Có một ký sinh ở bên người như vậy, Lâm Bình Chi chỉ vì tìm xe ngựa mà
nàng vừa ý đã tìm mất mấy ngày, một đường nàng cứ kêu chỗ này không khoẻ chỗ kia không đúng, hai người lên đường gần một tháng, còn không có
tiến vào trong địa bàn của phái Tung Sơn, gần đây xiêm y diễm lệ cùng
với phấn thoa xinh đẹp Lâm Bình Chi yêu thích rốt cục đã rời xa hắn, cho dù là ai mà đeo theo một đứa con nít to lớn ở bên người, cái loại khí
chất tà mị cuồng túm khốc cũng không đứng vững được nữa.
Qua thêm nửa tháng, còn chưa đi qua mấy thôn trấn, Bách Hợp đã muốn ăn chim bồ
câu nướng, gần đây không biết là người nào dùng bồ câu đưa tin, hai ngày trước Lâm Bình Chi tiện tay đánh hai con xuống một mặt xem xét tin tức
một mặt thuận tiện nướng chim bồ câu, Bách Hợp chỉ huy hắn lợi dụng chim bồ câu còn tươi thoa lên chút dầu, mùi vị nhất thời ngon hơn, khiến hai ngày này nàng đều ầm ĩ muốn ăn.
Đã giải thích rất nhiều lần cho
nàng biết thịt chim bồ câu mặc dù ngon nhưng ăn nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt tới vết thương, sau này sẽ để lại sẹo, Lâm Bình Chi rốt cục bạo nộ: “Đã nói với ngươi ăn nhiều sẽ không tốt với vết thương, làm sao ngươi
lại không chịu nghe hả? Trước kia làm sao ngươi có thể giấu kỹ bản tính
thực thế? CMN!” Hắn từng nghe có lần Bách Hợp bật thốt lên tiếng mắng
chửi người này, từ đó mỗi lần nổi giận liền mắng ra, quả nhiên cảm thấy
trong lòng sảng khoái rất nhiều, gần đây mấy chữ ‘ CMN ’ đã trở thành
câu cửa miệng của Lâm Bình Chi, hắn mắng xong cũng đã chuẩn bị sẵn, quả
nhiên thấy Bách Hợp nước mắt lưng tròng, liền ngậm miệng không nói nữa.
Lâm Bình Chi hối hận, hắn hối hận tại sao lúc trước vì muốn đối phó Nhạc
Bất Quần mà lại cưới Nhạc Linh San, hắn cũng hối hận tại sao ban đầu lúc nàng bị thương phải mang nàng theo, lúc ấy Lệnh Hồ Xung đã đi theo
phía sau, hắn nên trực tiếp ném Nhạc Linh San cho tên kia mới đúng, so
với bản thân mình không bình tĩnh, chắc Lệnh Hồ Xung sẽ vui lòng chăm
sóc nàng.
Nhưng không biết tại sao , có lẽ gần đây chăn sóc Bách
Hợp đã lâu, Lâm Bình Chi cảm thấy giao nàng cho Lệnh Hồ Xung thì hắn lại cảm thấy trong lòng không thoải mái, vì vậy ở ngoài sáng biết Lệnh Hồ
Xung và Nhậm Doanh Doanh đi theo ở phía sau, cách hai người mình không
xa, hắn cũng không nói là muốn đưa Bách Hợp qua…, thậm chí khi ý nghĩ
này trong đầu vừa mới hiện lên đã bị mình lấy đủ loại lý do mà triệt
tiêu.
“Tổ tông, ta đi đánh chim bồ câu.” Lâm Bình Chi oán hận cắn răng, Tịch Tà Kiếm Pháp nhà hắn là tuyệt học tổ truyền, hôm nay còn
không có dùng để giết cừu nhân báo được đại thù, lại dùng để hầu hạ đủ
loại ý nghĩ ly kỳ cổ quái của Bách Hợp.
“Ta còn muốn ăn cá. . . . . .” tay nghề nướng đồ gần đây của Lâm Bình Chi đã tăng cao, có điều
tính tình thì càng tệ, vừa nghe lời này khóe miệng hắn giật giật, nhưng
thấy vẻ mặt đáng thương của Bách Hợp, lại nhận mệnh, từ giữa hàm răng
chui ra một chữ: “Được.” Nói xong, trực tiếp ôm Bách Hợp đến chỗ ngồi,
còn hắn thì đạp khinh công bay tới con sông nhỏ cách đó không xa, trường kiếm trong tay đâm vào trong nước dường như để tiết hận.
Tốc độ
hắn nhanh vô cùng, lại mang theo từng trận bọt nước, mỗi lần kiếm rút
lên đều đâm vào hai con cá lớn cỡ lòng bài tay, hắn trực tiếp ném cá
xuống bờ bên cạnh, không mất bao lâu đã có hơn mười con cá. Chuẩn bị
xong cá còn phải chuẩn bị chim bồ câu, nhìn hình dáng của mấy con cá này thì không thể nướng được bởi vì quá nhỏ, cứ thế, hắn làm sạch cá là có
thể chiên, lúc đó Bách Hợp mới có thể ăn. . . . . .
Nghĩ đến đây, Lâm Bình Chi lại muốn bạo tẩu, hắn cắn chặt hàm răng, gương mặt bình
tĩnh nhặt một hòn đá cho vào trong ngực chuẩn bị thấy chim bồ câu liền
đánh, đầu kia Bách Hợp đã đói bụng đến phải ôm bụng, khóe mắt Lâm Bình
Chi liếc qua ngó chừng nàng, nhìn thấy nàng có bộ dáng này, gương mặt
liền âm trầm, thừa dịp thời gian chim bồ câu còn không có bay tới, trước chiên cá.
Không biết tại sao vốn nên là cừu nhân của mình, hiện
tại mình lại hầu hạ nàng giống như tôi tớ, thật vất vả mới đợi đánh được hai con chim bồ câu, vừa mới nhổ sạch lông trừ đi nội tạng, còn chưa
nướng, xe ngựa đi theo phía sau hồi lâu rốt cục không nhịn được nữa, mới chạy về phía trước,
hiển nhiên không có ý giấu diếm nữa .
“Lâm
sư đệ, chim bồ câu này là đồng đạo võ lâm đưa tin , đệ đánh xuống như
thế, sợ rằng không tốt lắm đâu?” Lệnh Hồ Xung miễn cưỡng hướng Lâm Bình
Chi ôm quyền, ánh mắt lại theo bản năng nhìn về phía Bách Hợp, sắc mặt
trắng bệch không có một tia huyết sắc ngồi ở ngoài xe, trong lòng đau
đớn. Lúc trước không biết sắc mặt sư muội lại hỏng bét thế này, Lệnh Hồ
Xung đi theo rất xa mặc dù biết nàng bị thương, thật không ngờ lúc này
thoạt nhìn nghiêm trọng như thế , ánh mắt của hắn ngó chừng Bách Hợp,
trong mắt Nhậm Doanh Doanh lộ ra mấy phần bị thương, Lâm Bình Chi lại
càng vô cùng gấp gáp, thân hình nhanh như tia chớp ngăn chặn trước mặt
xe ngựa: “Lệnh Hồ đại hiệp danh tiếng khắp giang hồ, hôm nay vì cái gì
mà ngó chừng vợ ta?”
Bất luận trong lòng Lâm Bình Chi có thê tử
Nhạc Linh San này không, chỉ khi nào có người muốn tranh đoạt với hắn
thì hắn lại có loại cảm giác không muốn buông tay, tuy nói vì luyện Tịch Tà Bảo Điển hôm nay hắn sớm đã không giống với lúc trước, nhưng vô luận như thế nào, Lâm Bình Chi chính là không muốn hai tay dâng Bách Hợp.
Lệnh Hồ Xung cúi đầu , Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh cũng đã đưa tay kéo hắn,
Bách Hợp ngó chừng nam chủ đầu lĩnh tên tuổi lừng lẫy trong tiểu thuyết , nhìn vài lần rồi kêu một tiếng: “Đại sư ca.” Không đợi Lệnh Hồ Xung trả lời, nàng liền nói với Lâm Bình Chi: “Ta đói bụng.” trong lòng Lâm Bình Chi vốn bởi vì thấy Lệnh Hồ Xung mà sinh ra cảm giác thô bạo, lúc này
vừa nghe lời Bách Hợp nói…, Lâm Bình Chi cuồng túm khốc đẹp trai liền
tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái: “Biết rồi.”
Cùng củi gạo dầu muối giao thiệp đã lâu, tức giận cái gì đó cũng không sinh ra , lúc này hắn đã không có tâm tư cùng Lệnh Hồ Xung ác đấu một trận, ở cùng Bách
Hợp đã lâu không biết có phải bởi vì nàng mang vẻ mặt thiên kinh địa
nghĩa sai sử mình giặt quần áo nấu cơm hay không, trừ lúc ban đầu Lâm
Bình Chi làm không thuận tay lúc có chút giận dữ ra, hơn một tháng qua
cũng sớm đã quen, thậm chí khách quan cho trước kia trong đầu đầy ý nghĩ oán hận cùng với báo thù, gần đây lại trở thành mỗi ngày vắt óc tìm mưu kế xem phải làm sao để có đồ ăn.
Nghe Bách Hợp gọi mình thì vẻ
mặt Lệnh Hồ Xung khẽ nhúc nhích, nhưng ngay sau đó nghe được nàng phân
phó Lâm Bình Chi nấu cơm , nụ cười trên mặt Lệnh Hồ Xung dần dần cứng
lại, Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh thở dài: “Xung ca, chúng ta đi thôi.”
“Tiểu sư muội, nếu có cái gì cần đến ta giúp, chỉ cần muội mở miệng, Đại sư
ca ngay cả ở ngoài ngàn dặm, cũng tuyệt đối sẽ chạy tới.” Lệnh Hồ Xung
không để ý lời nói vừa rồi của Nhậm Doanh Doanh…, ngược lại hướng Bách
Hợp lớn tiếng nói, hắn vừa mở miệng thì sắc mặt Lâm Bình Chi liền thay
đổi, trong lòng Bách Hợp đối với Lệnh Hồ Xung cũng không có ác cảm gì,
ngược lại bởi vì ảnh hưởng bởi trí nhớ của bản thân Nhạc Linh San, thì
rất áy náy với Lệnh Hồ Xung, lúc vừa nghe lời này nàng liền cắn cắn đôi
môi, gật đầu nói: “Đa tạ Đại sư ca, cha muội có lỗi với huynh, muội thay cha nói nói xin lỗi, hi vọng Đại sư ca. . . . . .” Lời này giống như là Bách Hợp mở miệng theo bản năng, trong lòng Lệnh Hồ Xung lại càng đau
đớn, liền bật thốt lên:
“Sao ta lại trách muội, cho dù có chết vì muội ta cũng sẽ không trách muội.” Lâm Bình Chi hừ lạnh một tiếng, đầu
Nhậm Doanh Doanh cũng buông xuống, lúc này Lệnh Hồ Xung mới cẩn thận
bước đến cạnh Nhậm Doanh Doanh kéo xe ngựa đến gần để hai người ngồi
lên.