Bia Đỡ Đạn Phản Công

Nam Nhân Dị Giới Xuyên Qua (12)


trước sau

Nguyên Lâm Hữu vừa mở lời, phòng học nguyên bản đang náo loạn ngay tức khắc liền yên tĩnh lại, cơ thể Nguyên Nhã Lan ngồi tại chỗ lúc này đang định nhận lấy cặp sách người khác chuyển tới bỗng cứng đờ, quay đầu nhìn Nguyên Lâm Hữu một cái, vẻ mặt có chút chột dạ: “Anh, em, em không thấy một nghìn tệ, muốn tìm xem ở đâu.”

Nhà họ Nguyên là quân chính thế gia, tuy Nguyên Nhã Lan tuổi còn nhỏ, nhưng xuất thân trong gia tộc như vậy, quả thực không hiếm lạ mấy chuyện bẩn thỉu, hãm hại người khác đối với người nhà họ Nguyên mà nói cũng chẳng phải chuyện ly kỳ gì, Nguyên Lâm Hữu liếc mắt liền thấy rõ vẻ mặt có chút kỳ quái của Nguyên Nhã Lan, trong lòng nhất thời hiểu rõ, sắc mặt thoáng chốc trầm xuống, liền cất bước đi vào lớp học: “Nguyên Nhã Lan, vậy tiền của em rơi mất ở đâu?”

Mấy người đang trói trụ Bách Hợp có chút lúng túng bỏ tay ra, Bách Hợp vốn thủ thế búng tay lại lần nữa buông xuống. Lưu Nhu không ngờ tới chính mình vốn tính toán tốt, lúc này vậy mà bởi vì Nguyên Lâm Hữu ngoài ý muốn phá rối mà bị phá hủy, trong lòng vừa gấp vừa sợ: “Nguyên thiếu, tiền của em với Nhã Lan đều không thấy, chắc chắn là Phong Bách Hợp này trộm mất, trong cặp nó nhất định có tiền.” Vừa nãy đã có người bỏ tiền giấu vào trong cặp sách, hiện tại chỉ cần lấy được tang vật, đến lúc đó bắt Phong Bách Hợp vào cục cảnh sát, kể từ đó thanh danh của cô ta bị hủy, nói không chừng trường học cũng sẽ cho cô ta thôi học, chỉ cần từ nay về sau không thấy người này, cơn tức trong lòng Lưu Nhu mới được tiêu tán.

Nguyên Nhã Lan cũng gật đầu theo, duỗi tay giật lấy, thoáng cái liền lộn cặp của Bách Hợp hướng xuống đất giũ ra, sách vở đồ dùng bên trong đều rơi đầy đất, đồng thời rơi xuống còn có một nghìn tệ vừa mới bị người khác giấu vào, trong phòng học yên tĩnh không một tiếng động, lúc mọi người đang dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Bách Hợp, trên mặt Nguyên Nhã Lan lộ ra nụ cười, một bên phẩy phẩy tiền trong tay: “Anh, anh xem…”

“Đây là anh cho em ấy. Có vấn đề gì sao?” Vẻ mặt Nguyên Lâm Hữu bình tĩnh hỏi một câu, nhận lại cặp sách trong tay Nguyên Nhã Lan, một mặt lại ngồi xuống bắt đầu nhặt lên mấy thứ rơi đầy đất, vô cùng bình tĩnh nói: “Nhã Lan, tuổi em cũng không nhỏ nữa, đừng lại làm ra loại trò đùa dai này, chỉ vì không thích bạn gái của anh, hiện tại liền muốn gây khó dễ với em ấy như vậy?”

Mọi người vốn cho rằng khi nãy Bách Hợp là kẻ trộm tiền, ai ngờ tới cuối cùng lại có bước ngoặt như vậy, Nguyên Nhã Lan có chút sốt ruột vừa định mở miệng, Nguyên Lâm Hữu liền liếc cô ta một cái: “Em có gì muốn nói?”

“Anh, nó thành bạn gái của anh lúc nào?” Nguyên Nhã Lan không ngời tới anh trai mình vậy mà sẽ ra mặt vì Bách Hợp, nhất thời gấp đến độ đứng hẳn dậy, một bên dậm chân: “Nó làm sao mà xứng với anh?”

“Em còn có thể xứng với người khác, sao em ấy lại không xứng với anh?” Nguyên Lâm Hữu cười lạnh hai tiếng, lúc này nhớ tới chuyện em gái muốn tới phòng Bách Hợp gây khó dễ với cô, trái lại lại bị người ta hưởng lợi, trong lòng hết sức nén giận. Anh nói xong lời này, thấy khuôn mặt Nguyên Nhã Lan thoáng chốc trở nên trắng bệch, trong lòng có chút thương tiếc. Vốn anh nói Bách Hợp là bạn gái của mình cũng chỉ vì muốn giải vây cho Nguyên Nhã Lan, vậy mà cô ta lại càn quấy như thế, người nhà họ Nguyên có thể xem như cô ta tùy hứng, nhưng lại có khả năng sẽ hủy đi cuộc đời của một bé gái. Càng huống chi Bách Hợp không giống thế, lai lịch của cô có chút kì quái, nhất là ngày đó Nguyên Nhã Lan ngất đi, cảnh tượng cô ấy vẽ bùa chú cho Phong Lệ Dương, Nguyên Lâm Hữu đều để ở trong mắt. Nguyên Nhã Lan đắc tội Bách Hợp, đối với Nguyên Nhã Lan cũng không có chỗ nào tốt, oan gia nên giải không nên kết, hơn nữa cô gái này lại từng cứu mạng mình, nếu dùng tính khí trẻ con của Nguyên Nhã Lan để giải thích chuyện này, không ảnh hưởng đến đại cục, tối đa người khác sẽ cảm thấy đây chỉ là tranh đua hơn kém giữa hai cô tẩu tương lai mà thôi, cũng sẽ không để bụng, lại không khiến Bách Hợp tổn thương, đồng thời cũng không khiến cho thanh danh của Nguyên Nhã Lan trở nên chướng tai. Ai ngờ được bậc thang cũng đã dựng xong rồi, cô ta lại không xuống, khiến cho Nguyên Lâm Hữu dần dần có chút mất kiên nhẫn:

“Em về đi, về sau không cho phép lại tìm Phong Bách Hợp gây chuyện, nếu không anh sẽ đề nghị cha mẹ tống em ra nước ngoài, em tự mình chọn đi.” Nguyên Lâm Hữu nhìn Bách Hợp một cái, thấy cô lúc này đang vung vẩy tay, không lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn với lời mình nói, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, lại đưa tới cặp sách vừa mới thu dọn xong, thuận thế kéo tay Bách Hợp, nhìn thấy ánh mắt cười như không cười của Bách Hợp, khuôn mặt Nguyên Lâm Hữu có chút nóng lên, liền quay mặt đi chỗ khác.

“Nguyên thiếu, chúng em đều không biết…” Mấy người bạn học khi nãy còn chống lại Bách Hợp thoáng cái liền liên tục không ngừng thả tay ra. Một hồi này trong kịch tình đủ khiến cho Phong Bách Hợp sụp đổ, cuối cùng lại lấy kết quả giống như trò khôi hài để kết thúc.

Nguyên Lâm Hữu cho người đưa Nguyên Nhã Lan về, tự mình lái xe định đưa Bách Hợp về nhà, Bách Hợp cũng không khách khí với anh, khi nãy mọi người bề ngoài thấy mình chiếm được lợi từ Nguyên Lâm Hữu, nhưng kì thực hắn mượn chính mình tới giải vây cho em gái anh, hiện tại anh ta đưa mình về cũng là chuyện đương nhiên. Dọc đường Bách Hợp không để ý tới anh, khi về tới nhà, Nguyên Lâm Hữu rất có phong độ thân sĩ muốn đưa Bách Hợp lên lầu, nhưng ai liệu được lúc vừa đến cửa, Bách Hợp liền phát hiện cửa phòng bị người mở toang, vị trí khóa cửa bị người ta đục thành một lỗ lớn, cửa phòng mở rộng, trong lòng cô trầm xuống, đẩy cửa vào phòng, trong phòng khách quả nhiên không thấy bóng dáng của Phong Lệ Dương.

Dây thừng tán loạn đầy đất, trên tường phòng khách phảng phất có vết tích bị người ta dùng đồ vật khắc chữ lên: Thù này tới ngày lại báo, ngươi phải chết!

Trong phòng bị người ta đảo loạn hết cả lên, Bách Hợp nhìn vào trong phòng, quả nhiên thấy chỗ mình để giấy tờ nhà đất không thấy gì, nhưng may là mình luôn mang theo bên người thẻ ngân hàng, vì thế thực ra cũng không có tổn thất gì.

“Cần tôi giúp không?” Nguyên Lâm Hữu đứng trước cửa, liếc mắt liền thấy hết cảnh tượng trong nhà, không nhìn thấy Phong Lệ Dương cái người khiến anh cảm thấy cổ quái kia, nhưng chữ ở trên tường anh cũng thấy rõ, sắc mặt lúc này có chút âm trầm.

“Không cần đâu.” Bách Hợp lạnh mặt lắc
đầu, nhớ tới lần đầu giáp mặt với Phong lệ Dương này, khí sắc của hắn vốn dĩ hết sức khó coi, không nên hồi phục nhanh như vậy, nhưng lần này chính mình chuẩn bị đầy đủ vậy mà hắn vẫn đào thoát được, chứng tỏ trong đó hắn chắc chắn có cách nào đó để hồi phục pháp thuật. Mà mấy ngày trước mình vẫn luôn ở cùng Phong Lệ Dương, theo lý mà nói không có cơ hội để hắn hồi phục pháp thuật, trong kịch tình cũng từng nhắc qua, đây là thời đại linh khí mỏng manh, Phong Lệ Dương căn bản không thể dựa vào chút linh khí thưa thớt này để tu luyện, vậy thì hắn chắc chắn là dùng phương pháp khác.

Bách Hợp vội vàng chạy tới phòng hắn thường ở, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy giường chiếu hỗn loạn, một bóng người mái tóc hoa râm ngã ở trên giường, Bách Hợp xoay người kia lại, liền thấy khuôn mặt phủ đầy nếp nhăn, sớm đã không còn hơi thở, ngực vẫn còn chút độ ấm, chứng tỏ người này vừa mới chết không được bao lâu. Khuôn mặt có chút quen thuộc, khiến Bách Hợp mang máng nhớ ra người này hẳn là cô gái nào đó cùng chung một tòa nhà với mình, nhưng tuổi tác chắc hẳn cũng không lớn, không đến mức sẽ biến thành thế này.

Từ dấu vết ở trên giường có thể thấy, chắc là chuyện tốt Phong Lệ Dương làm ra, cô gái này chết đi hóa già, cùng với việc Phong Lệ Dương đột nhiên cường đại, khiến cho Bách Hợp mơ hồ phỏng đoán, có phải hay không công pháp của Phong Lệ Dương cần liên quan đến đàn bà?

Trong nội dung vở kịch đàn bà của hắn nhiều vô kể, nghe nói hắn ở trên giường cường hãn khiến cho rất nhiều phụ nữ đều không chịu được, cho dù hắn là kẻ tu tiên, theo lý mà nói sẽ không thể bất thường như vậy, nhưng nếu như hắn dùng đàn bà để luyện công, vậy thì cũng chưa chắc. Nhớ tới Lưu Nhu tiều tụy bao nhiêu, cùng với Nguyên Nhã Lan hôm nay thoạt nhìn giống như tổn thương nguyên khí, sống không bằng chết, sáng ngày hôm đó sau khi Phong Lệ Dương dùng pháp thuật cổ quái suýt chút nữa lấy mạng của cô, vốn dĩ khí sắc vô cùng ủ rũ, cũng bị Phong Lệ Dương nguyên bản đoạt lại thân thể. Nhưng sau khi có đàn bà thì hắn lập tức lại có sức đấu cùng Nguyên Lâm Hữu, lúc này chính mình vẽ bùa chú lên người hắn, hắn lại còn có thể lợi dụng đàn bà để hồi phục rồi trốn thoát.

Nếu như thật sự giống như những gì bản thân suy đoán, vậy thì kẻ tu tiên tâm ngoan thủ lạt này cũng không phải không có nhược điểm. Nếu cứ như vậy, chính mình muốn đối phó hắn, chỉ cần có thể tóm được hắn, như vậy liền có thể chứng minh ý nghĩ trong lòng mình.

“Chuyện này là thế nào?” Nguyên Lâm Hữu không biết lúc nào cũng vào phòng theo, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, sắc mặt có chút khó coi: “Lại là anh ta?”

Lần này Bách Hợp không lừa hắn, muốn tóm được Phong Lệ Dương để chứng minh ý nghĩ trong lòng mình, còn cần phải dựa vào sự giúp đỡ của Nguyên Lâm Hữu, Bách Hợp gật đầu, chỉ người phụ nữ ở trên giường: “Chắc hẳn là hắn làm, một nhân cách khác của anh trai tôi quá nguy hiểm, tôi muốn nhờ anh giúp tôi.” Bản thân cô một mình muốn đối phó tà tu như Phong Lệ Dương thật sự là không dễ, vì thế Bách Hợp lại cắn răng: “Coi như anh báo đáp ơn cứu mạng của tôi, đồng thời sau khi chuyện hoàn thành tôi sẽ đáp ứng một yêu cầu hợp lí của anh.”

Nguyên Lâm Hữu không lên tiếng, anh chỉ cẩn thận nhìn xung quanh, một tay đè xuống bên hông, đi về phía chiếc giường, kiểm tra thi thể người phụ nữ trên giường: “Anh ta rốt cuộc là ai? Em đừng dùng nhân cách thứ hai để lừa tôi.”

Cái loại cảm giác nguy hiểm trên người Phong Lệ Dương ngày hôm đó, cũng không phải một người nhân cách thứ hai bình thường có thể có được, hơn nữa hắn còn có sức lực cổ quái, cùng một loại ánh mắt khiến người ta rợn cả tóc gáy. Nguyên Lâm Hữu không tin tất cả những gì Bách Hợp nói, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến hắn, nhưng nếu như liên quan đến Nguyên Nhã Lan, người đàn ông này có quan hệ với em gái mình, Nguyên Lâm Hữu lúc này mới không nhịn được mở miệng hỏi: “Dù sao em gái tôi cũng từng bị anh ta xúc phạm, nếu ngày đó chúng ta tới chậm một chút, có phải hay không quá nửa ngày, em gái tôi sẽ biến thành bộ dạng này?”

Bách Hợp xoa xoa đầu, thở dài: “Được rồi, hắn là quỷ hồn phụ thể, trúng tà rồi.”

“…” Câu trả lời này khiến Nguyên Lâm Hữu càng thêm không hài lòng, hắn có chút yên lặng nhìn Bách Hợp một lát, cúi thấp đầu.

Nói thật vậy mà chẳng có ai tin, Bách Hợp quay mặt đi, lần nữa quay đầu lại nói bậy nói bạ một trận với Nguyên Lâm Hữu, rõ ràng không phải sự thật, hắn vậy mà lộ ra vẻ mặt tin tưởng!

Bởi vì chuyện liên quan đến Nguyên Nhã Lan, Nguyên Lâm Hữu sợ Phong Lệ Dương làm hại em gái mình, vì thế suy nghĩ một chút liền đáp ứng: “Em cần gì có thể nói với tôi, nhưng cũng tương tự như vậy, em từng đáp ứng, tôi có thể đề ra một yêu cầu với em.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện