“Sao lại không ngủ? Không phải em đã nói là buổi tối phải đi ngủ
sao?” Trong lòng Bách Hợp lúc này nổi lên một cỗ tức giận không tên, sắc mặt hết sức khó coi, cô biết bản lĩnh của người đàn ông trước mặt này,
tuy lúc này mới tiến vào cơ thể của Phong Lệ Dương, mười phần bản lĩnh
có khả năng dùng được tối đa năm phần, nhưng dựa vào cô mới luyện võ
công hơn nửa năm, cũng không chắc sẽ là đối thủ của kẻ tu tiên.
“Ta muốn ngủ hay không, liên quan gì đến ngươi?” Phong Lệ Dương vốn
là tu tiên giả của một đại lục khác, hắn nguyên bản là ma tu, luyện được một loại công pháp, chuyên môn hút công lực của người khác để mình sử
dụng, chỉ là hắn còn chưa kịp phát huy môn kỳ công này, liền bị một tên
nhân sĩ chính đạo nhìn thấy tiêu diệt, nhưng trời không diệt hắn, ông
trời đã cho hắn một cơ hội, để hắn lại một lần nữa có thể đoạt xá trọng
sinh, điều này khiến cho lòng hắn sinh ra vô vàn xúc động. Đặc biệt là
thế giới kỳ lạ này, lúc linh hồn hắn ổn định ở nơi này, cũng không phát
hiện ra kẻ tu tiên khác tồn tại, việc này không thể nghi ngờ khiến Phong Lệ Dương càng có chút hưng phấn, thề thốt muốn đại triển quyền cước
thật tốt tại thế giới này.
Mặc dù thế giới này không có tu tiên giả, nhưng thế giới này có đàn
bà, công pháp kia có một điểm cực hay, chính là có thể thải âm bổ dương, trong đó có một thiên thải bổ đại pháp, chỉ cần lấy thân thể đàn bà làm mối dẫn, đem ma công bản thân luyện tập lọc một lần qua thân thể đàn
bà, hai người lại song tu, kể từ đó cơ thể phụ nữ coi như tương đương
với ấm lô, pháp lực của hắn có thể tăng lên gấp bội, nhưng cứ như vậy
thương tổn phụ nữ tự nhiên không nhỏ. Lối tắt này Phong Lệ Dương ở tiền thế trước lúc chết mới phát hiện ra, quả thực an toàn hơn với việc hút
đi công lực của người ta nhiều, giờ đây hắn sau khi sống lại, mở mắt ra, liếc mắt liền thấy Bách Hợp. Trong lòng có chút bất mãn với thái độ của cô, ngay lập tức liền quyết định để cô làm đàn bà đầu tiên, trở thành
một trong số đỉnh lô của mình.
Bởi vì đời trước chết thảm, nên Phong Lệ Dương phát thệ muốn đời này
sống vui sướng tùy ý, tuyệt không để cho người khác lại có cơ hội ức
hiếp mình, hắn muốn giẫm lên đỉnh đầu của thế nhân, trở thành chúa tể
của thế giới, để cho người người chỉ có thể nằm rạp dưới chân hắn.
Bách Hợp nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của hắn, tay nắm trùng tử hơi
giật giật, thấy vẻ âm tàn chợt lóe trong mắt của Phong Lệ Dương. Người
này chuẩn tắc hành sự (quy tắc làm việc) không giống như người chính
phái, trong mắt mang theo mấy phần tà khí, đáng tiếc loại người này rõ
ràng không phải người tốt, trong xã hội hiện đại lại bị thổi phồng thành người dị loại, trái lại dẫn đến rất nhiều phụ nữ đối với hắn người
trước ngã xuống, người sau tiến lên. Trong mắt Bách Hợp thoáng qua một
tia sát ý, võ công của cô lúc này cũng không luyện được bao lâu, nhưng
loại người như Phong Lệ Dương này thật sự không thể lưu lại, nếu lưu lại có khả năng cũng chỉ là tai hoạ về sau mà thôi. Nếu như lúc này không
nhân cơ hội trừ bỏ hắn, về sau đợi đến lúc hắn đủ lông đủ cánh, bản thân chưa chắc đã là đối thủ của hắn.
Trước đây cô vốn chưa từng nghĩ muốn giết chết Phong Lệ Dương, chẳng
qua là vì đối diện với một người đơn thuần như trẻ con lại không xuống
tay được, mặt khác cũng là muốn báo thù Phong Lệ Dương sau khi xuyên qua mà không phải Phong Lệ Dương chân chính nguyên bản. Nhưng lúc này cô
vừa thấy vẻ mặt của Phong Lệ Dương, xem chừng so với lúc đầu trong kịch
tình càng thêm nguy hiểm, Bách Hợp hiển nhiên muốn nhân cơ hội này thủ
tiêu hắn, bằng không nếu lúc này không trừ bỏ hắn, có khả năng về sau
người bị giết chính là mình.
“Anh nên uống thuốc rồi.” Trong lòng Bách Hợp hạ quyết tâm, trước
tiên giải quyết cái nhiệm vụ Phong Lệ Dương này đã, sau đó lại đối phó
chuyện thanh danh nguyên chủ ở trong trường bị hủy hoại, chỉ cần hai
nhiệm vụ này một khi hoàn thành, bản thân càng có thể xong việc lui
mình, trở về trong không gian.
Chân mày Phong Lệ Dương nhếch lên, thấy vẻ mặt Bách Hợp bình tĩnh,
bất chợt ánh mắt ngưng lại, Bách Hợp thầm kêu không tốt, trong đầu đột
nhiên truyền tới một mảnh trống rỗng, sau đó là một cỗ đau nhức tập kích vào đại não của cô, khiến cô suýt nữa vứt cổ trùng trong tay ra ngoài.
“Ngươi là ai?” Bách Hợp đau đến mức trán thấm đẫm mồ hôi, lúc này
vươn tay ôm đầu theo bản năng, cô còn chưa kịp mở miệng, Phong Lệ Dương
đã đứng ngay bên người cô, sắc mặt hắn lúc này so với Bách Hợp cũng
không tốt hơn được bao nhiêu, trong vẻ trắng bệch lại lộ ra chút sắc tái xanh, hiển nhiên cơn đau đầu vừa mới đột nhiên xuất hiện của Bách Hợp
chắc hẳn là bút tích của hắn, nhưng đồng dạng hắn bắn ra một phát công
kích này, chắc hẳn là cũng trả giá không nhỏ.
Hắn mò vào trong ngực, lôi ra một mảnh cốc vỡ, vừa định đưa lên cổ
Bách Hợp, đột nhiên chính mình cũng rên khẽ một tiếng, cả người Bách Hợp toàn là mồ hôi lùi lại hai bước, nhìn thấy sắc mặt Phong Lệ Dương giãy
dụa một lúc, ánh mắt biến ảo, bỗng nhiên khóc “Oa” một tiếng: “Em gái,
đầu anh đau quá.” Giọng nói của hắn có mấy phần ngây thơ, không giống
như dáng vẻ âm lãnh lúc nãy, Bách Hợp không ngờ sẽ gặp phải biến cố như
vậy, cơ thể không khỏi thả lỏng, theo bản năng liền nuốt nước miếng, thử thăm dò gọi: “Phong Lệ Dương?”
“Đừng đánh anh, đừng đánh anh.” Phong Lệ Dương ôm đầu kêu gào, mảnh
sứ trong tay bị cậu tùy tiện ném qua một bên, lúc này thân thể có chút
run rẩy, Bách Hợp sững sỡ một chút, sau khi khiếp sợ qua đi, không nghĩ
tới kinh hỉ lại đến, cô có chút vui mừng nhìn Phong Lệ Dương đang ngây
ngốc lúc này, vốn cho là cậu đã biến mất không thấy, thật không ngờ cậu
hiện tại vẫn còn ở đây, Bách Hợp không nhịn được vươn tay còn lại lên
lau mặt, bất chợt nhẹ giọng nở nụ cười.
“Nên uống thuốc rồi Phong Lệ Dương.” Bách Hợp thở dốc hai tiếng, tuy
không biết vì sao người đàn ông xuyên qua đã tới rồi mà ý thức ban đầu
của Phong Lệ Dương vẫn còn ở đây, nhưng cô phỏng đoán hẳn là có liên
quan đến việc chính mình lúc trước vẽ bùa loạn lên người hắn, cùng với
việc cho hắn ăn cổ trùng củng cố tinh thần lực. Bách Hợp đưa cổ trùng
trong tay ra, vẫn sợ Phong Lệ Dương cố ý giả vờ muốn lừa cô buông lỏng
cảnh giác, ai liệu được lúc này cô đưa trùng tử, Phong Lệ Dương liền
không chút do dự cầm lấy, dựa theo những gì cô nói trước đây, một ngụm
nuốt vào trong miệng.
Từ hành động
ăn sâu của cậu liền có thể nhìn ra chắc chắn là Phong Lệ Dương nguyên bản. Trong lòng Bách Hợp thở dài nhẹ nhõm, đối với tình
huống như hôm nay quả thực có chút cảnh giác, bởi vì cổ trùng mới nuôi
là dùng máu của cô nuôi dưỡng, cho nên còn có thể mơ hồ mượn cổ trùng để cảm giác được tình trạng trong cơ thể của Phong Lệ Dương. Mấy con cổ
trùng lúc trước ở trong cơ thể cậu lúc này đã không thấy đâu, chắc đã bị kẻ tu tiên tới sau kia làm cho biến mất rồi, Bách Hợp có chút nghĩ lại
mà sợ, thấy Phong Lệ Dương ăn xong cổ trùng vẫn là bộ dạng ngốc nghếch,
dứt khoát tranh thủ thời gian kéo cậu ta về phòng mình, lần nữa lại vẽ
đầy bùa chú lên người cậu, lúc này mới thả lỏng tại chỗ.
Mặc dù bây giờ cần phải giết Phong Lệ Dương, làm cho kẻ tu tiên kia
không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời nữa, nhưng nhìn thấy khuôn mặt
ngây thơ của Phong Lệ Dương đang gắt gao kéo tay mình, Bách Hợp lại có
chút không nỡ xuống tay. Dù sao người nguyên chủ muốn báo thù cũng không phải là cậu, mà là cái kẻ chiếm cơ thể của cậu kia, Bách Hợp do dự một
lúc lâu, vẫn không nhân cơ hội này giết chết Phong Lệ Dương.
Bữa sáng cùng bữa tối chẳng có ai trong lớp tới gọi cô, Bách Hợp
chuyến này đi ra tuy mang theo tiền, nhưng dù thêm tiền bán nhà cô tổng
cộng chỉ có hơn chín mươi vạn, lúc đầu mua phù chú cùng một số dược liệu hữu dụng với Phong Lệ Dương cũng đã tiêu đến mấy vạn, số tiền này Bách
Hợp còn phải tiết kiệm, khu nghỉ dưỡng ngày thường bởi vì chào đón đều
là quan to, thu phí hiển nhiên cũng không rẻ, hôm qua ăn một bữa đơn
giản liền tiêu đến mấy nghìn, vì thế Bách Hợp tuy biết rõ đám người
Nguyên Nhã Lan không thích mình, nhưng sáng sớm vì chuyện tình của Phong Lệ Dương mà không thể kịp ăn bữa sáng, buổi trưa cô đành mặt dày dẫn
theo anh trai cùng nhau đến nhà ăn.
“Phong Bách Hợp tới rồi, đáng tiếc bọn tao bên này không có chỗ cho
mày, mày cùng anh trai ngốc của mày ngồi chỗ khác đi.” Một đứa con gái
nhìn thấy hai anh em Bách Hợp, quay đầu nhếch miệng cười, ác ý nói:
“Chẳng qua mày cũng có thể đợi một lát, đợi bọn tao ăn xong, có lẽ còn
có chút cơm rau thừa, mày cũng có thể tới ăn, mày chắc là sẽ không để ý
chút điểm này đâu nhỉ? Dù sao đến rác mày còn nhặt, ăn chút cơm rau thừa có tính là gì.”
Người nói chính là đứa học sinh nữ lúc đó ngồi phía trước Bách Hợp,
bởi vì Bách hợp ném phân người lên mặt cô ta, tuy về sau không đánh lại
Bách Hợp, nhưng ân oán giữa hai người lại kết thành, mỗi lần gặp phải,
đứa con gái này luôn nhịn không được phải châm chọc khiêu khích một hồi.
“Đây chính là khách sạn lớn, ngày thường Phong Bách Hợp muốn tới cũng không tới nổi, có thể ăn cơm ở đây, cho dù có là cơm thừa chắc hẳn cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh đi?” Một người khác ngồi cạnh Nguyên Nhã Lan mở miệng, mấy chục bạn học trong lớp lúc này ngồi trong đại sảnh, học
sinh nam nữ phân ra ngồi một bên, khu nghỉ dưỡng lúc này bị Nguyên Nhã
Lan bao toàn bộ, vì thế cũng không thấy người ngoài, xung quanh ngoại
trừ người vừa mới nói, cũng không nghe thấy âm thanh nào khác.
Bách Hợp còn chưa kịp nói gì, một chuỗi tiếng bước chân vang lên, tất cả mọi người không khỏi ngoảnh đầu lại nhìn. Một tốp đàn ông quần áo
thoải mái đi về phía nhà ăn bên này, người đi đầu mặc áo sơ mi dài tay
tơ tằm màu trắng bạc, thân dưới là quần dài nhàn nhã màu xám, khí thế
hiên ngang. Một đám học sinh nhìn thấy người như vậy xuất hiện, hiển
nhiên không dám thở mạnh, trái lại Nguyên Nhã Lan vừa mới không nói câu
nào có chút kinh ngạc đứng dậy: “Anh, anh tới lúc nào vậy?”
Đám người nghe thấy cách xưng hô của Nguyên Nhã Lan, ánh mắt của rất
nhiều người không khỏi sáng lên, đến ngay cả cô giáo Hoàng vừa mới ngồi
không có lên tiếng lúc này cũng cuống quýt đứng dậy. Người trong lớp ai
cũng biết Nguyên Nhã Lan xuất thân từ nhà họ Nguyên, trong nhà có một
người anh trai đang ở trong bộ đội, sau này chuẩn bị tiếp quản thế lực
Nguyên gia. Nguyên Lâm Hữu, lão đại trong miệng đám con ông cháu cha ở
thủ đô đã mấy năm không người nhắc tới, không nghĩ tới lúc này vậy mà
lại được nhìn thấy vị thái tử gia không thường xuất hiện kia của Nguyên
gia.
“Nguyên thiếu, chúng em là…” Đứa con gái vừa mới còn đang châm chọc
khiêu khích Bách Hợp, lúc này liền giống như biến thành một người khác,
gò má xuất hiện vài phần đỏ ửng, đôi môi hơi run run, lắp ba lắp bắp mở
miệng nói: “Tụi em, ăn, ăn cơm rồi…”
“Sao em không ăn?” Nguyên Lâm Hữu liếc mắt nhìn em gái, chân mày cau
lại, lúc này mới quay sang nhìn Bách Hợp, đêm qua hắn bị người ta dùng
động tác kia ôm trở về, vì thế đối với Bách Hợp, trong lòng Nguyên Lâm
Hữu thật sự để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Lúc này dù trong lòng có
chút không được tự nhiên, nhưng hắn lại không giả bộ như hai người không quen biết, trái lại ho nhẹ hai cái, vẻ mặt nghiêm túc hỏi Bách Hợp, bên tai lại có chút đỏ lên.