Bia Đỡ Đạn Phản Công

Nam Nhân Dị Giới Xuyên Qua (13)


trước sau

Đến lúc này còn không quên kiếm chác lợi ích, Bách Hợp gật đầu không nói gì, rỉ tai một phen với Nguyên Lâm Hữu. Hiện tại xem ra Phong Lệ Dương đã hận mình thấu xương, một khi hắn ổn định lại nhất định sẽ gây phiền toái cho mình. Thấy phương pháp hắn đối phó với một người phụ nữ, Bách Hợp dám chắc lúc này khẳng định hắn sẽ muốn mạng của mình. Vì thế cô định để Nguyên Lâm Hữu sắp xếp người canh giữ bên cạnh mình, lúc cần thiết lại chuẩn bị chút thuốc mê, bắt gọn Phong Lệ Dương.

Vốn dĩ loại đồ như thuốc mê này chính cô cũng có thể làm loại đơn giản một chút, nhưng Phong Lệ Dương là tu tiên giả, thuốc bình thường có khả năng cũng không có mấy tác dụng gì với hắn, cho nên Bách Hợp mới định tìm Nguyên Lâm Hữu giúp đỡ.

Liên tiếp mấy ngày đều gió êm sóng lặng, mỗi ngày Bách Hợp đều đi học tan học đúng giờ, sau lưng (trong lòng ngấm ngầm) lại cảnh giác với Phong Lệ Dương, nhưng hơn một tuần trôi qua, lại không thấy bóng dáng của hắn. Thế nhưng mỗi ngày sau khi Bách Hợp về nhà đều chú ý thấy, trên vách tường gần nhà mình có nhiều giấy báo tìm vợ hoặc con gái mất tích. Trong khoảng bảy tám ngày liên tục nhìn thấy năm sáu cái tin tức như vậy, tướng mạo không giống nhau nhưng điểm tương đồng là những người mất tích đều là nữ, hơn nữa là nữ có độ tuổi khoảng từ mười lăm đến hai mươi lăm, tình hình như vậy không thể nghi ngờ khiến cô bắt đầu cảnh giác.

Gần đây ở trong trường Nguyên Nhã Lan cũng không đi học tiếp, đối mặt với tình hình như vậy, mỗi ngày Bách Hợp đều càng cẩn thận hơn. Chuyện Nguyên Lâm Hữu ngày đó từng đáp ứng cô không biết đã làm hay chưa, mấy ngày nay vẫn không thấy mặt, cô không thể dựa vào người khác, chỉ đành dựa vào chính mình trước.

Nửa tháng sau, buổi sáng vừa học đến tiết hai, cô giáo chủ nhiệm Hoàng mang theo khuôn mặt u ám bước vào lớp, vẫy tay với Bách Hợp, ra hiệu bảo cô ra ngoài.

Bây giờ đang là thời gian học bài, thông thường chương trình học lớp 12 rất nặng. Cho dù là có việc gấp, giáo viên thường đều sẽ đợi đến lúc tan học mới cho gọi học sinh đến. Vậy mà lúc này lại hiếm khi tìm Bách Hợp ra ngoài, trong lớp dường như muốn nổ tung, rất nhiều người thì thầm nói chuyện với nhau, đến ngay cả giáo viên trên bục giảng cũng không nhịn được quay đầu nhìn ra ngoài hai cái.

Bách Hợp đi theo cô giáo Hoàng đến văn phòng, bởi vì ông xã của vị chủ nhiệm lớp họ Hoàng này đang làm ở bộ giáo dục, nên địa vị trong trường của bà ta cũng không tệ, có văn phòng làm việc riêng của chính mình. Nhưng lúc này trong văn phòng rộng lớn có khoảng ba bốn người đang ngồi, hai mắt đỏ ngầu, lúc nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, mấy người đều ngẩng đầu lên, chia ra làm hai nam hai nữ, khi nhìn thấy Bách Hợp bước vào, trong đám người ngẩng đầu có một đôi giống như vợ chồng oán hận trừng mắt nhìn cô.

“Mày trả lại con gái cho tao!” Người đàn bà điên muốn nhào tới phía Bách Hợp kia tuổi tác áng chừng khoảng bốn mươi, gương mặt thoạt nhìn tiều tụy, cả khuôn mặt bà ta đều là vẻ dữ tợn, bộ dạng hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống Bách Hợp: “Cái con đ* non nhà mày, hôm nay mày mà không giao con tao ra đây, tao sẽ lấy mạng chó của mày!”

Một nam một nữ khác tuy mặc thường phục, nhưng Bách Hợp vẫn nhanh mắt nhìn thấy cảnh phục bị lấp trong áo ngoài của họ.

“Lưu phu nhân, mong bà trước bình tĩnh một chút.” Cô giáo Hoàng nhớ tới lời đám học sinh trong lớp đều nói Bách Hợp là bạn gái của vị thái tử gia nhà họ Nguyên kia, lúc này vẫn còn có chút cố kỵ Nguyên Lâm Hữu, vì thế hiếm có lúc nói thay Bách Hợp vài câu, lời bà ta vừa dứt, người đàn bà kia liền cười lạnh vuốt mặt. Sau khi được nữ cảnh sát trấn an, bà ta quay trở lại chỗ ghế sô pha ngồi xuống, âm u nói: “Hôm nay nếu mày nói rõ thì coi như cho qua, nhưng nếu giải thích không rõ ràng, cẩn thận tao cho mày ăn đạn.”

Bách Hợp không để ý tới bà ta, trái lại quay đầu hỏi cô giáo Hoàng một câu: “Thưa cô, không biết em làm sai chuyện gì mà người ta luôn mồm luôn miệng kêu em trả lại con gái cho họ?”

“Phong Bách Hợp, Lưu Nhu lớp cháu đã mất tích từ hai ngày trước, đến nay ở nơi nào cũng không rõ, chẳng lẽ cháu không biết cô bé đi đâu sao? Theo những gì các bạn trong lớp cháu nói, cháu với Lưu Nhu tiểu thư từng xảy ra đụng độ.” Vị cảnh sát tuổi tác có chút lớn kia lấy ra một tấm thẻ chứng nhận, quơ trước mặt Bách Hợp: “Chú là cảnh sát, sau khi Lưu phu nhân báo án những chuyện này sẽ do chú chịu trách nhiệm, hi vọng cháu hợp tác một chút.”

“Không thấy Lưu Nhu thì có liên quan gì đến tôi? Chẳng lẽ chỉ vì tôi với cô ta xảy ra đụng độ, cho nên các người cho rằng cô ta mất tích là do tôi sao?” Chân mày Bách Hợp cau lại, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem chính mình nên tìm ai giúp giải quyết chuyện này. Có thể thấy rõ Phong Bách Hợp cũng không có người thân nào có thể giúp được, cho dù vẫn còn ông bà nội, nhưng nhiều năm qua không thăm hỏi, lúc này lại tìm bọn họ nhờ giúp đỡ, bọn họ cũng tuyệt không thể đáp ứng.

Người quen duy nhất có địa vị cao một chút, chính là Nguyên Lâm Hữu, nhưng chính mình cũng không có số điện thoại của Nguyên Lâm Hữu, cũng không biết tìm hắn nhờ giúp đỡ hắn có chịu đáp ứng hay không.

“Sao có thể không phải là mày? Nhu Nhu của chúng tao trừ kết thù với mày, cũng chưa từng có ân oán với bất kỳ ai khác, mày lúc trước hại nó như vậy, chẳng lẽ không phải là mày sao?” Lưu phu nhân cắn răng, khuôn mặt u ám: “Nói không chừng chính là thằng anh trai ngốc của mày hại nó.”

“Lưu phu nhân, anh trai tôi đã mất tích nửa tháng nay, hiện tại tôi cũng đang đi tìm anh ấy, nếu như Lưu phu nhân cảm thấy anh ấy có chỗ nào đáng nghi, tôi rất vui lòng nếu bà thay tôi tìm ra anh ấy.” Trong lòng Bách Hợp cũng có chút hoài nghi việc Lưu Nhu mất tích có phải hay không là bị Phong Lệ Dương bắt đi, nhưng lúc này biểu hiện bên ngoài nhất định không thể thừa nhận, đáp lại một câu cho Lưu phu nhân, trực tiếp đến mức khiến sắc mặt bà ta trở nên khó coi, chỉ đành quay đầu nói với chồng mình: “Bất kể thế nào, Nhu Nhu mất tích khẳng định không thoát khỏi quan hệ với con đ* non này, trước tiên nhốt nó vào cục cảnh sát đã, nhốt mười ngày nửa tháng, không tin không nhận tội.”

Người nhà họ Lưu này hẳn cũng có chút căn cơ, nếu không cô giáo Hoàng dù rõ ràng biết mình là bạn gái ngoài mặt của Nguyên Lâm Hữu vẫn còn muốn kêu mình đến, Bách Hợp nhíu mày, cô giáo Hoàng vội vã nói:

“Lưu phu nhân bớt giận, Phong Bách Hợp có chút quan hệ với Nguyên thiếu, không bằng gọi Nguyên thiếu qua đây, hỏi đôi câu ngay tại chỗ, có lẽ để Nguyên thiếu giúp đỡ còn có thể tìm thấy con bé.”

Nghe thấy tên của Nguyên Lâm Hữu, Lưu phu nhân sửng sốt, trên mặt lộ ra mấy phần không được
tự nhiên, đến ngay cả dáng vẻ sát khí đằng đằng khi nãy cũng suy giảm đi nhiều, có chút luống cuống trao đổi ánh mắt với chồng mình, im lặng không nói gì.

Quyền thế quả nhiên là thứ tốt, Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, phía bên kia cô giáo Hoàng đã gọi điện thoại đến Nguyên gia, sau khi nói rõ muốn tìm Nguyên Lâm Hữu, trình bày xong tình hình bên này, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Nguyên Lâm Hữu liền tới nơi. Cho dù là lúc này cha mẹ của Lưu Nhu có tức giận, nhưng vẫn phải nở nụ cười, mặc cho Nguyên Lâm Hữu đưa Bách Hợp rời đi.

“Hôm nay cảm ơn anh.” Bách Hợp nói lời cảm tạ với Nguyên Lâm Hữu, anh chỉ nhíu mày, dáng vẻ thoạt nhìn tâm sự trùng trùng: “Không cần, con bé Nhã Lan bắt đầu từ tối qua cũng không thấy về nhà.”

Ngoại trừ Lưu Nhu biến mất ra, vậy mà Nguyên Nhã Lan cũng không thấy tung tích, trong lòng Bách Hợp trầm xuống, Nguyên Lâm Hữu lại nói tiếp: “Hai ngày trước, nó rút ra ba trăm vạn từ tài khoản cá nhân, Phong tiểu thư, số tiền đó được chuyển đến tài khoản dưới tên em.”

Lúc Nguyên Lâm Hữu nói xong lời này, ánh mắt nhìn về phía Bách Hợp: “Em cảm thấy tất cả những chuyện này có khi nào liên quan đến Phong Lệ Dương không?” Hiện tại vậy mà anh bất giác bắt đầu có chút tin tưởng mấy lời về quỷ hồn phụ thể mà Bách Hợp nói. Đích xác bởi vì Phong Lệ Dương chuyển biến quả thực quá có chút đột ngột, giống như bất chợt có linh trí, lại sở hữu võ công siêu phàm, cho dù Nguyên Lâm Hữu từ nhỏ là người theo chủ nghĩa vô thần, lúc này cũng khó tránh khỏi có chút bắt đầu hoài nghi.

Anh ngay từ đầu không có hoài nghi đến chính mình, điều này khiến trong lòng Bách Hợp tăng lên không ít thiện cảm với hắn, nghe thấy những lời này, cô khẽ gật đầu: “Chắc hẳn vậy, nhưng hai ngày trước rút đi ba trăm vạn, điều này không phải biểu thị cho việc hắn muốn hành động sao?”

Trong kịch tình, sau khi Phong Lệ Dương chiếm hữu cơ thể của Phong Lệ Dương nguyên bản vốn ngốc nghếch, loại bỏ đi linh hồn của hắn, lại bán tháo bất động sản mà Phong Bách Hợp liều mạng giữ lại, khi gộp đủ trăm vạn hắn lại chọn mua những dược liệu gia tăng công pháp của hắn, trong thời gian mấy ngày thực lực tăng lên đến một cấp bậc nhất định. Lúc Bách Hợp nghĩ tới đây, không khỏi cười khổ hai cái.

Để Nguyên Lâm Hữu đưa cô về đến nhà, lúc này cũng đã xế chiều, ánh nắng mặt trời chiếu xuống tòa nhà cũ kỹ, không biết có phải hay không là vì tâm lý của Bách Hợp, cô vậy mà lại cảm nhận được cái loại cảm giác âm u.

“Cảm ơn anh đã đưa tôi về.” Xe của Nguyên Lâm Hữu không lái vào tiểu khu Bách Hợp ở, bởi vì con đường bên này quá chật hẹp nên không thể lái xe vào được, sau khi dừng lại ở bên ngoài Bách Hợp nói lời cảm ơn với Nguyên Lâm Hữu. Vốn dĩ cũng không cần hắn đưa về, nhưng Nguyên Lâm Hữu lại kiên trì muốn đưa cô về nhà, Bách Hợp nghĩ đến cũng có thể thuận tiện mời hắn cốc trà để thể hiện lòng cảm kích, vì thế liền đồng ý.

Lúc bước vào hành lang, Bách Hợp liền cảm thấy có chút không đúng, trong tòa nhà vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị, phòng cô ở nằm tại tầng hai, sau khi cảm thấy không đúng, Bách Hợp theo bản năng liền dán lên người Nguyên Lâm Hữu một lá bùa có thể thu liễm ngũ giác của chính mình, loại bùa này thường ngày cũng không có tác dụng gì, dù sao người bình thường muốn nhìn thấy ai thì đều dùng mắt thường để nhìn, loại bùa này có thể che giấu khí tức của một người, khiến cho người ta không thể cảm nhận được hắn, nhưng nếu dùng mắt nhìn, căn bản cũng không có tác dụng. Nhưng trong tình huống lúc này, Bách Hợp theo bản năng dùng nó, thấy vẻ mặt Nguyên Lâm Hữu kinh ngạc, cô ra dấu im lặng với hắn, lúc này mới đi lên tầng.

Cửa phòng bị mở toang, trong phòng dường như đang mở ti vi, Bách Hợp vào phòng trước, Nguyên Lâm Hữu chờ ở bên ngoài. Một người đàn ông mặc âu phục màu xám tro, đeo cà vạt, trên mặt mang một chiếc kính gọng vàng lúc này đang vắt chéo hai chân ngồi trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ, khuôn mặt đắc ý vô cùng.

“Mày về rồi.” Giọng nói của hắn có chút âm nhu, lúc nói lời này còn tự tay nâng kính mắt lên, bên khóe môi lộ ra tia cười âm lãnh. Chỉ mới gần một tháng không gặp mà thôi, Phong Lệ Dương nguyên bản ngốc nghếch lúc này lại giống như biến thành một người khác, hắn cao thêm hai mươi cm, vốn dĩ thân cao 1m7, lúc này liền biến thành hơn 1m9, cho dù là đang ngồi cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy chiều cao của hắn mang tới áp lực.

Trên người Phong Lệ Dương lúc này cũng không tìm được cảm giác tính khí ngốc nghếch trước đây, trái lại biến thành khí thế mười phần, hắn cắt sửa đầu tóc khéo léo, thoạt nhìn trên người có một loại cảm giác cuồng ngạo không ai bì nổi. Bách Hợp dù sớm biết người này trước sau gì cũng sẽ tìm đến cửa, nhưng lúc chân chính nhìn thấy hắn ngồi trước mặt mình, trong lòng vẫn như cũ không khỏi co rụt, ánh mắt híp lại.

“Phong Lệ Dương? Mày hiện tại chắc hẳn cũng không phải Phong Lệ Dương đi?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện