Bách Hợp hơi nghiêng đầu, không nhịn được cười hất tay của người đàn
ông trước mặt, một bên lại lấy ra đồ mình đem đến: “Làm cái gì? Anh đáng để tôi làm cái gì?” Cô ngồi xổm trên bụi cỏ, đầu hơi nghiêng lộ ra một
bên cần cổ trắng như tuyết, tóc đuôi ngựa đen dài cũng thuận theo lệch
sang một bên rơi xuống trước ngực, hơi thở thiếu nữ phả lên mặt, bên tai người đàn ông trẻ tuổi có chút nóng lên. Tuy ánh mắt vẫn cảnh giác như
cũ, nhưng cuối cùng lại yên lặng thu tay về, miệng nhàn nhạt nói: “Bên
này rất nguy hiểm, quá nhiều rắn, em mau đi đi, nếu như có thể, mong em
gọi điện thoại giúp tôi, tôi sẽ báo đáp em.”
“Tôi cũng không mang theo điện thoại.” Trong khu nghỉ dưỡng có tín
hiệu, nhưng trong núi lại không có, Bách Hợp vốn lặng lẽ ra ngoài bắt
côn trùng, đương nhiên sẽ không đem theo điện thoại khiến bản thân mình
bại lộ. Vì thế lúc này nghe thấy người đàn ông lên tiếng, cô chỉ lắc
đầu: “Nhưng mà tôi có thể giúp anh ép độc xà ra ngoài, có lẽ hơi đau một chút, nhưng tôi nghĩ chắc anh có thể nhịn được.” Độc xà tán loạn trong
cơ thể hắn, đem tới hậu quả hết sức nghiêm trọng, đặc biệt là kỳ độc
(nọc độc) không gì sánh bằng của rắn cạp nong, sau khi tiến vào cơ thể
ngoại trừ đau đớn, nó còn khiến cho mỗi bộ phận trong cơ thể trở nên khó chịu, lưỡi cùng cổ họng cũng sẽ bị sưng tấy. Vậy mà anh lại không để lộ ra ngoài một chút dị sắc, hiển nhiên ngoài tố chất cơ thể tốt, anh ta
còn có sức chịu đựng hơn người.
Chân mày người đàn ông nhếch lên, nhìn Bách Hợp lấy ra con dao, khóe
miệng hắn giật giật, giống như muốn nói gì đó, rồi lại mang bộ dạng như
cố nhẫn nhịn. Bách Hợp cắt một hình chữ thập lên miệng vết thương, tùy ý để máu chảy ra, một bên tay thấm chút máu, vẽ phù hình lên chân hắn.
Người đàn ông dựa đầu vào thân cây, không nhìn tới động tác của cô,
miệng hỏi: “Dao đã khử độc chưa?” Bách Hợp không để ý đến anh ta, vẽ
xong ấn chú, máu trên miệng vết thương chảy ra càng nhanh hơn. Chẳng mất bao lâu màu máu dần dần nhạt đi như bình thường. Bách Hợp lấy ra một ít thuốc chống côn trùng rắn chuột mà mình tự chế, thoa lên miệng vết
thương của người đàn ông này, lại vẽ ấn chú hỗ trợ khép miệng vết thương giúp hắn, lúc này mới lau mồ hôi trên trán, đứng dậy.
“Chưa khử độc, nhưng tôi nghĩ so với trúng độc mà chết thì chắc anh
sẽ không để ý đến chút chuyện vặt vãnh này đâu.” Người đàn ông trẻ tuổi
nghe xong, thái độ có chút không cách nào nhẫn nại (kiềm chế), cuối cùng anh vẫn nói lời cảm ơn với Bách Hợp. Lúc Bách Hợp muốn rời đi, anh ta
không nhịn được hỏi một câu: “Sao em lại không dùng cách khác, nói không chừng ân tình này về sau có thể khiến tôi lấy thân báo đáp.”
Bách Hợp cười một tiếng, không nói gì, xoay người đi về nơi mình vừa
mới dẫn dụ côn trùng đến. Trên chân của người đàn ông kia đã có bột phấn mà cô bôi lên, côn trùng độc xà thấy thì sẽ tránh hắn. Độc trong cơ thể anh cũng tiêu sạch hơn phân nửa, chỉ cần sau khi trời sáng có người tới tìm anh, thì anh ta liền coi như đã an toàn. Bách Hợp cũng không muốn
xen vào việc của người khác, cô về đến chỗ của mình, trong hũ đã lấp kín côn trùng, lúc này đám côn trùng đang hung bạo cắn xé lẫn nhau, lúc
nhúc thành một đoàn.
“Những gì em vừa mới nói, dẫn dụ rắn đến, chính là cái này sao?” Bách Hợp đang say sưa nhìn chằm chằm, sau lưng lại vang lên giọng nói đàn
ông, cô nhíu mày quay đầu nhìn, lại thấy người đàn ông trẻ tuổi mình vừa mới thuận tay cứu lúc này đang đứng sau lưng cô không biết từ lúc nào,
một chân bị thương rõ ràng không thể dùng sức, sắc mặt tái xanh, đôi môi có chút tím bầm, dưới ánh trăng thoạt nhìn có chút đáng sợ.
“Bị thương không được di chuyển, nếu không sẽ chết đấy.” Bách Hợp
không ngờ bản thân mình cứu anh, lại sẽ bị anh ta nhìn thấy một màn như
vậy, lúc này trong lòng âm ỷ có chút hối hận: “Anh yên lặng ngốc tại chỗ không được hay sao? Tôi khắc gọi xe cứu thương cho anh.” Người đàn ông
này xem cách ăn mặc nói chuyện đều không tầm thường, khu địa phương này
vốn chỉ là sơn thôn, nhưng kể từ khi đào ra suối nước nóng thì nhà cửa
đất đai của đám thôn dân đều bị thu mua, có thể nói không khoa trương
chút nào, trong vòng trăm dặm mét vuông ngoại trừ khu nghỉ dưỡng này ra, không có nhà dân nào khác, người đàn ông này không giống như là người
nhà quê, khí thế bên ngoài cũng không giống, nếu như Bách Hợp không đoán sai, hắn ta có khả năng cũng là một trong những khách trọ của khu nghỉ
dưỡng. Có thể ở trong khu nghỉ dưỡng, thân phận địa vị chắc không bình
thường, nếu như khách sạn biết có một người như vậy bị thương, khẳng
định sẽ đi cứu anh ta.
Người đàn ông trẻ tuổi không khỏi cười một tiếng, bên khóe miệng lộ
ra một chút ý cười nhàn nhạt, làm mờ đi loại khí thế nghiêm nghị trên
mặt hắn, khiến cho anh thoạt nhìn có vẻ bình dị gần gũi hơn nhiều.
“Em bắt côn trùng để làm gì sao?” Anh ngồi xổm bên cạnh Bách Hợp, mắt thoáng nhìn vào trong hũ, vẻ mặt lộ rõ ghét bỏ, nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, ánh mắt rơi xuống trên người Bách Hợp đang nghiêm túc nhìn
chằm chằm chiếc hũ: “Đúng rồi, thật thất lễ khi chưa tự giới thiệu với
ân nhân cứu mạng, tôi tên Nguyên Lâm Hữu, không biết nên xưng hô với em
thế nào?”
Lại là một kẻ họ Nguyên, ở trong lớp quen biết một Nguyên Nhã Lan, ở
nơi này lại nghe thấy một kẻ mang họ Nguyên, không nhịn được bật cười:
“Nguyên Lâm Hữu? Chắc anh không phải là có liên hệ gì với Nguyên Nhã Lan đấy chứ?” Tiếng nói của cô vừa dứt, trên gương mặt người đàn ông trẻ
tuổi lộ ra thần sắc tự tiếu phi tiếu, không nói lời nào, chỉ có ánh mắt
sáng tỏ nhìn chằm chằm Bách Hợp, Bách Hợp lập tức không thể cười nổi,
lên tiếng: “Anh thật sự là thân thích của cô ta?”
“Tôi là anh trai của con bé.” Nguyên Lâm Hữu nói xong lời này, chân
mày hơi nhíu lại, anh nghe ra được ý xem thường đối với Nguyên Nhã Lan
trong lời nói của Bách Hợp, nhưng lại rất có chừng mực không tiếp tục đi hỏi. Côn trùng trong hũ sau khi điên cuồng cắn xé lẫn nhau lúc này chỉ
còn lại hơn phân nửa, loại cảnh tượng kỳ lạ này rõ ràng khiến cho anh có chút giật mình, bởi vì nương theo ánh trăng, Bách Hợp nhìn thấy con
ngươi của anh hơi mở lớn, hiển nhiên cảm nhận trong lòng lúc này cũng
không giống như vẻ bình tĩnh anh ta biểu hiện ra bên ngoài.
Bách Hợp không nghĩ tới tối nay thuận tay cứu người, vậy mà lại cứu
phải người anh trai trong truyền thuyết kia của Nguyên Nhã Lan. Trùng tử trong hũ sau
khi cắn xé nhau lúc này lại không nhúc nhích nữa, tình
hình này có khả năng sẽ kéo dài tiếp dăm ba ngày, cho đến khi cổ trùng
lần nữa được ăn máu tươi, sau đó trở nên hung bạo cắn nuốt lẫn nhau,
cuối cùng mới bước vào vòng tuyển chọn tiếp theo. Bách Hợp đóng nắp lại, vừa định nói sau này không gặp, Nguyên Lâm Hữu đã nhanh tay tóm được cổ tay cô: “Em là một trong số những bạn học của Nhã Lan?” Ban nãy mình
chỉ nhắc tới tên của Nguyên Nhã Lan, anh ta lại đoán được tiền căn hậu
quả, sau khi biết mình là ai, trái lại không thể tiếp tục bỏ mặc hắn ở
đây không quản nữa. Bách Hợp thở dài, nhét chiếc hũ vào tay Nguyên Lâm
Hữu, tự mình khoác tay ra sau lưng anh ta, lúc anh vừa định mở miệng nói chuyện, Bách Hợp đã khom người xuống, một tay khác ôm giữa đầu gối của
hắn, nhấc hắn bế lên: “Nếu đã bị nhận ra, vậy chỉ đành mang anh về
trước.”
Hai tai Nguyên Lâm Hữu thoáng cái đỏ bửng, tuy sắc mặt vẫn duy trì
bình tĩnh, nhưng cơ thể căng chặt hiển nhiên cũng không được như những
gì anh biểu hiện, hắn vừa định nhảy xuống đất, Bách Hợp đã nhẹ nhàng ôm
hắn bước đi.
Bởi vì từng luyện qua võ công, nên lúc ôm một người có chiều cao cùng với thể trọng vượt xa bản thân mình, mà Bách Hợp cũng không thấy tốn
chút sức lực nào. Nguyên Lâm Hữu ban đầu còn có chút xấu hổ, nhưng về
sau anh trái lại bình tĩnh hơn nhiều. Khi hai người lặng lẽ về khu nghỉ
dưỡng, Bách Hợp không hỏi anh tại sao nửa đêm canh ba sẽ xuất hiện ở
trong núi, tương tự anh cũng không hỏi nguyên nhân Bách Hợp thu gom côn
trùng. Cũng chính vì vậy, cho dù coi như đã biết Nguyên Lâm Hữu là anh
trai của Nguyên Nhã Lan, nhưng trong lòng cô quả thực cũng khó mà sinh
ra chán ghét với người như vậy.
Lúc về đến phòng, con cổ trùng sớm từ nửa tháng trước được cho ăn
huyết dịch rồi cắn nuốt cuối cùng cũng tỉnh lại, trên người con trùng tử này đã mơ hồ nổi lên màu vàng nhạt. Lúc Bách Hợp nhìn thấy con trùng tử này, không khỏi có chút ngạc nhiên mừng rỡ. Con sâu độc này thoạt nhìn
có chút lớn hơn những con được nuôi trước đây, hơn nữa trên người lại có thêm sợi tơ màu vàng như ẩn như hiện, sau khi Phong Lệ Dương ăn vào,
sức mạnh khẳng định cũng lớn hơn nhiều. Lăn qua lăn lại cả đêm, cô rửa
đi mùi vị cổ quái của phấn khu trùng trên người mình, lúc này mới lên
giường ngồi xếp bằng bắt đầu luyện công.
Buổi sớm sắc trời còn chưa sáng, khách sạn yên tĩnh một đêm mới dần
nghe thấy tiếng người đi lại. Tuy một đêm không ngủ, nhưng Bách Hợp bởi
vì luyện công, trái lại gột đi những mệt nhọc của ngày hôm qua, thoạt
nhìn tinh thần sáng láng. Cô cầm lấy hũ cổ trùng kia, tối hôm qua trước
khi luyện võ công cô đã nhỏ chút máu vào trong đó, lúc này xem ra đã bị
cổ trùng hút sạch rồi. Cô nhìn chằm chằm trùng tử, ra hiệu cho nó bò vào lòng bàn tay mình, miếng thịt nhỏ kia ngọ ngoạy di chuyển cơ thể bò vào lòng bàn tay cô.
Phong Lệ Dương lúc này chắc vẫn còn đang ngủ, hôm qua Bách Hợp đã lấy thẻ quẹt cửa phòng của Phong Lệ Dương, lúc này nhẹ nhàng quẹt thẻ lên
cửa, duỗi tay mở cửa phòng. Cô phải thừa dịp cho Phong Lệ Dương ăn trùng tử trước bữa ăn sáng, tối qua vừa mới vẽ bùa, hôm nay cũng không cần vẽ nữa, vì thế cô cũng không đem theo chu sa. Bách Hợp bật đèn lên, người
trong phòng đang ngồi xếp bằng trên giường lúc này lập tức ngây dại,
hiển nhiên không ngờ tới tình huống như vậy, lông mày hắn nhếch lên,
Bách Hợp nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng thoáng chốc trầm xuống.
Bùa mới vẽ đêm qua, hôm nay lại không cảm nhận được khí tức, kẻ ngồi
trên giường gương mặt có chút tái nhợt lúc này đang bất mãn nhìn chằm
chằm cô.
“Phong Lệ Dương, đêm qua anh không ngủ?” Chân tay Bách Hợp lúc này có chút lạnh lẽo, cô từ trong kịch tình biết được tính tình của người
trước mặt này có bao nhiêu tàn nhẫn, lúc làm việc có bao nhiêu lạnh bạc, mặc dù lần này chỉ là một hồi nhiệm vụ, giữa cô và Phong Lệ Dương cũng
không có quan hệ gì, nhưng rốt cuộc cô cũng không phải loại người vô
tình, chung sống lâu như vậy, người tâm tính đơn thuần như trẻ nhỏ, lại
nghe lời mặc cô dày vò kia, vậy mà cứ như thế biến mất rồi.
Giọng nói của Bách Hợp lúc này có chút run rẩy, trong mắt lộ ra sắc
lạnh, cô mạnh mẽ ép bản thân tỉnh táo lại, công sức cả một đêm, tên
Phong Lệ Dương này vậy mà lại tới rồi. Bởi vì bản thân Phong Lệ Dương
ngốc nghếch, lại không có ký ức, vì thế hắn có khả năng cũng không biết
nguyên chủ là kẻ ngốc, nhưng đồng dạng cũng có khả năng bởi vì hắn quá
tự tin vào thực lực của mình, cho nên dù biết Phong Lệ Dương vốn ngốc,
nhưng hắn cũng coi thường giả làm kẻ ngốc, vì thế lúc này tiếng nói của
Bách Hợp vừa dứt, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Bách Hợp một cái: “Không cần
ngủ.”
Vẻ mặt hắn băng lãnh, giữa hai hàng lông mày mang theo mấy phần ngạo
nghễ cùng lạnh nhạt, vừa nhìn liền biết hắn không giống với Phong Lệ
Dương nguyên bản vốn thành thật lại có chút ngây ngô.