Lúc này bầu trời an tĩnh kì lạ, chỉ có một giọng nói giống như đã
từng quen biết vang lên bên tai Bách Hợp nói: “Chúc mừng.” Giọng nói
cứng nhắc như máy móc, không nghe ra nam nữ. Bách Hợp nhớ tới sau khi
mình xảy ra tai nạn xe cộ, lần đầu tiên nghe được giọng nói hình như
cũng giống vậy. Cô so sánh với giọng Lý Duyên Tỷ, rõ ràng nghe được
giọng nói hiện tại không phải của Lý Duyên Tỷ. Cô ngẩn người nghĩ đến Lý Duyên Tỷ đáp ứng mình rồi nói mấy lời khó hiểu kia. Mặc dù cô không
biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng bây giờ Lý Duyên Tỷ không có ở
đây đã chứng minh cái việc gấp kia anh giúp mình hẳn là một việc hết sức phiền toái.
Bách Hợp mím môi, còn chưa mở miệng nói chuyện, trên bầu trời đã hiện ra tư liệu của cô:
Giới tính: Nữ (có thể thay đổi giới tính)
Tên họ: Bách Hợp
Tuổi: 21
Trí lực: 67(max 100điểm )
Dung mạo: 69 (max 100 điểm )
Thể lực: 63 (max 100 điểm )
Võ lực: 34 (max 100 điểm )
Tinh thần: 31 (max 100 điểm)
Danh vọng: 21(max 100 điểm)
Kỹ năng: Cửu Dương Chân Kinh, Cửu Âm Chân Kinh, Đạo Đức KinhThiên Địa môn, cổ thuật Nam Vực.
Sở trường: nấu ăn trung cấp, diễn xuất cao cấp, thuật ngũ hành bát quái.
Mị lực: 38 (max 100 điểm)
Sưu tầm: Tình yêu của Thi Vương, chúc phúc của thánh nữ, trái tim của Thiên sứ, hứa hẹn của Long Vương, quyến rũ của Hồ ly.
“Tiến vào nhiệm vụ.” Không có âm điệu phập phồng vang lên, Bách Hợp
không nhịn được hỏi một câu: “Lý Duyên Tỷ đi đâu vậy?” Cô có cảm giác
lần này Lý Duyên Tỷ mất tích hẳn có liên quan tới cô, nhưng tiếng nói cô vừa dứt thì giọng nói cứng nhắc kia cũng không trả lời cô, ngược lại cô vừa nói xong, lập tức trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
“Con của ta . . .” Một giọng nữ bén nhọn đang khóc lóc hô to vang
lên. Đầu Bách Hợp đau như bị kim châm, chậm rãi mở mắt ra, nàng nhớ tới
lúc mình rời khỏi không gian có hỏi tung tích Lý Duyên Tỷ nhưng không
nhận được đáp án, không khỏi cười khổ hai tiếng, thu hết suy nghĩ trong
lòng lại rồi bắt đầu đánh giá nơi mình đến. Hiện tại nàng mặc một bộ đồ
thuần trắng, đầu choáng váng từng đợt, trên đầu hình như có quấn cái gì
đó, thứ đầu tiên đập vào mắt có thể thấy được hầu như tất cả đều là một
vùng trắng xóa.
Nàng ngồi quỳ dưới đất.Trước mặt bày một linh đường, lúc này quan tài đen nhánh đặt ở trên, nhìn có chút u ám đáng sợ. Bên cạnh truyền đến
tiếng khóc đứt quãng, cỗ thân thể này theo bản năng vẫn đang xé tiền
giấy ném vào trong chậu than, ngọn lửa kia càng cháy lớn hơn.
“Tiểu Hợp, nàng đã ở đây một ngày, vào nhà nghỉ ngơi một chút đi?”
Một giọng nam trầm ổn vang lên, Bách Hợp vô thức quay đầu nhìn thì trông thấy một người mặc một áo vải ngắn màu xanh, bên dưới mặc quần dài từ
vải thô màu xám tro. Trên chân nam tử trẻ tuổi chỉ đi một đôi giày cỏ,
lúc này trên mặt hàm chứa mấy phần ân cần ngó chừng nàng: “Gần đây thân
thể của nàng không tốt, ngày hôm nay lại lạnh, ở trong linh đường lâu
như vậy, về phòng nghỉ một lát đi.”
Hiện tại Bách Hợp quỳ tới mức hai chân tê dại, nghe thấy lời nam tử
trẻ tuổi trước mắt nói không nhịn được gật đầu. Hắn vươn tay ra dễ dàng
ôm Bách Hợp vào trong ngực. Sau khi trải qua một nhiệm vụ gặp phải Đường Ân nổi điên, Bách Hợp vô thức có chút khẩn trương khi tiếp xúc với
người khác, thân thể thoáng cái cứng ngắc, nhưng người đàn ông trẻ tuổi
giống như không có cảm giác được, ôm nàng đi vào trong phòng.
Trong phòng ánh sáng sáng ngời, chẳng qua có thể nhìn ra được gia
cảnh không quá tốt, người đàn ông để nàng lên giường rồi sờ gò má nàng, nói một tiếng nghỉ ngơi thật tốt, lúc này mới xoay người ra ngoài. Bách Hợp nhắm mắt lại giả bộ như đang ngủ, kì thực bắt đầu tiếp thu nội dung vở kịch.
Nàng lần này tiến vào một thế giới võ hiệp ân oán tình thù, chủ thân
thể này họ Lưu, nhũ danh Bách Hợp, mười bốn tuổi gả cho Tống Ngũ Lang
trong thôn, sau khi vợ chồng cưới nhau coi như tương kính như tân hết
sức ân ái.
Mẫu thân Tống Ngũ Lang- Lý thị sinh người con thứ năm, trừ con thứ
sinh ra không bao lâu chết non ở ngoài, còn lại ba đứa con trai đều tòng quân, cuối cùng cũng chết trên chiến trường.Sau này chỉ còn một mình
Tống Ngũ Lang liền coi như châu ngọc .Chủ thân thể gả cho Tống Ngũ Lang
hai năm nhưng chưa có thai, vì Tống Ngũ Lang trước khi nàng mười lăm
tuổi rất ít chạm vào nàng. Thứ nhất do thương tiếc thân thể nàng mảnh
mai tuổi lại nhỏ, có thể không chịu nổi mây mưa, cũng vì như thế, lập
gia đình hai năm, bụng của nàng vẫn không có tin tức, điều này khiến
trong lòng bà bà Lý thị vừa lo lắng lại vừa bất mãn, quan hệ mẹ chồng
nàng dâu nhìn như hòa hợp, kì thực lại có chút căng thẳng.
Mà cùng lúc đó trong triều có một tên gian tướng tên là Tần Cống,
tuổi hắn không lớn lắm nhưng hãm hại trung lương giết người như ngóe,
bảy năm trước khi đương kim hoàng đế kế vị, một mũi tên bắn chết tiên
đế, do đó trợ giúp đương kim hoàng thượng đăng cơ, có công giúp vua nên
được đương kim hoàng đế phong làm Định Quốc Công. Người này tay nắm đại
quyền, khi hoàng thượng vừa lên ngôi lập tức giết rất nhiều đại thần
trong triều trung với tiên hoàng, mà chuyện xưa cũng bởi vậy bắt đầu.
Bên trong một đám đại thần bị giết, có một đại thần tên là Dương Tiên Lâm. Trong nhà ông ta vốn có một con gái, chỉ vì từ nhỏ khi sinh ra
thân thể yếu đuối, từng có cao tăng đắc đạo đoán mệnh cho nàng ta, nói
rằng nàng ta sống không quá mười tám tuổi, trừ phi để nàng rời xa trần
thế, sau khi tránh được kiếp nạn mười tám tuổi, mới có thể cả đời bình
an.
Dương Tiên Tâm thương yêu con gái, dứt khoát đưa Dương Tú Tú đến một
môn phái lánh đời trong núi, mười năm tới nay học được một thân bản
lãnh. Khi nghe nói nhà mẹ đẻ bị gian thần hãm hại, cha mẹ cũng bị chém,
lòng nóng như lửa đốt, vội vàng thu thập đồ đạc để xuống núi, chuẩn bị
tìm Tần Cống báo thù. Tuy nàng ta học võ nhiều năm nhưng nhân tài bên
cạnh Tần Cống đông đúc, cao thủ nhiều như mây, lúc ám sát nàng ta không
chỉ không thể diệt trừ Tần Cống, mà bản thân cũng suýt nữa chết dưới
kiếm Tần Cống, trọng thương bị đuổi giết, được Tống Ngũ Lang cứu.
Tuy nói Tống Ngũ Lang chỉ là thất phu nơi sơn dã nhưng từ nhỏ hắn
được cao nhân chỉ điểm, đã luyện được một thân võ nghệ, hơn nữa hắn trời sinh thần lực, người như thế luyện võ lại càng là chuyện chỉ tốn nửa
công. Lúc Tống Ngũ Lang nhìn thấy một cô gái yếu
đuối bị một đám quan
binh đuổi giết, lập tức ra tay cứu nàng ta, từ đó về sau rước họa vào
thân.
Lúc trước Dương Tú Tú đi ám sát Tần Cống không thành, bản thân bị
thương nặng, quan trọng nhất chính là lúc người Tần Cống giết nàng trên
đao kiếm còn bôi thuốc độc. Nàng ta thân trúng kịch độc, chỉ có hút độc
ra, sau đó băng bó, có lẽ còn có thể giữ lại mạng sống. Chẳng qua Tống
Ngũ Lang thân là nam nhân, không tiện thay nàng làm chuyện như vậy,đang
lúc do dự Lưu Bách Hợp chủ động ra tay hút độc cho Dương Tú Tú. Cuối
cùng mặc dù nàng ấy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại bị độc ảnh
hưởng, đứa con đã mang thai hai tháng trong bụng cứ như vậy chảy mất.
Sau khi chuyện phát sinh Lý thị như bị sét đánh, bà ta hận Lưu Bách
Hợp không thể giữ được cốt nhục Tống gia, trong lòng thương tiếc đứa
cháu trai chưa ra đời kia của mình. Nhưng bà ta lại không hề trách tội
Dương Tú Tú, dù sao người cũng do con của mình cứu về. Bản thân nàng ta
bị thương nặng bất tỉnh nhân sự nên Lý thị lại càng thương tiếc nàng ta. Sau khi Dương Tú Tú tỉnh lại, bà ta nghe nàng ta nói rõ ngọn nguồn, lại càng đồng tình với Dương Tú Tú hơn.
Mà Dương Tú Tú nghe nói tính mạng của mình do Lưu Bách Hợp cứu về,
nàng ấy vì vậy mà mất đi đứa bé, trong lòng âm thầm quyết định mình phải báo đáp nàng ấy.Về phần phương pháp báo đáp, Dương Tú Tú quyết định gả
cho Tống Ngũ Lang. Người ta vốn xuất thân tiểu thư quan lại, hôm nay ủy
thân cho bình dân làm bình thê, bản thân dung mạo thanh tú xinh đẹp hơn
nữa lại có võ nghệ kinh người, kỳ thực nàng ta lại cảm thấy làm bình thê cùng Lưu Bách Hợp có chút ủy khuất. Nhưng Lưu Bách Hợp từng trợ giúp
nàng ta, tất nhiên nàng ta phải nhịn chút ủy khuất đó xuống.
Quan trọng hơn vì Tống Ngũ Lang đã cứu nàng. Tuy Tống Ngũ Lang lớn
lên không phải tuấn mỹ phi phàm nhưng trên người hắn có một loại mị lực
khiến nàng ta say mê. Huống chi, ân cứu mạng dù thế nào cũng phải báo,
chỉ có lấy thân báo đáp. Nàng ta ngưỡng mộ khí khái anh hùng của Tống
Ngũ Lang, thích tính cách nghĩa hiệp của hắn. Sau này mình gả cho
hắn,hai vợ chồng cùng xông pha giang hồ, giết tham quan gian tặc, tạo ra một thế giới thái bình. Hai vợ chồng tiêu dao sung sướng như thần tiên, chẳng phải rất vui sướng sao? Hơn nữa, kể từ đó nàng ta có thể sinh con cho Tống gia thay Lưu Bách Hợp, coi như báo đáp ân cứu mạng của Lưu
Bách Hợp đối với nàng và đền bù đứa con đã mất của nàng ta, như vậy
chính là một công đôi việc.
Trong lòng Dương Tú Tú vốn cho rằng mình làm như vậy chính là trung
nghĩa lưỡng toàn. Nàng ta coi Tống Ngũ Lang như phu quân tương lai, vì
vậy cũng không khách khí với hắn, nói mối thù của mình cho hắn, hi vọng
hắn thay mình báo thù huyết hận, nói rõ một khi báo được thù, mình sẽ gả làm vợ hắn.
Ngay từ đầu Tống Ngũ Lang có chút buồn rầu, hắn vốn là người lấy chữ
nghĩa làm đầu. Dương Tú Tú có lấy hắn hay không, đối với hắn đều không
sao cả, nhưng người này lại cực kì hiếu thuận, mẹ của hắn – Lý thị vừa
nghe thấy Dương Tú Tú nguyện ý gả vào Tống gia, đang do dự sau lưng lại
khuyên con trai đáp ứng việc này. Thứ nhất lúc Lưu Bách Hợp đẻ non thân
thể bị thương, đại phu từng nói, nàng ấy cả đời này muốn có con có chút
khó khăn, cho dù điều dưỡng khỏe mạnh, cũng phải đợi đến hai ba năm sau
mới có thể mang thai lần nữa.
Tống gia bọn họ vốn nghèo, hơn nữa bốn đứa con trai trước đó đều chết hết, Lý thị rất sợ mình không đợi được tới ngày cháu trai ra đời, vì
vậy hi vọng Tống Ngũ Lang cưới Dương Tú Tú, không vì người khác, chính
là vì Tống gia, cũng nên có con trai thừa kế hương khói, Tống Ngũ Lang
do dự rồi cũng đáp ứng.
Vừa bắt đầu bọn họ chưa nói chuyện này cho Lưu Bách Hợp, tới tận
trước khi Tống Ngũ Lang chuẩn bị cùng Dương Tú Tú tới Tần gia ám sát Tần Cống, Lưu Bách Hợp nằm trên giường đã lâu cảm thấy có cái gì đó không
đúng, mới hỏi Lý thị. Lúc này Lý thị nói thẳng nói cho nàng biết, cũng
nói cho Lưu Bách Hợp bất hiếu có ba, không có hậu làm đầu, để nàng ấy
không nên trách Tống Ngũ Lang, bản thân cũng nên nghĩ thoáng một chút.
Nếu như là nữ nhân khác cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác Lưu Bách Hợp không nghĩ tới người muốn đoạt trượng phu với mình lại chính
là Dương Tú Tú. Về sau nàng không thể sinh con, tất cả do ai làm hại?
Một người là trượng phu thường ngày nàng yên lặng kính yêu, một người
còn lại là nữ nhân nàng liều mạng cứu về. Vì thế nàng còn phải trả một
cái giá lớn bỏ ra một đứa con, hôm nay hai người đó lại ném nàng đi mà ở chung một chỗ, còn muốn nàng tiếp thu phải hiểu rõ đại nghĩa. Lưu Bách
Hợp tất nhiên không cam lòng, lúc nàng ấy nghe bà ta nói như thế liền
phun một búng máu ra ngoài, nàng ấy vốn trúng độc còn sót lại Dương Tú
Tú, hơn nữa hôm nay vừa tức giận công tâm, thân thể suy sụp rất nhanh.