Giọng Lý Duyên Tỷ hơi lạnh lùng, nhưng bây giờ Bách Hợp thấy Diệp
Xung Cẩn mang vẻ mặt u ám ở bên cạnh, lúc này không che dấu vẻ mặt nguy
hiểm nữa, dưới chân là kính mắt bị anh ta giẫm vỡ, Ôn Bách Hợp bị anh ta đè trên ghế gần như đã lộ hết, trên người đầy dấu vết. Bách Hợp bị
hoảng sợ, cho dù Lý Duyên Tỷ lúc này không có giọng điệu dịu dàng, cô
thậm chí không thấy mặt Lý Duyên Tỷ, nhưng lúc này lại khiến Bách Hợp
bình tĩnh lại rất nhanh, cô vốn đang ở trong trạng thái linh hồn, tim
vốn không đập, nhưng lúc này Bách Hợp gần như có thể nghe thấy tiếng
tim đập của mình:
“Nhiệm vụ lần này làm sao bây giờ?” Vẻ mặt cô bối rối bất an, Đường
Ân cho cô một cảm giác quá bức bách, khiến Bách Hợp vừa nghĩ tới khuôn
mặt tao nhã thật ra lại u ám đáng sợ kia đã cảm thấy dựng tóc gáy.
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, nếu không phải lúc này cô vẫn đang trạng thái linh hồn, Bách Hợp nghĩ e rằng từ đấu đến cuối Lý Duyên Tỷ đều
không xuất hiện. Môi cô run rẩy, mãi không nghe thấy hồi âm, ánh mắt lại thấy vẻ mặt lạnh lùng u ám của Đường Ân, anh ta mỉm cười một lần nữa
mặc lại quần áo cho Bách Hợp, ánh mắt kia khiến người khác không lạnh mà run, sau khi run rẩy theo bản năng vài cái, đang nhịn không được muốn
mở miệng thì tiếng tiếng thở dài như có như không của Lý Duyên Tỷ vang
lên: “Lần này là vì xảy ra điều ngoài ý muốn, cho nên tôi có thể giúp
cô, nhưng trong khoảng thời gian sau này, có lẽ phải dựa vào chính bản
thân cô, cho dù là gặp phải tình huống như vậy một lần nữa. Tôi quyết
định sau này mỗi lần cô hoàn thành nhiệm vụ sẽ tặng cô một điểm ở phần
tinh thần được không?”
Vốn dĩ lời cô nói với Lý Duyên Tỷ là nhiệm vụ lần này có thể không
hoàn thành được, nhưng Lý Duyên Tỷ đột nhiên hỏi một câu như vậy, Bách
Hợp không hiểu gì cả như lọt vào trong sương mù. Nhưng nghe rõ ý Lý
Duyên Tỷ sẽ giúp cô. Lúc này chỉ cần Lý Duyên Tỷ đồng ý giúp cô thoát
khỏi tình huống khiến cô cảm thấy bất an này, chuyện gì cô cũng đồng ý.
Cô vội vàng đồng ý, Lý Duyên Tỷ trầm mặc một lúc lâu, mới yếu ớt nói:
“Vậy, cứ như vậy đi.”
Lý Duyên Tỷ vừa mới nói xong, Bách Hợp cảm thấy trời đất quay cuồng, rất nhanh bất tỉnh nhân sự.
Cùng lúc đó, trên gương mặt tuấn tú nho nhã của Đường Ân xuất hiện vẻ giãy dụa vặn vẹo, nhìn chằm chằm Bách Hợp quần áo không chỉnh tề ở
trước mặt. Mắt hơi híp lại, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, khôi phục
dáng vẻ bình tĩnh.
Bách Hợp vừa tỉnh lại đúng lúc thấy cảnh Đường Ân đưa tay cài khuya
áo cho cô, nét mặt bình tĩnh, không còn vẻ điên khùng khiến cô sởn gai
ốc lúc trước, chỉ có dáng vẻ bình tĩnh lý trí khiến cô an tâm.
“Đường Ân?” Cô thử thăm dò gọi một câu, Đường Ân khẽ gật đầu với cô,
vẻ mặt lạnh như băng: “Vừa rồi dọa em rồi, sau này sẽ không như vậy.”
Anh sửa sang lại tóc cho Bách Hợp, vẻ mặt tự nhiên thân thiết nhưng mang theo chút kiềm chế:
“Có chỗ nào bị thương không?”
Giọng điệu lúc nói chuyện của Đường Ân giống như biến thành một người khác. Hình như người mất trí lúc trước đã biến mất, lại trở thành người lý trí khiến người khác nghĩ anh sẽ không phạm sai lầm. Đối với cảm
giác kỳ lạ này Bách Hợp hơi bất an, nhưng lúc liên lạc lại với Lý Duyên
Tỷ trong không gian không nhận được hồi âm của anh ta, nhưng có lẽ anh
ta đã làm gì đó, cho nên bây giờ Đường Ân mới không khiến cô sợ hãi,
Bách Hợp do dự một chút, vẫn là cẩn thận đẩy ghế, lui về phía sau vài
bước, cách xa Đường Ân một chút, trong lòng lúc này mới thở phào nhẹ
nhõm.
Đối với hành động của cô, trong lòng Đường Ân hiểu rõ, nhưng anh
không tỏ ra bất mãn gì cả, chỉ một lần nữa cài khuy áo của mình, dường
như anh không quen với áo sơ mi lắm, không biết cài ra sao, bởi vì tay
anh theo bản năng sờ hông, động tác kia hình như là người mặc cổ trang
tìm chỗ thắt ở hông, điều này khiến Bách Hợp hơi buồn cười, khóe miệng
nhếch lên, vô ý thức co vào trong ghế, thấy lỗ tai Đường Ân ửng đỏ, cúi
đầu hình như là bắt đầu cài áo sơ mi một lần nữa, lúc đầu động tác còn
trúc trắc, nhưng sau đó từ từ trở nên thuần thục, rất nhanh khôi phục vẻ bình tĩnh trước đó.
“Hôn lễ làm theo ý của em được không?” Anh nhặt quần áo Bách Hợp vừa
mới cởi ra ở trên mặt đất gấp lại, đi đến trước bàn làm việc của mình,
tỏ ra hơi nghiêm khắc: “Nếu như không thích sườn xám, cũng có thể không
dùng.”
Nếu Đường Ân vẫn mang bộ dạng cường thế trước kia, nói không chừng
đối với việc bảo mình mặc sườn xám Bách Hợp càng thấy bất an, thế nhưng
mà bây giờ dường như Đường Ân đã biến thành một người khác, hơn nữa cô
lại rất tin tưởng Lý Duyên Tỷ, theo bản năng cảm thấy Lý Duyên Tỷ chắc
sẽ không hại mình, cho nên cô tin Đường Ân trước mặt là một người khác,
kết quả cô suy đoán không còn nữa, khiến cô không khỏi thở phào một hơi, tuy nghĩ Đường Ân lúc trước không biết có phải người trong suy nghĩ của cô hay không, trong nháy mắt cô lại thấy phiền muộn, nhưng rất nhanh cô bình tĩnh lại:
“Không cần đổi, cứ chọn nó đi.” Nếu theo suy đoán của cô, nếu giữa
Đường Ân thật và Diệp Xung Cẩn có một mối liên hệ không thể nói rõ, như
vậy nếu anh ta tìm cô trong một khoảng thời gian dài, loại trừ sự khẩn
trương sợ hãi của cô, nếu anh cố chấp muốn cô mặc cái gì đó, lúc này
Bách Hợp muốn trốn tránh sự thật, hy vọng có thể dựa vào việc mặc quần
áo gì gì đó, khiến anh cảm thấy hài lòng, không cần giống như trước kia
nữa.
Cô không biết biện pháp như vậy có tác dụng hay không, nhưng lúc này chỉ có thể an ủi bản thân mình như vậy.
Đường Ân bây giờ giống như biến thành một người khác, nhưng vẫn bình
tĩnh lý trí như lúc trước, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm, nghĩ
đến người lúc đó nói đã tìm cô trong một thời gian dài, không phải cô
không cảm động, chỉ là cô lúc này không muốn nghĩ quá nhiều, đến mức bị
người trong nhiệm vụ quấn lấy, như trong nhiệm vụ ngoài khơi lúc mới
đầu, cuối cùng rơi vào kết cục bản thân mình khó chịu.
Đường Ân bên này sau khi không khiến cô căng thẳng như trước nữa, cô
đã kết hôn với anh, không có khả năng khiến Lưu Viễn Tề thích mình nữa,
Bách Hợp đương nhiên chỉ dạy dỗ anh ta trút giận thay nguyên chủ. Trước
kia Lưu Viễn Tề chiếm được bao điều tốt từ Ôn Bách Hợp, Bách Hợp sau này muốn anh ta trả lại gấp đôi, lúc trước anh ta thích mượn xe của người
khác làm chuyện tốt, bây giờ không có Ôn Bách Hợp ngu ngốc, Uông Thu Quỳ người anh ta yêu chẳng qua là người
xuất thân bình thường, đương nhiên
không chịu được lòng tốt như vậy của anh ta, Lưu Viễn Tề chỉ thể thuê
taxi thỏa mãn nguyện vọng của đám trẻ con, một hai lần còn được, nhưng
giá taxi càng ngày càng tăng, hơn nữa anh ta nợ Bách Hợp tiền hai tấm
vé. Cuộc sống càng ngày càng túng thiếu.
Thỉnh thoảng đi chơi với Uông Thu Quỳ, Lưu Viễn Tề không có tiền, có khi khó tránh khỏi để Uông Thu Quỳ trả tiền.
Một khoảng thời gian dài, e rằng không cô gái nào chịu đựng được,
Uông Thu Quỳ cũng vậy, cô ta là một cô gái bình thường, cũng hi vọng bản thân mình được bạn trai nâng niu trong lòng bàn tay mà không phải là cô nâng niu anh ta trong lòng bàn tay, giữa hai người khó tránh khỏi nảy
sinh mâu thuẫn ra, nhất là Lưu Viễn Tề cũng đối xử với cô như Ôn Bách
Hợp trước kia. Bảo cô đến làm tình nguyện ở cô nhi viện và viện dưỡng
lão một thời gian dài, Uông Thu Quỳ nhẫn nhịn một thời gian dài rốt cuộc cũng bùng phát.
“Tiểu Hợp, bạn có nghe tin Lưu học trưởng năm ba và Thu học tỷ cãi
nhau ở tiết thứ nhất sáng hôm nay không vậy, Thu học tỷ một người dịu
dàng như vậy cũng có lúc hung ác tàn nhẫn như vậy.” Bây giờ sắp đến gần ngày cưới, đa số những môn Bách Hợp chọn đều không đến nghe giảng được, những điều nhà họ Đường muốn cô học nhiều lắm, khó tránh khỏi thỉnh
thoảng lơ là nhiều việc. Hôm nay vừa tới trường học, Hàn Thiên Kỳ người
xem như có quan hệ với nguyên chủ liền nói: “Lưu học trưởng trước kia
tốt như vậy lại làm ra chuyện như vậy.”
Bách Hợp nghe thấy tên Lưu Viễn Tề, thực sự hơi quan tâm, nhịn không
được hỏi một câu, Hàn Thiên Kỳ ríu rít kể toàn bộ chuyện hôm nay : “Uông học tỷ sắp đại học năm 4 rồi, chị ấy liên hệ với một công ty lớn, kỳ
nghỉ bảo chị ấy đến thực tập trước, nghe nói Lưu học trưởng lặng lẽ báo
danh hai người đi trợ giúp ở vùng núi xa xôi, giúp đỡ các em học sinh ở miền núi đáng thương, Uông học tỷ rất vất vả mới có được một cơ hội như vậy, lại bởi vì Lưu học trưởng làm ẩm ĩ như vậy, không thể vào thực tập ở công ty kia, bởi vậy hai người cãi nhau mấy ngày. Nghe nói Lưu học
trưởng quyên tặng tiền mà nhà Uông học tỷ gửi cho chị ấy thực tập ở học
kỳ sau cho người bệnh phải làm giải phẫu, Uông học tỷ nhịn không được
đánh nhau với Lưu học trưởng, Lưu học trưởng bị chảy máu mắt, buổi sáng
xe cứu thương qua đây.”
Nghe mấy lời này, Bách Hợp suýt nữa không nhịn được cười, Lưu Viễn Tề chắn chắn là người tốt, nhưng anh ta quá tốt, làm việc không biết lượng sức, lúc trước Ôn Bách Hợp sẵn lòng trả giá tất cả vì anh ta, nhưng
không có nghĩa người khác có thể làm được như nguyên chủ, lần này không
cần Bách Hợp ra tay, Lưu Viễn Tề đã tự làm hỏng tất cả mọi thứ.
Không thể có cả cá và chân gấu được, sau khi Lưu Viễn Tề chọn làm
chuyện tốt, dĩ nhiên là đừng mong có được tình yêu nữa, anh ta muốn có
cả hai, đương nhiên chỉ có thể rơi vào kết cục như vậy.
Sau này mắt Lưu Viễn Tề có vấn đề, thị lực bị ảnh hưởng, mẹ Lưu Viễn
Tề từng đến trường làm ầm ĩ một lần, thế nhưng mà Uông Thu Quỳ cũng
không phải dạng vừa, cô ta không giống Ôn Bách Hợp không có cha mẹ ủng
hộ, ăn hết khổ bị ủy khuất nhưng không dám nói chỉ buồn bực trong lòng,
cha mẹ của Uông Thu Quỳ cũng tới trường học, suýt nữa đánh nhau to với
mẹ Lưu Viễn Tề, sau khi gọi cảnh sát, hai bên bị trường cảnh cáo lúc này mới ngừng lại.
Lưu Viễn Tề vốn cho rằng mình và người yêu đến miền núi nghèo khổ dạy bọn trẻ là một công việc vui vẻ, anh ta không xem trọng tiền tài, nếu
không lúc trước cũng không cảm thấy Ôn Bách Hợp xuất thân không đơn giản là chuyện phiền toái, nhưng anh thật sự thật không ngờ, vì sao chuyện
vui vẻ như vậy Uông Thu Quỳ lại không thích, làm ầm ĩ đến mức này, hai
người đương nhiên chia tay. Tình yêu bị sự thật đả kích, Lưu Viễn Tề ủ
rũ, anh ta không khỏi bắt đầu so sánh Ôn Bách Hợp người có cảm tình với
anh ta và Uông Thu Quỳ, khi đó anh ta còn chưa hiểu mùi vị được người
ta yêu mến, chỉ biết muốn chia sẻ hết thảy với người yêu, không nghĩ
tới, người yêu của anh ta có thể chấp nhận những thứ anh ta yêu thích
hay không.
Nếu sớm biết như vậy, chi bằng ở chung với Ôn Bách Hợp, ít nhất cô ấy dịu dàng, sẽ nghĩ cho mình. Ngày Lưu Viễn Tề bị xử phạt, trong trường
rất nhiều người nghe thấy tiếng chửi bậy to của mẹ Lưu Viễn Tề, bảo anh
ta tìm một người hiền thục, nghe lời “đội chồng lên đầu” làm vợ, đừng
tìm người đàn bà đanh đá như Uông Thu Quỳ, khiến rất nhiều người trong
trường cười nhạo hắn.
Lấy người phụ nữ hiền thục nghe lời, “đội chồng lên đầu”, trong lúc
nhất thời trở thành chuyện cười trong miệng sinh viên trường đại học nổi tiếng ở đế đô.
Nửa năm sau, nhà họ Đường thế gia danh môn cưới vợ cho con, hôn lễ xa hoa, mọi người mới biết thực ra thân phận bạn trai của Ôn Bách Hợp
người không nổi bật gì trong trường lại không đơn giản. Mà Lưu Viễn Tề
nhìn thấy nhân vật nữ chính được mọi người nói là hôn lễ xa hoa trong
tin tức, cảm thấy trong lòng mình đã mất đi thứ gì đó.