tiền thuốc men đâu, bạn
một khi bồi thường, không phải là tôi liền có tiền sao?” Lời nói thẳng
thắn hùng hồn của cô khiến cho đứa con gái vừa mở miệng kia ngẩn ngơ,
nguyên bản Nguyên Nhã Lan đang ngồi xem náo nhiệt nhíu chặt chân mày,
một tay tự mình lôi túi trong ngăn kéo ra, sau khi lấy ra một cái ví da
liền rút ra một xấp tiền: “Cầm lấy, coi như là bồi thường.”
Xấp tiền kia xem chừng gần một nghìn tệ, cho dù là đám bạn học trong
lớp đa số xuất thân không đơn giản, có thể thấy Nguyên Nhã Lan lại sẽ
cầm tiền đưa cho Bách Hợp, trong lòng đều có chút ghen tị: “Tiền của
Nguyên tiểu thư mà mày cũng dám cầm, chỉ bằng mày, cũng xứng à!”