Nhưng nàng cố chống đỡ một hơi, muốn chờ Tống Ngũ Lang trở lại nói rõ cho nàng. Nàng chưa đợi được Tống Ngũ Lang về, lại đợi được quan binh
Tần gia phái tới. Theo như lời bọn họ nói, hai người Tống Ngũ Lang và
Dương Tú Tú ám sát Tần Cống, kết quả không thành công, lúc đó hai người
hành sự thất bại lập tức chạy trốn. Hôm nay người Tần gia tìm tới cửa,
chuẩn bị giết nàng và Lý thị. Chẳng qua Lý thị đã sớm nhận được tin tức
mà chạy trốn, định tìm được Tống Ngũ Lang rồi dẫn người tới cứu nàng. Dù sao sau khi Lưu Bách Hợp bị thương thân thể yếu đuối, nếu mang theo
nàng ấy đi cùng, hai người đều không chạy thoát.
Lưu Bách Hợp nghe thế, trong lòng không còn nghi ngờ chuyện Tống Ngũ
Lang làm theo lời mẹ chồng Lý thị giúp Dương Tú Tú báo thù, sau đó hai
người thành thân nữa, cực kì đau lòng hộc máu mà chết.
Chuyện sau khi chết Lưu Bách Hợp không biết gì cả, nhưng nàng ấy thật sự không cam lòng. Dương Tú Tú cướp trượng phu của người khác, người
không chết còn luôn miệng hô hào tri ân tất báo đáp, bình sinh mình
chẳng bao giờ hại người, càng chưa từng có suy nghĩ hại người, nhưng hết lần này tới lần khác người chết lại là mình. Bách Hợp tiếp thu xong trí nhớ Lưu Bách Hợp, không khỏi lặng lẽ thở dài.
Nàng mở mắt, bốn phía phòng ốc tường quét đất. Ánh sáng trong nhà có
chút tối tăm. Màn được giặt tới ố vàng, đằng trước treo mảnh vải uyên
ương nghịch nước. Lúc này chính là lúc nàng vừa mới đến Tống gia, sở dĩ
Lý thị không thích người con dâu như nàng, quan trọng nhất chính là vì
nàng vừa mới vào cửa bái đường với Tống Ngũ Lang, tin Tống Đại Lang chết lập tức truyền đến. Đây mới là nguyên nhân Lý thị không thích nàng
nhất. Tuy nói Tống Đại Lang là do sau khi tòng quân chết trên chiến
trường nhưng Lý thị lại cố chấp cho rằng nguyên nhân vì bát tự Lưu Bách
Hợp quá cứng rắn. Bởi vì muốn đón Tống Đại Lang về, hơn nữa thay hắn an
táng, ba tháng đầu nàng và Tống Ngũ Lang cũng chưa viên phòng.
Nghĩ vậy, trong lòng Bách Hợp thở phào nhẹ nhõm.
Trong nội dung vở kịch Tống Ngũ Lang là một người có lòng hiệp nghĩa, trong trí nhớ quả thật hắn đối xử không tệ với Lưu Bách Hợp. Dù Lý thị
gần đây luôn tìm mọi cách gây khó khăn cho Lưu Bách Hợp, ngang ngược xoi mói bới móc khắp nơi, thái độ của hắn đối với Lưu Bách Hợp vẫn rất ôn
hòa. Tuy không nói chuyện tình yêu, nhưng hắn là một đứa con có hiếu, có thể làm tới trình độ đó đã rất giỏi rồi.
Chỉ có điều cho dù là như vậy cũng không thay đổi được tính cách Tống Ngũ Lang trọng nghĩa khí nhưng lại coi thường xem nhẹ thê tử. Có lẽ hắn cho rằng Lưu Bách Hợp đã gả cho hắn, phải phu xướng phụ tùy, làm tốt
chuyện hành hiệp trượng nghĩa là điều hiển nhiên, điểm này cũng có chút
tương tự Lưu Viễn Tề trong một nhiệm vụ trước kia.
Nàng cũng không thể nằm lâu được, hai ngày nay đang làm tang sự cho
Tống Đại Lang, đang lúc Lý thị đau thương, người đầu bạc tiễn người đầu
xanh đã đủ khó chịu, Lý thị bởi vì chuyện này có chút ý kiến với Lưu
Bách Hợp. Nếu bị bà ta bắt được, đợi lát nữa lại nói lúc người khác hoá
vàng mã tiền giấy khóc tang còn mình thì lại trốn nằm trong phòng. Chỉ
sợ bà ta cũng chẳng quản có phải mình được Tống Ngũ Lang ôm vào hay
không?
Bách Hợp đứng dậy, thân thể này dinh dưỡng không đầy đủ, cổ tay nhỏ
như cây cỏ lau, tuổi vốn đã không lớn, vì vậy càng có vẻ gầy yếu không
chịu nổi. Hơn nữa từ khuya ngày hôm trước Tống Ngũ Lang trở về, mãi cho
đến hôm nay nàng làm việc không ít, lại không ăn nhiều, không thể đi
ngủ, cho nên lúc này Bách Hợp cảm thấy đầu hết sức choáng váng. Dù hiện
giờ nàng mang theo thuộc tính trị giá của mình, thân thể sẽ không kém
giống như bề ngoài nhưng không có nghĩa nàng sẽ không cảm thụ được thống khổ khó chịu chủ thân thể này mang đến.
“Cô ở đây làm gì? Người khác đều canh giữ ở chỗ đại lang, cô lại ở
trong phòng lười nhác. Ta lớn tuổi còn chưa nghỉ ngơi, cô làm vợ ngược
lại được hưởng phúc rồi. Sau này có phải muốn ta tới hầu hạ cô hay
không?” Vừa định đứng lên tránh để Lý thị phát hiện mình, có thể bị chỉ
trích một phen. Ai ngờ không đợi Bách Hợp ra cửa, quả nhiên Lý thị cầm
tay áo lau nước mắt tiến vào, thấy Bách Hợp sắc mặt lập tức trầm xuống,
hừ lạnh một tiếng không thèm nhìn tới Bách Hợp, cúi đầu xoay người đi ra ngoài.
Bách Hợp bình tĩnh một lần nữa đi ra ngoài, lúc này Tống Ngũ Lang
đang ngồi quỳ trước quan tài Tống Đại Lang thấy nàng đi ra ngoài, cau
mày nhẹ giọng hỏi: “Làm sao nhanh như vậy đã dậy?”
Tuy giọng nói của hắn có chút lạnh nhạt nhưng vẫn mang theo mấy phần
ân cần: “Nếu nàng không thoải mái, nàng vào trong phòng nằm nghỉ, nơi
này có ta, nương không biết. . .”Tống Ngũ Lang còn chưa nói hết, bóng
dáng Lý thị đã xuất hiện ở trong nhà. Bà ta nói: “Nếu ngay cả một chút
chuyện cũng không làm xong, cưới nàng ta về làm gì? Ngũ Lang, nương sinh năm đứa con trai, hiện tại chỉ còn một mình con độc đinh, về sau đối
nhân xử thế, sinh con dưỡng cái, nàng ta cái gì cũng không làm? Bây giờ
con dung túng cho nàng ta như vậy, sau này không phải phúc mà là họa!”
Lý thị nói xong, lộ ra thần sắc chán nản: “Ta mặc kệ con, chính con tự
nhìn rồi xử lí đi, đại ca con số khổ, không được hưởng phúc mấy ngày đã
đi, bỏ lại một bà lão quả phụ là ta. . .” Lý thị vừa nói vừa lau nước
mắt. Tống Ngũ Lang vừa rồi còn muốn để Bách Hợp vào phòng nghỉ nghe thấy thế, áy náy nhìn Bách Hợp một cái, hiển nhiên không dám nhắc lại để
Bách Hợp vào phòng nằm nghỉ.
Bách Hợp lắc đầu với Tống Ngũ Lang, cũng không để áy náy của hắn
trong lòng. Một lần nữa nàng quỳ xuống, chẳng qua chủ thân thể này vốn
quỳ một ngày, đầu gối đã sớm sưng đỏ, lúc này vừa quỳ xuống đau như kim
châm. Nàng chỉ đành ở trong lòng mặc niệm bí quyết Cửu Dương Thần Công,
mặc dù việc này luyện trong chốc lát cũng chưa có tác dụng nhưng không
biết nguyên nhân tâm lí mình thay đổi thoải mái hay thật sự do phương
pháp hữu dụng, dần dần nàng không còn để ý đến đau đớn
ở đầu gối nữa.
Tang lễ Tống Đại Lang xong xuôi, thần sắc Lý thị vẫn lạnh lùng lãnh
đạm. Bà ta yêu cầu Tống Ngũ Lang giữ đạo hiếu cho Tống Đại Lang ba tháng để thể hiện một chút tâm ý, Tống Ngũ Lang đồng ý. Bách Hợp cũng cầu còn không được, lại càng không có ý kiến gì, Lý thị mới khó được lộ ra sắc
mặt tốt với nàng.
Nhà nông mỗi ngày bận rộn rất nhiều chuyện, Tống Ngũ Lang tập được
một thân võ nghệ nhưng bởi vì nguyên nhân hai đứa con trai đều chết trên chiến trường, Lý thị không cho phép hắn đi tới quân doanh, phòng cũ
trong nhà vì muốn làm tang sự cho Tống Đại Lang, đã sớm bán ra ngoài. Vì kế sinh nhai cả nhà phải rời xa trong thôn, dựng một cái lều cỏ giữa
sườn núi. Mỗi ngày Tống Ngũ Lang vào núi săn thú, thỉnh thoảng săn được
một vài món ăn thôn quê hoặc hái được ít thảo dược trân quý xuống núi
trao đổi với người ta lấy đồ cần dùng trong sinh hoạt, cuộc sống cứ thế
trôi qua. Bách Hợp trừ mỗi ngày phải đi theo Lý thị làm rất nhiều việc
nhà nông, nàng thừa dịp nhàn rỗi còn luyện Cửu Dương Chân Kinh của mình. Nàng không biết Lý Duyên Tỷ đã đi đâu, nếu Tống Ngũ Lang yêu cầu viên
phòng, nàng chỉ sợ không đợi được Lý Duyên Tỷ tới hỗ trợ, thời gian ba
tháng trôi qua rất nhanh, đến lúc đó nàng phải nghĩ biện pháp từ chối.
Tâm nguyện của chủ thân thể này chỉ là không muốn bỏ qua cho Dương Tú Tú thôi. Mặc dù có chút không cam lòng đối với Tống Ngũ Lang nhưng vẫn
yêu còn kèm theo hận. Bách Hợp cũng không chuẩn bị sinh con với hắn, dù
chủ thân thể này đối với việc đó không phải rất hài lòng, nhưng cũng
không đến vì vậy mà thành nhiệm vụ không hoàn thành.
Cuộc sống trong núi khô khan nhàm chán nhưng đối với Bách Hợp mà nói
lại không thể tốt hơn. Lý thị không hề chào đón nàng, mỗi ngày thời gian nói chuyện với nàng có thể đếm được trên đầu ngón tay. Sau khi con trai trưởng chết, thân thể Lý thị không được khỏe lắm, hơn phân nửa thời
gian không phải ở trong nhà giặt giũ bồi bổ thì chính là vào nhà nằm
nghỉ, ban ngày khi Tống Ngũ Lang vào rừng, Bách Hợp có rất nhiều thời
gian rảnh.
Thời gian hơn ba tháng thoáng cái đã qua, thời tiết dần dần lạnh hơn, Bách Hợp cũng đổi lại quần áo từ da lông động vật. Buổi tối sau khi
Tống Ngũ Lang rửa mặt chui lên giường, ánh mắt nhìn nàng có chút không
thích hợp.
Tống Ngũ Lang trời sanh thần lực hơn người, có thể một chống đỡ mười. Nội dung vở kịch hắn ra tay giúp Dương Tú Tú báo thù, một thân võ nghệ
giỏi của hắn đã phát huy công dụng. Tuổi hắn vốn chính là huyết khí
phương cương, bên cạnh vợ cưới cũng sắp nửa năm, đến nay ngay cả một đầu ngón tay cũng chưa đụng. Mặc dù hắn không phải rất tham luyến nữ sắc
nhưng hôm nay trong lúc vô tình Lý thị nóivới hắn về bất hiếu có ba,
không có hậu là lớn nhất. Tuy nói Lý thị không thích Bách Hợp, nhưng
tình huống hiện giờ của Tống gia rõ ràng không thể nào lại lo liệu cưới
thêm một phòng con dâu cho Tống Ngũ Lang. Tóm lại là một phụ nữ, bất kể
thích hay chán ghét, Lý thị cảm thấy trước tiên cứ để Bách Hợp mang thai cho Tống gia thêm rồi sau đó lại nói.
Nghĩ được tới đây thì trong lòng Tống Ngũ Lang không khỏi có mấy phần động tâm, còn chưa lên giường đã đưa tay sờ soạn mắt cá chân Bách Hợp:
“Trời đông giá rét, nương bảo ta chú ý nàng nhiều thêm một chút, đừng để nàng bị lạnh…” Hắn không biết nói chuyện, lúc này vừa nói một câu phóng túng đã lắp bắp, lỗ tai đã hơi đỏ lên: “Buổi tối nếu lạnh, ta ôm nàng
ngủ, trên người của ta nóng.” Hắn hàng năm tập võ, lại đúng lúc tuổi trẻ khí thịnh, mùa đông cho dù vừa giặt rửa tắm nước lạnh trên người cũng
hết sức ấm áp.
Bách Hợp nghe thấy lời của hắn chẳng những không yên tâm, ngược lại
lông tơ cả người dựng lên, cuống quít nhanh chóng quấn da thú trên
người, trong đầu tỉnh táo xẹt qua mấy suy nghĩ.Nàng nhớ tới Tống Ngũ
Lang vô cùng hiếu thuận, nếu cậy mạnh mình không phải đối thủ của
hắn.Nhưng nếu dùng chút thủ đoạn nhỏ khiến chính hắn chán ghét mà vứt bỏ mình Bách Hợp vẫn có thể thành công.
“Làm sao nương sẽ nói ra lời như vậy chứ?”Bách Hợp nói một câu, lúc
xoay người lại trên mặt lộ ra vẻ oán trách ủy khuất: “Bà không thích ta, sao có thể quan tâm ta?” Nàng vừa nói xong, sắc mặt Tống Ngũ Lang lập
tức trầm xuống. Hắn là đứa con có hiếu, cho dù Bách Hợp mắng hắn đánh
hắn, hắn sẽ không đánh trả.Tuy nhiên duy nhất không thể nói xấu mẫu thân Lý thị của hắn, vì Lý thị nuôi hắn lớn lên không dễ dàng. Lúc trước còn có chút tâm tư kiều diễm, giờ ngược lại còn có chút phiền lòng, vừa
muốn mở miệng nói chuyện, cách vách vang lên tiếng ho của Lý thị, không
nói nhiều tức giận vuốt ván giường nói: “Ngũ Lang, tới đây rót cho nương bình nước nóng, nương sợ lạnh!”