Bách Hợp chẳng thèm để ý, tự tiến lên cầm tiền, cố ý đếm đếm giống
như ghét bỏ Nguyên Nhã Lan, khiến cho cô gái kiêu căng này tức đến chân
mày dựng đứng cả lên, lúc này mới nhét tiền vào trong túi, quay đầu trở
về chỗ ngồi của mình.
Thấy hành động không biết xấu hổ trước đó của Bách Hợp, ấn tượng của
nhiều người trong lớp đối với cô càng ngày càng kém, nhưng Bách Hợp căn
bản cũng không để ý, dù sao đám người kia trước giờ đều không thích cô,
cô cũng không cần người khác yêu thích, cho nên hết thảy ánh mắt của bọn họ đều bị cô coi như không thấy. Cũng không biết có phải bởi vì thái độ không thèm đếm xỉa của cô lúc trước hay không, giáo viên chủ nhiệm cũng sợ gây ra chuyện gì, sau khi tan học liền gọi cô đến văn phòng, sau khi đưa cho cô hai nghìn đồng tự mình đếm, vẻ mặt sốt ruột nói:
“Phong Bách Hợp, em cũng không cần dùng công phu sư tử ngoạm đến mấy
vạn, đó là chuyện không thể xảy ra, hôm nay Nhã Lan đã đưa em một nghìn
đồng, em lại cầm hai nghìn chỗ này của tôi dưỡng thương cho tốt, về sau
coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Nhưng mà thưa cô, sách của em bị các bạn làm bẩn, bàn học của em
cũng dơ, nếu cô chỉ đưa có hai nghìn đồng, vậy những đồ này cô sẽ thay
em giải quyết?” Bách Hợp lắc lắc chân, bộ dạng ngồi không tử tế khiến
cho sắc mặt của cô giáo chủ nhiệm càng thêm khó coi, ngoảnh mặt qua chỗ
khác: “Mấy thứ này em không cần lo, cặp sách, đồ dùng học tập cô đều sẽ
thay em chuẩn bị đồ mới, chỉ là việc nhặt rác suy cho cùng ảnh hưởng
không tốt, nếu em còn tiếp tục như vậy, cô sẽ xin nhà trường xử lý cho
em thôi học.”
Hôm nay khiến cho cô giáo Hoàng chịu thiệt một vố lớn, Bách Hợp cũng
biết nhẫn nại của người phụ nữ này đã tới ranh giới, việc có chừng mực
là tốt nhất, cô tới cũng chỉ là thay nguyên chủ trút giận, tìm lại thanh danh, cũng không muốn nguyên chủ bị đuổi học khiến thanh danh càng đi
xuống, vì thế liền đáp ứng một tiếng, cầm tiền đi ra ngoài.
Sau khi mua thức ăn về đến nhà, Phong Lệ Dương vẫn ngoan ngoãn đặt
hai tay trên đùi, ngồi im không nhúc nhích ở trong phòng. Thành quả Bách Hợp dạy cậu trong hai ngày gần đây không tệ, giống như một câu châm
ngôn từng nói, dạy heo nhiều hơn vài lần thì nó cũng biết chỗ đi bậy ở
đâu, không có nguyên tắc nào mà con người không thể theo được, cho dù
Phong Lệ Dương có ngốc hơn người bình thường một chút, nhưng suy cho
cùng hắn vẫn là con người, dạy nhiều hơn vài lần rồi hắn cũng hiểu thôi.
Sau khi Bách Hợp kiểm tra cậu không có tè dầm ướt quần, hiếm khi lại
nở nụ cười với cậu. Vỗ vỗ đầu hắn: “Ngoan.” Cô vừa nói, vừa móc cây kẹo
que mới mua lúc đi siêu thị từ trong túi ra, sau khi bóc vỏ liền đút vào trong miệng của Phong Lệ Dương, khuôn mặt cậu vừa mới vẫn còn lờ đờ,
chẳng mất bao lâu liền toe toét miệng cười.
Chung sống với Phong Lệ Dương có mấy ngày, mặc dù tên này hơi ngốc
một chút, lúc trước cũng mang tới không ít phiền toái cho nguyên chủ,
nhưng kì thực cũng không phải do cậu ấy muốn thế, chỉ vì cậu mắc bệnh mà thôi, ban đầu Bách Hợp còn không thích cậu lắm. Nhưng sau vài ngày sống chung, cô lại có chút đồng tình với cậu. Lúc này nhìn thấy bộ dạng ăn
kẹo que với khuôn mặt thoải mãn của cậu, cô thở dài, để Phong Lệ Dương
ngoan ngoãn ngồi đó, nước miếng không rớt xuống cổ áo, liền vào trong
nhà làm cơm.
Tới thế giới này, cô chắc chắn phải luyện võ công cùng với đạo thuật
để về sau chống lại kẻ xuyên qua kia, nhưng ngoài tự mình hành động,
Bách Hợp cũng muốn ra tay từ trên người Phong Lệ Dương. Hiện tại trong
tay cô không thiếu tiền, nói trắng ra là dù Phong Lệ Dương coi như cả
đời này cứ ngốc như vậy, chỉ cần cô có chút tiền vốn, về sau tùy ý làm
chút buôn bán nhỏ, sau khi tốt nghiệp có công việc rồi cũng không phải
là không thể nuôi nổi hắn, nhưng điều kiện tiên quyết cho cuộc sống như
thế chính là cậu ta không bị xuyên, Bách Hợp thở dài, đột nhiên trong
đầu lại nhớ ra một chuyện.
Trong Thiên Địa môn Đạo Đức kinh, ngoại trừ thiên khẩu quyết tâm
pháp, còn có phần đối phó yêu ma quỷ quái, với kẻ tu luyện kia dùng cách nói dễ nghe của hiện đại thì gọi là xuyên qua, nhưng ở một phương diện
nào đó, hắn kỳ thực có phải hay không cũng là một loại quỷ hồn tá thể
hoàn dương (mượn xác sống lại)? Tuy cô không biết làm sao để tu tiên,
nhưng cô lại biết cách để có thể khống chế quỷ hồn phụ thể, làm sao để
đối phó với đám âm tà này, bất luận có tác dụng hay không, cô vẫn muốn
thử một lần.
Mấy ngày kế tiếp, ban ngày Bách Hợp chăm chỉ đi học, buổi tối về đến
nhà liền bắt đầu luyện tập đạo thuật, hiện giờ trong tay cô có tiền,
việc mua phù chú, chu sa cũng không phải vấn đề, bởi vì trong nhà ngoại
trừ cô cũng không có người bình thường nào, Phong Lệ Dương lại dễ bị cô
đẩy đi chỗ khác, cho nên dường như việc cô luyện đạo thuật có thể nói là không bị ai cản trở, hai tháng cứ như vậy, phù chú cô vẽ ra cũng đã có
chút linh lực phiêu động.
Không biết lúc nào kẻ xuyên qua kia sẽ tới, Bách Hợp tính toán lúc
kịch tình bắt đầu hẳn là khi nguyên chủ đang trong học kỳ hai lớp 11,
cách lúc này vẫn còn hơn nửa năm, hiện tại học kỳ một vừa mới bắt đầu
chưa đến ba tháng, thời gian của cô coi như vẫn còn dư dả, vì thế Bách
Hợp ngoại trừ luyện Cửu Dương Chân Kinh, đến ngay cả Cửu Âm Chân Kinh
cùng với Cổ thuật cô cũng không bỏ sót. Căn phòng bên này thuộc khu dân
cư cũ, đa số các hộ gia đình đều đã dọn đi, điều kiện vật chất cũng
không giống như nhiều khu đã mở rộng, xung quanh vào buổi tối vẫn còn có thể nghe thấy tiếng kêu của côn trùng chỗ hẻo lánh nơi góc nhà, hiện
tại đang là mùa hè, chuột bọ rắn rết vô cùng nhiều, Bách Hợp ôm tâm
trạng chơi đùa, bèn vào lúc đêm khuya vắng người, lặng lẽ chuồn ra ngoài thu gom mấy thứ này.
Thời gian nửa học kì trôi qua, hành vi phản kháng mạnh mẽ của Bách
Hợp lúc trước khiến cho học sinh trong lớp đều không dám đối đãi với cô
giống như trước đây, ngược lại lại nảy sinh tâm thái không thân với cô,
cũng chính vì như vậy, Bách Hợp cũng bớt đi rất nhiều phiền toái. Bài
kiểm tra giữa kì một năm hai cao trung vừa trôi qua, tuy cô không nằm
trong top 10 người cùng khối, nhưng nỗ lực trong nửa năm vẫn có kết quả, cô xếp thứ 50 trong toàn khối, thành tích trong lớp xếp trước thứ 20.
Với thành tích như vậy khiến cho ánh mắt giáo viên chủ nhiệm khi nhìn cô không còn chán ghét như lúc trước, hiếm thấy trước kì nghỉ định kỳ
lại tươi cười với cô.
Cả kỳ nghỉ đông Bách Hợp đều trôi qua trong bận rộn, đạo thuật cùng
với võ công đều đạt được một mức nhất định, càng quan trọng hơn là cô
nhớ ra trong cổ thuật có một loại thuật pháp có thể khiến
cho thần hồn
con người trở nên mạnh mẽ, cũng không biết có tác dụng hay không, nhưng
lúc này cô chỉ có thể đem ngựa chết coi như ngựa sống mà cứu chữa. Lúc
đầu kẻ xuyên qua kia có thể dễ dàng chiếm cứ thân thể của Phong Lệ
Dương, một mặt bởi vì hắn là tu tiên giả, linh hồn vốn mạnh mẽ hơn người bình thường, tương tự một mặt khác bản thân Phong Lệ Dương cũng là kẻ
ngốc, sức chống cự của linh hồn cũng không cao. Sau khi Bách Hợp có chút đạo thuật, hàng ngày đều vẽ bùa lên cơ thể của Phong Lệ Dương. Mặc dù
không biết hiệu quả được bao nhiêu, nhưng cô mỗi ngày đều vẫn sẽ thử,
cũng sẽ thường cho Phong Lệ Dương ăn chút trùng tử cô nuôi được.
Cũng may người bình thường có lẽ sẽ không ăn những thứ này, nhưng
Phong Lệ Dương dốt nát vô tri lại làm theo lời cô nói, dù sao đến tận
trước kì hai lớp 11 bắt đầu, Phong Lệ Dương cũng chưa có dấu hiệu bị
người xuyên qua.
Trước lúc vào học, Bách Hợp lại thu gom một nhóm trùng tử dùng máu
tươi của mình nuôi dưỡng. Bởi vì thân thể hiện tại của cô vừa luyện võ
vừa luyện đạo thuật, cho nên loại cổ cho ăn máu bây giờ tốt hơn loại cổ
được nuôi từ máu bình thường. Một nhóm cổ trùng lúc trước xem chừng cũng sắp trưởng thành, Bách Hợp lại đậy nắp lên, tùy ý để mấy con trùng tử
cuối cùng tự cắn nuốt lẫn nhau, lần nữa lại vẽ thêm mấy phù chỉ lên
người của Phong Lệ Dương.
Một kì học mới lại bắt đầu, mọi người tốp năm tốp ba đi vào lớp học.
Khi Bách Hợp tiến vào, nhiều người trong lớp suýt chút nữa không nhận ra cô. Mái tóc dài được cô buộc gọn lại, bởi vì cuộc sống trong nửa năm
này không khổ cực giống như trước đây, cho nên sắc mặt của cô xem chừng
dễ nhìn hơn rất nhiều, làn da được nuôi dưỡng trở về màu trắng nõn mà
thiếu nữ vốn có, tóc mái vừa dày vừa dài lúc trước cũng bị cô vén lên,
để lộ ra cái trán đầy đặn. Nhiều học sinh trong lớp lúc này mới phát
hiện ra cái đứa cùng lớp trước đây luôn cúi thấp đầu, đến mặt cũng không nhận ra, kỳ thực dáng dấp cũng không có thô bỉ như trong tưởng tượng
của mọi người. Dáng vẻ của cô mặc dù vẫn còn mang theo chút ngây ngô của thiếu nữ, nhưng đồng phục cấp 3 lại khiến cho cô có chút ý vị không
giống với những người khác.
Trong đám con gái còn chưa thoát hết vẻ ngây thơ, trên người Bách Hợp lại phảng phất có một loại ổn trọng cùng với bình tĩnh mà thiếu niên
không có. Lúc cô nhìn người khác, khóe mắt sẽ nhếch lên, lại giống như
mang theo vẻ quyến rũ. Gương mặt có chút lãnh đạm kết hợp cùng với quyến rũ này, mặc dù đám học sinh nam trong lớp không biết loại cảm giác
không thể nói nên lời này là gì, nhưng điều đó cũng không cản trở việc
thái độ của họ đối với Bách Hợp thay đổi nhanh chóng.
Trong lúc nhất thời bởi vì sự thay đổi quá lớn của Bách Hợp, cũng có
lẽ bởi vì đám học sinh trong lớp mới bắt đầu nhập học còn cảm thấy mới
mẻ, nên bắt đầu hai ngày trước cũng không ai tìm Bách Hợp gây phiền
toái, mãi cho đến nửa tháng sau.
Vừa mới vào học được mười mấy ngày, trường học lại muốn tổ chức du
xuân. Bởi vì học sinh trong lớp cô giáo Hoàng gần như đa phần đều là
hạng người không giàu cũng quý, nên chuyến du xuân lần này hiển nhiên
không giống với mấy lớp thường kia chỉ đi loanh quanh trong công viên mà thôi. Học sinh trong lớp sau khi bàn bạc, Nguyên Nhã Lan lại bỏ ra năm
vạn, mời mọi người trong lớp đi chơi suối nước nóng nổi tiếng ở một khu
nghỉ dưỡng vùng ngoại ô trong ba ngày hai đêm.
Khu suối nước nóng này nguyên bản là một mảnh núi hoang, từ mấy năm
trước sau khi có người ở bên kia đào được ôn tuyền, vùng đất này lập tức liền bị người ta náo loạn cả lên. Sau có mấy vị phú thương cùng giới
quyền quý trong kinh đô mạnh mẽ liên thủ mua lại, xây dựng lên thành một khu nghỉ dưỡng, lệ phí thu vô cùng đắt. Cho dù gia cảnh có giàu có,
cũng chưa chắc có thể ở bên trong được mấy ngày. Bởi vì điều kiện tốt,
dịch vụ lại tiện lợi, nên thường một vé khó cầu, đi đến nơi đó hầu như
đều là quan lớn cùng quý nhân, nhiều người nghe thấy có thể được đến đó
du lịch, đều không khỏi có chút hăng hái.
“Xin lỗi cô. Em không thể đi được.” Khi mọi người đang thảo luận sôi
nổi về chuyến đi đến khu suối nước nóng, Bách Hợp lại nhớ đến Phong Lệ
Dương, nói một câu với cô giáo Hoàng đang đăng ký sắp xếp chỗ ở cho mọi
người. Tiếng nói của cô vừa dứt, có một vài bạn nữ không ưa cô liền nở
nụ cười lạnh, nhưng đồng dạng lúc này một vài bạn nam bởi vì ngoại hình
thay đổi của Bách Hợp, cũng thay đổi ấn tượng đối với cô lại có chút sốt ruột: “Đi đi Phong Bách Hợp, bình thường nơi đó dù có tiền cũng không
đi được, hiện tại hiếm khi được Nhã Lan mời, liền đi chơi đi. Nghe nói
phía bên kia có cậu của Nhã Lan, nên chuyến đi này chúng ta mới có thể
được đi ké đó.”
Khu nghỉ dưỡng kia bình thường không mở cửa cho người ngoài, hiếm khi có được cơ hội như vậy, học sinh trong lớp đều vô cùng kích động, hiển
nhiên đối với thái độ không biết tốt xấu của Bách Hợp, trong lòng có
chút coi thường. Lúc có vài người định mở miệng châm chọc, Bách Hợp chỉ
cười cười: “Thưa cô, trong nhà em còn có một người anh trai, em phải
chăm sóc anh ấy, không thể đi đâu được, cũng không phải là em không muốn giữ thể diện cho Nguyên Nhã Lan.”