Hình như Lý thị cực kì cố sức gấp gáp, lại có chút thở không ra hơi:
“Ngũ Lang ah, con định vì một mình nàng mà hại chết chúng ta sao? Tú Tú
thù lớn chưa trả, hôm nay tình trạng của Lưu thị đã như vậy, thần tiên
cũng không cứu sống nổi. Con còn mang theo một gánh nặng như nàng ta làm gì? Người của Tần tặc sắp đuổi theo tới, có phải con muốn lão nương và
Tú Tú chết trước mặt con, con mới cam tâm hay không?”
Không lâu lắm, Bách Hợp cảm giác mình bị bỏ trên mặt đất.Tống Ngũ
Lang loáng thoáng tiến lên nói với nàng: “Bảo trọng.”Bách Hợp nghe thế
không nhịn được muốn cười.Nàng có ngốc cũng biết Lý thị ngại nàng vướng
víu muốn vứt bỏ nàng, có thể thấy được tình hình của nàng thực sự hỏng
bét.Ngay cả Lý thị cũng biết mình không có đường sống, Tống Ngũ Lang còn tới bảo mình bảo trọng cái gì?
Đang lúc tuyệt vọng lại tiếng bước chân liên tiếp vang lên, thỉnh
thoảng còn có thể nghe được tiếng người la: “Quốc Công Gia chậm một
chút, trong núi ty chức đã bày thiên la địa võng, nghĩ tiểu tiện nhân họ Dương kia dù có ba đầu sáu tay, cho dù mọc cánh cũng khó bay ra được.”
Có người gọi Dương Tú Tú là tiểu tiện nhân, trong lòng Bách Hợp không nhịn được sảng khoái một trận, tiếp theo hình như có người phát hiện
nàng, chiếu đang bọc nàng bị vạch ra, một ánh mắt có chút thờ ơ rơi vào
trên người nàng, đón lấy rồi dần dần đọng lại.
Một giấc này Bách Hợp cảm thấy mình ngủ rất sâu, khiến nàng có cảm
giác mình suýt nữa khôngtỉnh lại, cảm giác như băng trong lửa đi qua một lần, may mắn cuối cùng vẫn tỉnh lại. Khi nàng mở mắt ra, mặc dù cả
người vẫn đau nhức nhưng lại không giống lúc trước mất máu quá nhiều,
không có cảm giác tuyệt vọng sinh mệnh từ từ rời đi. Nàng đưa tay muốn
sờ sờ mình, chỉ vừa nhấc tay, cả người lại có chút không thể khống chế
được. Nàng liếc nhìn chung quanh, đây là một gian phòng hết sức rộng rãi lịch sự tao nhã, không hề có đồ đạc nào dư thừa, ngoại trừ một chiếc
giường rộng rãi, mặt khác chỉ có một cái thư án, trên bàn đốt đàn hương
giúp người yên giấc, lúc này khỏi thuốc lặng lẽ bay lên từ bên trong,
trong phòng tràn ngập hương vị khiến người ta thoải mái.
Màn che hình như được làm từ vàng ròng, chăn mền đắp trên người mình
và cái màn được buông biểu thị thân phận chủ nhân căn phòng này phòng
bất phàm. Bởi vì đập vào mắt Bách Hợp nhìn thấy dù không nhiều đồ lắm
nhưng mọi thứ lại đều là tinh phẩm.
Lúc này một người đàn ông ngồi trước thư án, trong tay cầm một cuốn
sách, tóc dài như thác nước không buộc mà xõa xuống phía sau hắn, mặc
một thân quần áo ở nhà màu tím nhạt rộng rãi, có lẽ nghe thấy tiếng động phía sau, hắn nhàn nhạt mở miệng hỏi một câu: “Tỉnh? Cũng không sai
biệt lắm.”
Nghe giọng nói có chút trong trẻo lạnh lùng, giống như nước suối lạnh trong khe núi, mang theo cảm giác lạnh lẽo sợ hãi,khiến Bách Hợp không
nhịn được sợ run cả người, đã thấy người nam nhân kia xoay người qua.
Giữa lông mày mang theo cảm giác quen thuộc giống như đã từng quen
biết. Ngũ quan xinh đẹp thật sự khiến người kinh diễm nhưng lộ vẻ xa
cách, phảng phất giống như không phải người phàm, khiến người ta có cảm
giác cao cao tại thượng. Vẻ mặt Bách Hợp thoáng chốc hoảng hốt. Mặc dù
dung mạo người này không giống với Lý Duyên Tỷ nhưng khí chất hiện tại
lại có chút giống nhau, tựa như băng tuyết. Ánh mắt nàng giật giật,người đàn ông đó đã đi về phía nàng, đứng một lát nhìn nàng nằm trên giường,
bộ dáng không thể nhúc nhích, lặng lẽ thở dài, rồi ngồi trên giường, đưa tay nửa bế Bách Hợp lên.
“Đói không?”Lúc này cả người Bách Hợp suy yếu nên vẫn không thể tự
mình ngồi vững, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ôm người vào lòng, hai đầu
lông mày mang theo vài phần thân mật: “Ta cho người chuẩn bị cháo cho
cô, cô vừa tỉnh lại, không thể ăn quá nhiều đồ dầu mỡ.” Hắn nói xong,
đưa tay vén mái tóc rũ xuống gò má Bách Hợp, động tác đó hình như hắn đã làm rất nhiều lần, động tác tự nhiên thân cận, không hề có cảm giác xa
lạ kiềm chế, cũng không có ýđùa cợt khinh nhờn, ngược lại còn giống như
có mấy phần quý trọng: “Miệng vết thương còn đau không?”
“Đau.”Giọng nói Bách Hợp mềm nhũn. Nàng không biết người nam nhân này là ai, nhưng hắn lại cho cảm giác nàng hết sức an toàn thoải mái dễ
chịu. Nàng theo bản năng tựa thân thể yếu đuối vào trong lòng hắn, lúc
này mới nhắm mắt lại thở dốc hai tiếng. Lần này bị thương khiến nàng
nguyên khí tổn thương nặng nề, miệng vết thương trừ vị trí xương sườn bị gãy, còn có phía sau lưng và bả vai, mặt khác ở bụng dưới cũng bị
thương.Đuôi mũi tên dài suýt nữa xuyên qua xương sống nàng, xuyên thẳng
vào trong bụng, chắc đã tổn thương đan điền của nàng, nên nàng mới đề
không nổi được chút nội lực nào.
“Nhịn một chút.” Người đàn ông đó nhẹ giọng ân cần hỏi một câu, sau
khi Bách Hợp nói đau xong, hình như hắn có chút không biết làm sao, dừng một lúc lâu mới nghẹn ra chữ “nhịn”. Bách Hợp không nhịn được có chút
buồn cười, chỉ có điều vừa cười lại động tới vết thương vừa kết
vảy,khiến nàng vừa muốn cười, lại vội vàng không dám hé miệng động đậy
nữa.
“Ngươi là ai?”Bách Hợp suy đoán chắc sau khi mình bị mấy người Tống
Ngũ Lang vứt bỏ, mới được người đàn ông trẻ tuổi trước mắt cứu về. Nàng
nhớ đến trong lúc mình mơ mơ màng màng nghe được tiếng quan binh đuổi
theo, trong lòng có chút suy đoán, rồi lại không dám xác nhận là thật,
vì vậy lúc này mới mở miệng hỏi.
Người đàn ông trẻ tuổi một tay tránh vết thương của nàng, rồi ôm nàng vào lòng, một bàn tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, đầu
ngón tay xẹt qua khuôn mặt lông mày của nàng. Lúc Bách Hợp cho rằng hắn
sẽ không mở miệng nói chuyện, lại nghe hắn lạnh lùng nói: “Tần Cống.”
Dĩ nhiên lại là Tần Cống, vậy mà lại là kẻ thù của Dương Tú Tú-Tần Cống!
Thiên hạ này cũng quá nhỏ đi. Lúc đó Bách Hợp thật sự không nhịn được mà bật cười.Nàng vừa cười một tiếng lập tức bắt đầu khụ, khụ động đến
miệng vết thương đau đớn khó nhịn.Tần Cống cẩn thận đỡ eo của nàng, cúi
đầu vạch băng gạc trong bụng nàng ra, nhíu mày: “Rướm máu rồi.”
Hắn tự nhiên một bộ cây ngay không sợ chết đứng cuốn quần áo nàng
lên, Bách Hợp rụt lại chân có chút không được tự nhiên.Tần Cống thở dài
một tiếng, ra bên ngoài gọi một câu: “Lại mời nữ y đến đây.”
“Đa tạ ngươi đã cứu ta.”Bách Hợp cắn răng, sắc mặt có chút trắng bệch nói tạ ơn, vốn còn muốn nhắc nhở Tần Cống một câu Dương Tú Tú có thù
oán với hắn, Tần Cống lại ý vị thâm trường nhìn nàng một cái: “Là chuyện nên làm.”
Một
lúc lâu sau Bách Hợp mới kịp phản ứng hắn nói phải cứu mình,
nhưng thân thể Lưu Bách Hợp này không quen không biết với quyền thần Tần Cống tay nắm quyền to, thậm chí căn bản không có liên quan, tám gậy tre cũng không đánh tới nơi đi. Tại sao có thể nói là chuyện nên làm? Bách
Hợp chỉ nghĩ mình nghe lầm, không để câu đó trong lòng.Một lúc lâu sau
nữ y tiến vào, một lần nữa băng bó vết thương cho nàng.Tần Cống mới để
cho người đưa đồ ăn tới, Bách Hợp dùng xong sau, không biết trong cháo
có thêm thứ an thần gì đó, nàng vừa ăn xong đã nặng nề chìm giấc ngủ.
Liên tiếp vài ngày dưỡng thương hầu như nàng đều ngủ mê man vượt qua, cứ như vậy chừng mấy ngày, vết thương đã tốt hơn không sai biệt lắm,
hiểu rõ đau nhức nhất chính là thời gian đi theo bên cạnh đám người Tống Ngũ Lang nhưng lúc đó đều trong trạng thái ngủ mê man nhịn qua. Sau khi thương thế Bách Hợp lành, trong lúc vô tình nghe được người đến đây hầu hạ mình nói đó là Quốc Công Gia cố ý phân phó người ta bỏ thêm mấy vị
vào thuốc để nàng có thể ngủ mê man đi, không để cho nàng cảm nhận được
đau đớn, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần cảm kích Tần Cống.
“Đại ca, ta vốn là thê tử Tống Ngũ Lang.” Người ta cứu mình, Bách Hợp tất nhiên không thể nào là kẻ địch với Tần Cống. Vì vậy sau khi thương
thế lành nàng chọn thời gian, nói thân phận của mình và chân tướng cho
Tần Cống. Tần Cống không để nàng gọi hắn là Quốc Công Gia, cũng không
cho nàng gọi Tần đại ca, chỉ để nàng được gọi hai chữ đại ca, Bách Hợp
tự nhiên nghe theo.Chỉ là làm việc nhỏ thôi, nàng cũng không để hành
vicổ quái của Tần Cống trong lòng, chỉ cho rằng hắn thích có nhiều muội
muội thôi, chưa từng nghĩ sâu xa.
“. . . . . . Hôm đó sau khi bị thương, Tống Ngũ Lang bỏ ta lại, may
mắn được đại ca cứu.” Nói chuyện mình biết ra một lần, Bách Hợp nhìn bộ
dạng thờ ở của Tần Cống liền nói : “Nghe nói Dương Tú Tú kia là con gái
triều thần, có thù không đội trời chung với đại ca. . . . . .”
“Ta đã sớm biết. Tống Ngũ Lang hại cô thành như vậy, còn vứt bỏ mặc
kệ. Ta đã cho người đuổi bắt bọn họ, về phần dư nghiệt Dương gia, một
tên tôm tép nhãi nhép mà thôi, trước kia không muốn so đo với nàng.”
Khóe miệng Tần Cống khẽ vểnh, lộ ra một nụ cười như có như không: “Đã có tin tức của bọn họ, chậm nhất là ba đến năm ngày sẽ nhận được hồi âm,
đến lúc đó muốn chơi như thế nào, ta sẽ dẫn cô đi cùng.”
Hắn lười biếng dựa ngồi trên giường êm, cả người toát ra khí chất
trong trẻo lạnh lùng cao quý không thể xâm phạm, lại mang theo chút tà
khí: “Thương thế của cô đã tốt rồi. Nếu muốn báo thù trút giận, hiện tại chính là cơ hội tốt.” Lúc nói câu đó, sóng mắt của hắn lưu chuyển, thần sắc hấp dẫn, dung mạo xinh đẹp như hoa đào nhưng khí chất lại lạnh lung như u lan, hai loại cảm giác mâu thuẫn dung hợp chung một chỗ, thỉnh
thoảng trong lúc lơ đãng lại lộ ra chút càn rỡ. Trong Quốc Công phủ rất
nhiều hầu gái nha đầu lúc nhìn thấy hắn đều đỏ mặt, bởi vậy có thể thấy
được Tần Cống có dung mạo xuất chúng.
Bách Hợp không nghĩ tới hắn còn mời mình cùng đi thu thập đám người
Tống Ngũ Lang. Nàng hơi sửng sốt một chút, tiếp theo nở nụ cười: “Nếu
Đại ca nói như vậy, ta cũng không khách khí. Mấy người Tống Ngũ Lang làm hại ta suýt nữa mất mạng, quả thật phải xả cơn tức giận này thật tốt
mới được.”
Quan trọng nhất, nàng chỉ muốn thấy đám người Tống Ngũ Lang không
được thoải mái. Dương Tú Tú rơi vào kết cục thê thảm, vừa có thể thay
mình xả giận, còn có thể để cho chủ thân thể này cảm thấy vui vẻ vừa
lòng. Chuyện tình một công đôi việc như thế dĩ nhiên Bách Hợp vui lòng
đi làm, vì vậy không chút do dự liền đáp ứng.
Tần Cống nói ba đến năm ngày có thể nhận được tin tức của Dương Tú
Tú, quả nhiên mới ngày thứ ba, thuộc hạ hắn phái ra đã truyền tin tức
trở lại, nói trong thôn trang bên ngoài kinh thành khoảng ba mươi dặm
thấy hành tung mấy người đó.
Tuy nói bây giờ thương thế của Bách Hợp đã tốt lên rất nhiều, nhưng
Tần Cống vẫn để người chuẩn bị xe ngựa xa hoa, dẫn nàng cùng lên đường.
Một đường dẫn theo không ít người, giống như ra ngoài săn thú, coi đám
người Tống Ngũ Lang như đồ chơi, tư thái khinh thường bộc lộ rất rõ
ràng.
Rất nhanh tin tức đám người Tống Ngũ Lang núp trong một động gấu ở
ngọn núi phía sau thôn trang bị người tra xét ra. Mấy ngày đầu sở dĩ
không có ai tìm được hắn là vì Tống Ngũ Lang giết gấu lớn rồi núp trong
động, vì vậy không có ai muốn đi thăm dò tìm động gấu, để hắn tránh
thoát mấy ngày, nhưng cái động vừa lộ ra, tất nhiên giấu không được bóng dáng, rất nhanh đã bị người phát hiện.