Mấy người ở chung một nhà, ở giữa chỉ cách một bức tường rất mỏng dệt từ tấm trúc, căn bản không thể dùng, bên này vừa ho khan một tiếng cách vách cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Lời Bách Hợp vừa nói hiển nhiên Lý
thị đã nghe thấy.Vừa rồi nàng tố cáo với Tống Ngũ Lang, lúc này Lý thị
đang tức giận mượn cớ mắng con trai để sai bảo nàng đây.
Tống Ngũ Lang trầm mặc đi ra ngoài, không nói chuyện với Bách Hợp
nữa. Dù hắn còn suy nghĩ trong đầu nhưng nghe lời Bách Hợp vừa nói, hăng hái cũng tiêu tan hơn phân nửa. Trải qua chuyện lần này Bách Hợp dám
khẳng định trong lòng hắn nhất định có chút khó chịu với mình, nhưng
chắc chắn cũng cảm thấy hơi áy náy, trong thời gian ngắn sẽ không đụng
tới nàng, nghĩ đến đây, nàng không nhịn cong miệng cười không ra tiếng.
Từ đó sau quả nhiên Tống Ngũ Lang dù không thân thiết với nàng, nhưng lại có nhiều thêm mấy phần thương hại áy náy. Ánh mắt Lý thị nhìn nàng
càng ngày càng không tốt, dưới tình huống như vậy, thời gian hơn nửa năm thoáng một cái đi qua.Sinh nhật mười lăm tuổi của Bách Hợp vừa qua, Lý
thị đã không nhẫn nại được nữa, lại bắt đầu thúc giục con trai chuyện
viên phòng. Bản thân Tống Ngũ Lang cũng hơi động lòng, nhưng Bách Hợp
căn bản không lo lắng mấy thứ đó, bởi vì tính toán thời gian, Dương Tú
Tú đã xuống núi tới đây tìm gian thần Tần Cống báo thù.
Khoảng hai tháng sau, khi Tống Ngũ Lang trở về thần sắc trên mặt có
chút cổ quái, hình như cực kì vui vẻ. Bách Hợp nghĩ đến hôm nay bên
ngoài người người đồn đãi Tần Cống chém giết cả nhà triều thần Dương
thị, chuyện tịch thu Dương gia, tin tức huyên náo ngay cả nàng ở giữa
sườn núi còn nghe thấy, có thể thấy được quả thật chuyện rất lớn. Lúc ăn cơm tối nàng thử thăm dò hỏi Tống Ngũ Lang nói: “Phu quân hôm nay có
chuyện gì, hình như có chút vui mừng?”
Tống Ngũ Lang còn chưa kịp mở miệng, Lý thị đã lạnh lùng nói: “Suốt
ngày không cười, ai không biết còn tưởng cô đang khóc tang. Cho ai
nhìn?”
Lý thị vừa quở trách. Nụ cười trên mặt Tống Ngũ Lang lập tức thu liễm mấy phần. Quả thật hôm nay tâm trạng hắn rất tốt, hiếm khi lấy chén
rượu trái cây nhà mình ủ ra uống, ai có thể đoán trước được không khí
đang êm đẹp lại bị một câu quát tháo của Lý thị làm tan thành mây khói.
Gần đây một năm này Bách Hợp vẫn luôn luôn trốn tránh hắn, dù sao hai
người cũng là vợ chồng son, Tống Ngũ Lang vẫn hy vọng có thể trôi qua
hạnh phúc với Bách Hợp. Hắn do dự một chút, liền nói Lý thị: “Nương.
Tiểu Hợp nàng không phải cố ý nói chuyện chọc giận người mất hứng. Thật
sự hôm nay con ở trên đường thấy được một người nghĩa sĩ, nhìn thân hình tuy là hạng nữ lưu nhưng lại rất có khả năng, con đường võ công mọi thứ phát triển, có thể coi là nữ trung hào kiệt.”
Hắn vừa nói ra câu đó, trong lòng Bách Hợp đã biết nữ trung hào kiệt
Tống Ngũ Lang nói chắc chắn là Dương Tú Tú. Dù sao ở thời đại này nam
nhân tập võ không ít, nữ nhân có thể tập võ cũng không nhiều, hơn nữa
còn muốn học được có khuôn có dáng đã ít lại càng ít. Lúc này lại vừa
đúng thời gian Dương Tú Tú xuất hiện, cũng không phải Bách Hợp không
hướng bên kia hoài nghi. Nàng đỡ lấy áp lực trách cứ của Lý thị, lại
hỏi: “Vậy phu quân có kết giao với nàng ấy? Không biết vị cô nương đó có họ tên gì?”
Tuy Lý thị nhìn người con dâu này không vừa mắt nhưng đối với việc
con trai có thể kết giao anh hùng hào kiệt, Lý thị rất vui mừng. Vì vậy
sau khi Bách Hợp hỏi xong,bà ta cũng không lên tiếng ngắt lời, ngược lại còn nhìn chằm chằm Tống Ngũ Lang, ý bảo hắn mở miệng.
“Chưa từng chào hỏi.”Tống Ngũ Lang nở một nụ cười với Bách Hợp, theo
bản năng muốn tới gần nàng thêm một chút: “Vị cô nương kia che lụa đen,
đang bị quan binh đuổi bắt, ta thấy nàng gặp nguy hiểm, liền giúp nàng
ta một tay, ngược lại còn lãng phí một vò rượu mới nấu ta vừa mua.”
Trong lời nói của hắn lộ ra mấy phần tiếc nuối. Tống gia không phải gia
đình phú quý, thường ngày Tống Ngũ Lang bắt vài món ăn thôn quê xuống
núi đổi lại chút dầu muối. Cuộc sống khó khăn, nhất là vào đông rất
nhiều động vật đều ngủ đông, có khi hắn vào núi một hai ngày cũng không
có bao nhiêu thu hoạch, cho nên một vò rượu vừa nấu nhìn như không đắt
nhưng đối với cho Tống Ngũ Lang mà nói, đã là hưởng thụ khó có được.
“Bị quan binh đuổi bắt? Sao phu quân có thể làm như thế, sẽ rước họa
vào thân đấy.”Bách Hợp nói xong lời này, Lý thị cũng gật đầu theo. Chân
mày Tống Ngũ Lang không tự chủ được cau lại. Hắn thật sự không thích
thấy bộ dạng nhát như chuột của Bách Hợp. Nếu lời này do Lý thị nói thì
thôi nhưng hết lần này tới lần khác lại do Bách Hợp thân là thê tử của
hắn nói. Bây giờ làm ra bộ dáng rất sợ chết khiến trong lòng hắn có chút không thoải mái, nhưng cố nén xuống, nhìn Lý thị cũng có vẻ mặt lo
lắng, miễn cưỡng giải thích:
“Tiểu Hợp, nàng và nương không cần lo lắng, lúc ấy người trong quan
phủ chắc chưa biết ta cố ý gây nên. Hơn nữa một đám nam tử hán bao vây
tấn công một cô nương yếu đuối cũng quá mất thể diện. Cho dù ta giúp thì như thế nào, tìm ta gây phiền toái ta cũng sẽ không sợ.” Hắn nói trịnh
trọng khí phách, trong lòng Bách Hợp không khỏi cảm thấy phiền chán:
“Chỗ nào là cô nương yếu đuối? Có thể chém chém giết giết với một đám
nam nhân, ta xem cô nương đó chưa chắc đã yếu đuối.”Hiện tại trong lòng
nàng đã nhận định chắc chắn là Dương Tú Tú. Bởi vì trong lòng chủ thân
thể đột nhiên xông ra một cỗ cảm oán hận sâu đậm, khiến ánh mắt nàng bắt đầu đỏ bừng lên. Bách Hợp rất sợ bị mẹ con Lý thị phát hiện, cuống quít cúi thấp đầu.
“Lời này không thể nói như vậy, gặp chuyện bất bình vung đao tương
trợ, huống chi cô nương này chọc tới quan phủ, nhất định có oán khuất gì đó. Nếu ta không gặp thì thôi, đã nhìn thấy há lại có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.” Tống Ngũ Lang có chút không vui nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại
nói: “Những chuyện này Tiểu Hợp nàng không rõ ràng lắm, nàng đừng quản,
trong lòng ta tự có chừng mực.”
“Ngũ Lang, con nghĩa hiệp cứu người là chuyện tốt. Nhưng hôm nay Tống gia chỉ có một điểm hương khói là con, không thể lại xảy ra chuyện gì
không may, có chuyện to lớn gì, trước tiên con cũng nên bảo vệ tốt mình
rồi hãy nói.” Lý thị không nhịn được nói lời khuyên nhủ.Bà rất thích
tính cách hào sảng nghĩa khí của con trai, nghe thấy con trai cảm thấy
vui khi giúp người khác, trên mặt bà cũng lộ ra nụ cười. Nhưng nếu để
Tống Ngũ Lang chọc tới quan phủ, chỉ sợ đến lúc đó sẽ có nhiều phiền
toái, vì vậy lại có chút do dự: “Nếu không, hai ngày nữa chúng
ta chuyển đi. Bây giờ trong núi này cũng không bắt được món ăn dân dã gì rồi.
Mặc dù mẹ và Lưu thị không làm được việc tốn sức, nhưng thay người ta
giặt rửa quét dọn cũng có thể kiếm được mấy đồng. Con đi tìm việc làm,
một ngày cũng có thể kiếm được mười đồng, tích góp chừng vài năm là có
thể xây được phòng ốc, tới lúc đó Tống gia chúng ta có người kế tục mới
là đúng đắn.”
Nghĩ đến vị cô nương hôm nay bị một đám quan binh vây bắt vừa đánh
vừa lui, lại không hề sợ hãi, trong lòng Tống Ngũ Lang không tự chủ được có chút bội phục, nhìn lại Bách Hợp và Lý thị trước mặt đang khuyên bảo mình, không khỏi thở dài. Ân oán giang hồ sảng khoái mới là điều hắn
hướng tới, đáng tiếc hôm nay nhà hắn có mẹ già, bản thân đã lấy vợ. Có
lẽ giấc mộng giang hồ cùng với suy nghĩ trở nên nổi bật chỉ là ảo tưởng
mà thôi. Sau này nuôi dưỡng con trai, giống như người tầm thường, có lẽ
cuộc sống của người bình thường mới là kết quả của mình sau này. Tống
Ngũ Lang nghĩ tới những thứ này, trong lòng vừa thấy mất mát lại có chút khó chịu nhưng thật sự không đành lòng để Lý thị lo lắng. Huống chi
hiện tại hắn đã lập gia đình, tất nhiên cũng phải có trách nhiệm với
Bách Hợp. Vì vậy do dự một lát rồi cũng đáp ứng, chẳng qua thần sắc lại
có chút không vui.
Trong lòng hắn đè nén, sau buổi cơm tối cũng không trở về phòng,
ngược lại nói vác đao của mình ra cửa. Hắn võ nghệ hơn người, ở trên núi lăn lộn một năm, Lý thị cũng không sợ hắn gặp phải nguy hiểm. Bà biết
rõ con trai có chí nhưng lại không thể làm theo ý mình, vì bà và Bách
Hợp hai người vây khốn hắn, trong lòng có chút áy náy. Vì vậy đối với
việc Tống Ngũ Lang nửa đêm ra ngoài, Lý thị cũng mở một con mắt nhắm một con mắt làm bộ không phát hiện.
Chẳng qua lần này Tống Ngũ Lang ra ngoài, hơn nửa đêm vẫn chưa trở
lại, trong núi mơ hồ còn nghe thấy tiếng người ầm ĩ. Lý thị vốn lo lắng
cho con trai, lúc này có chút ngồi không yên, vội vàng đứng dậy vỗ Bách
Hợp tỉnh: “Lưu thị, Ngũ Lang đi ra ngoài đã lâu, bây giờ còn chưa trở
lại, chúng ta đốt cây đuốc, vào núi tìm xem sao?”
Lúc này trời tối đất đông lạnh, bởi vì Bách Hợp luyện võ công, một
đêm không ngủ, khi Lý thị đi vào nàng lập tức phát hiện.Theo lý thì Tống Ngũ Lang sẽ không xảy ra chuyện gì, hắn võ nghệ cao cường, ở nơi này
trong núi có chỗ nào hắn chưa đi qua? Có lúc hắn vào núi sâu săn thú 3 đến 5 ngày chưa trở lại cũng không thấy Lý thị lo lắng như vậy.Nhưng dù hiện tại trong lòng Bách Hợp nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng không thể
trực tiếp nói ra.Nếu không Lý thị chắc chắn sẽ tìm nàng liều mạng.Bách
Hợp do dự một lát, trấn an Lý thị mấy câu, bà ta cũng tìm quần áo, ý bảo Bách Hợp mặc vào.
Lý thị đã đưa quần áo tới rồi, Bách Hợp chỉ đành cố nén rét lạnh,
leo ra từ trong chăn, trong lòng hết sức buồn bực. Hai nữ nhân đốt đuốc
ra ngoài.Tuy lúc này là mùa đông nhưng ai cũng không dám xác định trong
núi có dã thú thường lui tới hay không? Lý thị không dám tách khỏi Bách
Hợp, vì bên cạnh không có đàn ông,chỉ cầm một thanh đao đốn củi rồi đi
cùng với nàng.
“Bên kia có ánh lửa di chuyển, đuổi theo!” Một giọng nói nam đột
ngột vang lên, trong đêm khuya càng lộ vẻ đặc biệt chói tai to rõ.Bách
Hợp ngẩn người, cùng Lý thị liếc nhau một cái, trên mặt hai người đều
hiện lên vẻ lo lắng.
Bách Hợp lo lắng vì không biết lúc này xảy ra chuyện gì, ở bên ngoài
ngốc dễ dàng rước họa vào thân. Thần tiên đánh nhau người phàm gặp tai
ương, nghe mới vừa rồi người kia nói chuyện rõ ràng họ đang đuổi theo
thứ gì đó, không phải người thì chính là động vật. Cái trước dễ dàng
khiến mình gặp tai họa, cái sau nếu là động vật bị thương, đụng phải hai người họ có thể khiến chúng nóng nảy mà vây khốn quần đấu, đến lúc đó
vẫn là các nàng xui xẻo.
Mà Lý thị lại nghĩ là con trai ra ngoài một đêm không về, bây giờ có
người tới trong núi tìm, rất sợ Tống Ngũ Lang đã xảy ra chuyện, trong
lúc nhất thời bị dọa sợ hai chân như nhũn ra, chân không bước nổi.
“Chúng ta đi xem một chút. . .”
Thật sự là sợ cái gì thì hết lần này tới lần khác lại tới cái đó, rõ
ràng nghe được cái gì đó không đúng rồi, Lý thị lại càng muốn tới gần
bên kia. Bách Hợp đang muốn cự tuyệt thuyết phục Lý thị trốn đi, trong
lúc đó một trận tiếng lá cây bị kích thích từ xa truyền đến đến, thật
giống như tiếng bước chân dồn dập từ trong bụi cỏ đã chạy tới bên
này.Bách Hợp vừa muốn mở miệng, một bóng dáng màu đen nhanh như chớp
đánh về phía nàng. Nếu không phải nàng gần đây đang luyện võ công, dù
còn chưa luyện được thân thủ cao minh nhưng năm giác quan lại nhạy bén
hơn không ít, lúc nhìn thấy bóng đen đó nàng vốn muốn tránh, nhưng trong đầu lại phản ứng rất nhanh, thân thể chậm đi một chút, chỉ nghe ‘bành’
một tiếng, người nàng bị đụng bay lên, bộ ngực ‘răng rắc ’ một tiếng
vang nhỏ.Bách Hợp cơ hồ có thể nghe được tiếng xương sườn đứt rời, đầu
tiên có chút chết lặng, lúc đụng vào trên cây rồi té xuống, toàn thân
đau đớn.