Edit: Tiểu TuyềnBeta: Sakura“Hôm nay gặp lại
tình nhân cũ, chắc muốn vứt ta qua một bên đúng không? Ngươi đi đi, nếu
ngươi đi cùng hắn, ta cũng sẽ không trách ngươi.” trong lòng Lâm Bình
Chi nổi trận lôi đình, trên miệng lại âm dương quái khí giày vò Bách
Hợp.
Hiện nay trí thông minh của Bách Hợp chỉ có ba mươi, đồng
dạng tình cảm cũng rới xuống theo, vừa nghe lời này liền nhớ mới vừa ánh mắt mà Lệnh Hồ Xung nhìn mình, còn nói không trách mình, Lâm Bình Chi
động một chút là vừa mắng lại hung dữ với mình, nàng liền gật đầu xoay
người lại bắt đầu thu dọn bao quần áo của mình, khiến Lâm Bình Chi giận
đến hận không thể rút trường kiếm bên hông ra thọc chết nàng.
”
Nữ nhân không có lương tâm này, ngươi muốn đi thật hả? Ngươi cũng giống
như cha ngươi, đều không phải là người tốt!” Lúc này Lâm Bình Chi giận
đến mức muốn giết người, một tay nhấc chim bồ câu, một tay rút ra trường kiếm chém vào bụi cây ở bên cạnh, chém đến cành lá bay tán loạn, trên
mặt Bách Hợp mới lộ ra vẻ sợ hãi và cảnh giác: “Là ngươi bảo ta đi mà”
“Ta bảo ngươi đi ngươi liền đi, ta bảo ngươi đi chết ngươi có đi hay
không?” Lâm Bình Chi buồn bực muốn chết, nhất là khi hắn rống xong lời
này nhìn thấy Bách Hợp lắc đầu theo bản năng xong, một búng máu đều
muốn phun ra ngoài. Mặc dù không biết tại sao sau khi bị thương Bách Hợp lại biến thành bộ dạng ngu thế này, trước kia mặc dù nàng ngây thơ lãng mạn, nhưng cũng không đến nổi thiếu ánh mắt như hiện tại.
” Nếu
ngươi dám đi, ta cắt đứt chân của ngươi, đàng hoàng ở yên đó cho ta.”
Lâm Bình Chi nhịn xuống buồn bực trong lòng, lại cảnh cáo nói: “Lần tới
không cho phép nói chuyện với Lệnh Hồ Xung nữa, nếu không ta đánh
ngươi.”
Bách Hợp tin là thật, nhanh chóng muốn nhào về phía hắn,
Lâm Bình Chi nhìn thấy ý nghĩ bày trên mặt của nàng, liền cắn răng: “Ta
sẽ không giết ngươi, ta không giết ngươi, không nên ôm ta khóc!”
Trải qua trò khôi hài với sự xuất hiện của Lệnh Hồ Xung, Lâm Bình Chi bắt
đầu tỉnh ngộ, mình đã không còn ý niệm tìm Nhạc Bất Quần báo thù ở trong đầu, dù sao Mộc Cao Phong và Dư Thương Hải đã bị giết rồi, Nhạc Bất
Quần tuy nói là ngụy quân tử, nếu không người vạch trần bộ mặt thật của
lão thì e rằng có giết lão đi nữa cũng làm hắn thấy khó chịu.
Nhưng bất kể như thế nào, chăm sóc một người gần hai tháng, Lâm Bình Chi cũng không xuống giết nàng như trước, huống chi trong lòng hắn mơ hồ không
nỡ, không nỡ cuộc sống làm bạn của hai người, không nỡ mình trở lại cuộc sống cô đơn một người như trước kia, hiện tại Nhạc Linh San có chút ngu muội, nhưng nàng cần mình, trước kia tuy nói mối thù của cha mẹ cần
mình báo, nhưng mình đã giết hai người kia, hiện tại bị Nhạc Linh San
quấn lấy thì cảm giác rất tốt, không còn cô đơn đáng sợ giống như trước
nữa, Lâm Bình Chi suy nghĩ một hồi lại không muốn đi Tung Sơn tìm Tả
Lãnh Thiền thay mình báo thù nữa.
Nghĩ như thế, Lâm Bình Chi vội
vàng dứt khoát cho xe ngựa đi không mục đích, cho đến khi hai người trở
lại ngôi miếu đổ nát ban đầu dưỡng thương, hắn mới ngừng lại.
Nếu như đã không muốn nữa báo thù rồi, hắn chuẩn bị tìm nơi hoang sơn dã
lĩnh để ở, Bách Hợp nhìn thấy mỗi ngày hắn mang thanh kiếm mảnh đi chặt
cây , tò mò cầm lấy một khúc cây ở bên cạnh vừa ăn mì vừa hỏi:
“Bình đệ, đệ muốn làm gì vậy?” trong khoảng thời gian này hai người đã ở tại
đây vài ngày, trong lòng có chút không hiểu được. Bách Hợp mơ hồ cảm
giác mình không phải là cái bộ dáng này , nhưng bởi vì thông minh còn dư lại không nhiều lắm, có khi loại cảm thấy có cái gì không đúng thoáng
qua trong đầu rồi biến mất rất nhanh.
“Nhanh chóng cách xa một
chút!” Lâm Bình Chi thấy bộ dáng ngu khờ của nàng là tức giận, hắn cảm
giác mình cưới Nhạc Linh San đoán chừng chính là xử phạt lớn nhất của
Nhạc Bất Quần đối với mình: “Trước kia thấy ngươi rất cơ trí, kết quả lộ ra nguyên hình.” Lúc trước hắn nhìn Nhạc Linh San thật giống người bình thường , mà không phải bộ dáng nhìn thấy làm cho người ta vừa không nói được lời nào vừa căm phẫn như hôm nay, Lâm Bình Chi ác ý suy đoán Nhạc
Bất Quần cố ý bảo nữ nhi giả bộ dạng khôn khéo, gả cho mình rồi mới lộ
ra mặt thật, dùng cái này làm thần trí cho mình mê muội gân mạch nghịch
chuyển đến nỗi tẩu hỏa nhập ma nửa đời sau hết sức thê lương.
“À.” Nàng đáp một câu, nhưng chân lại không di chuyển, không
qua thời gian bao lâu lại mở miệng: “Bình đệ, đệ muốn làm gì thế?”
Lúc nàng không nhịn được hỏi một lần nữa, Lâm Bình Chi mới cố nén cảm giác
hỏng mất trong lòng, hung dữ nói: “Ngươi nhìn không ra là muốn xây nhà
sao?”
“A.” Nàng lại đáp, gân xanh trên trán Lâm Bình Chi nhảy
loạn, đợi một lúc lâu, đếm đến mười cũng không thấy Bách Hợp mở miệng
nói tiếp, hắn cảm thấy có cái gì không đúng, mặt đen lên nói:
“Tại sao ngươi lại không hỏi nữa?”
“Ta thấy ngươi nghiến răng nghiến lợi, sợ quấy rầy đến ngươi.” Bách Hợp
hướng hắn cười cười, vẻ mặt ngu vù vù, Lâm Bình Chi suýt nữa phun một
búng máu ra ngoài, hắn buồn bực xoay người lại vận khởi nội lực đem sức
lực hướng phía cây chém xuống, một lúc sau Bách Hợp lại lập lại: “Bình
đệ, đệ đang muốn làm gì thế?”
“. . . . . .” Lâm Bình Chi đã không thèm để ý đến nàng.
Chừng mấy ngày nhà đã xây xong rồi, mặc dù đơn giản thô ráp một chút, nhưng
ít nhất coi như là nhà của hai người, mỗi ngày Bách Hợp ở trong nhà ngây ngốc, Lâm Bình Chi thì ra ngoài săn thú cùng thợ săn dưới chân núi đổi
lấy một ít đồ vật hàng ngày. Cuộc sống mặc dù bình thản, mặc dù mỗi ngày Lâm Bình Chi đều bận rộn, nhưng hắn lại cảm nhận được một loại phong
phú, có người để chăm sóc, hắn không có tâm tư suy nghĩ tiếp đại thù
trong nhà, tiếc nuối duy nhất, chính là từ đó về sau Lâm gia sẽ tuyệt
tự.
Hắn trở mình, không có suy nghĩ nhiều cái vấn đề này nữa,
Bách Hợp ở trong ngực cũng đã ngủ trở mình lăn qua lăn lại trên người
hắn, ôm nàng xuống vài lần nàng lại nhào lên, Lâm Bình Chi có chút nổi
nóng đẩy nàng sang một bên, nhìn bộ dạng của nàng cũng biết làm thế nào
cũng không tỉnh dậy, liền oán hận nắm tay nàng lên cắn một cái: “Ngủ say như heo.”
Sắc trời dần dần sáng lên, Bách Hợp tỉnh lại liền phát hiện trên người mình nặng trịch , nàng mở mắt vừa nhìn, mới phát hiện
trên ngực đè một tấm ván gỗ, khó trách buổi tối nằm mơ thấy mình biến
thành Tôn Ngộ Không bị đè dưới Ngũ Chỉ sơn. Nàng bất mãn đẩy tấm ván gỗ
ra ngồi dậy, nhưng Lâm Bình Chi vẫn không có trở lại, Bách Hợp có chút
ngây ngốc ngồi ở trên giường, bốn phía một mảnh đen nhánh, xa xa còn
truyền đến tiếng sói gào thét, nàng bị làm cho sợ đến cả người run run, lúc nhánh cây bên ngoài va chạm phát ra âm thanh nhè nhẹ, nàng cũng
không đốt đèn, gương mặt tràn đầy nước mắt.
Cũng không biết trải
qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ‘ két.. ’
một tiếng đại môn bị người ta đẩy ra, cây cối bốn phía cao lớn che mất
ánh trăng trên đỉnh đầu, nàng không nhìn không rõ người này là ai, chỉ
đành phải liều mạng co lại thành một đoàn.
Lâm Bình Chi cố hết
sức móc hộp quẹt ra đốt, liền nhìn thấy nàng ngồi vùi đầu vào trong cổ
trở thành một đoàn nho nhỏ, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm,
nhưng ngay sau đó lại là một trận giận dữ:
“Cả ngày thời gian,
ngươi đừng nói cho ta biết ngươi vẫn ngồi yên như vậy.” Hắn nói xong thì hít vào một hơi, bị làm cho sợ đến Bách Hợp một trận run run, hắn mới
tức giận nói: “Nhanh tới đây chữa miệng vết thương phía sau lưng lại cho ta.”