Edit : Tiểu Ngân
Địa thế ở trong núi hiểm yếu, quan trọng nhất là Tống Ngũ Lang vô
cùng quen thuộc với ngọn núi này, vì vậy hắn đã ẩn núp ngay sau khi đi
vào, nếu như còn tiếp tục phái người tới lục soát thì có thể cuối cùng
cũng sẽ rơi vào kết cục tốn công vô ích, lại để cho đám người kia chạy
trốn mất mà thôi
Tần Cống nằm nghiêng ở trong xe, Bách Hợp ngồi ở phía trước hắn,
trong xe ngoại trừ chiếc bàn nhỏ thì cũng chỉ còn một chiếc giường rộng, vì vậy không thể không ngồi cạnh nhau. Hai người lúc này do ngồi gần,
trong mắt Tần Cống thỉnh thoảng hiện lên một tia phức tạp, đáng tiếc là
Bách Hợp cũng không chú ý đến “ Đại ca, đã tìm được tung tích đám người Tú Tú thất lạc chưa ?”
“Ừ.” Tần Cống thuận tay cầm lấy một bên tóc của nàng đang thả xuống
giường thưởng thức, mấy ngày qua nàng khôi mục lại cách ăn mặc của cô
nương chưa lập gia đình, mái tóc lúc này đang xõa xuống, chất tóc tuy
chưa nói là rất tốt, tuy rằng từ khi tiến vào phủ Quốc Công về sau hắn
đã cho người điều dưỡng thân thể cho Bách Hợp, công hiệu ban đầu cũng
có, nhưng chưa tới mức biến hóa nghiêng trời lệch đất, sờ ở trên tay vẫn có cảm giác khô vàng. Mặc dù như vậy nhưng Tần Cống vẫn không ghét bỏ,
ngược lại nắm thật chặt ở trong tay, không chịu buông ra, một lúc lâu
sau tới khi Bách Hợp cũng cảm thấy có điều gì không đúng rồi thì hắn mới lười biếng nói một câu “ phóng hỏa đốt núi đi, bọn họ cuối cùng cũng sẽ ra ngoài”
Một câu nói này đã hấp dẫn sự chú ý của Bách Hợp, đối với chuyện hắn
nắm tóc mình không buông cũng không cảm thấy cổ quái như lúc trước nữa.
Người bên ngoài liền trả lời “dạ”, sau đó đi xuống lấy đuốc rất nhanh
“Chuyện ở đây nói sau, tóc của muội vẫn nên búi lên đi”. Âm thanh
lười biếng của Tần Cống truyền tới, lúc này chỉ có phụ nhân lập gia đình xong mới có thể búi tóc, Bách Hợp suy nghĩ một chút, thân thể này đúng
là đã lập gia đình rồi, lúc trước nàng không có búi tóc chẳng qua là cảm thấy phiền toái mà thôi, lúc này lại bị Tần Cống nói như vậy nàng cũng
không cảm thấy có gì không đồng ý, vì vậy liền gật đầu.
Sương mù chậm rãi tan ra, lúc này đang là giữa mùa đông, là thời điểm trời khô vật hanh, cẩn thận củi lửa, có rất nhiều bụi cỏ khô vàng ở
trên núi gặp lửa liền cháy lên, tuy nói có mấy ngọn cây chồng chất lớp
tuyết dày, trong lúc nhất thời không đốt cháy được, chẳng qua là khói
dầy đặc ở bên dưới cũng làm cho người ta khó mà chịu được, mọi người
liền bịt kín mũi của mình.
Cho dù là Tần Cống để cho người đánh xe ngựa chạy lui về sau xa tới mấy chục trượng vẫn có thể cảm thấy mùi khói sặc sụa.
Các thôn dân bị đuổi ra khỏi nhà, tạm thời đứng ở một bên đều mang
theo vẻ mặt thấp thỏm lo âu, dưới tình huống như thế trong núi lúc đầu
còn không có động tĩnh, nhưng thời gian dài cũng không thể nào chịu
được, hơn nữa Lý thị lớn tuổi, bị khói hun liền chảy nước mắt nước mũi,
vội vàng hấp tấp chạy ra ngoài trước.
Mục tiêu vừa xuất hiện, Tần Cống một bên để cho người dập lửa, một
đám thân vệ gia đinh lại chạy tới vây quanh đám người Tống Ngũ Lang .
“Tần tặc! Nạp mạng đi!” Một tiếng kêu bên dưới, là Dương Tú Tú mặc y
phục màu đen cùng với Tống Ngũ Lang đang thay nàng mở đường đang đánh về phía Tần Cống ở bên này, tuy nói Tống Ngũ Lang có thân thủ bất phàm, là trời sinh thần lực, nhưng loạn quyền đánh chết lão sư, hắn muốn dùng
một địch mười thì có thể, nhưng nếu hắn muốn dùng một địch trăm thì hiện tại còn hơi khoa trương một chút, chính vì vậy nên rất nhanh trên người hắn đã bị trọng thương, miệng phun máu tươi bị người xung quanh vây
lại.
Lý thị thấp thỏm lo âu bị người bắt lại giữ hai tay đứng ở một bên,
thấy tình cảnh nhi tử bị thương thì tròng mắt như muốn nứt ra, trong
miệng thất thanh khóc rống lên. Dương Tú Tú quay đầu lại nhìn thoáng
qua, mím môi, trên mặt lộ vẻ bi tráng: “Ngũ Ca, huynh cố chống đỡ đi,
muội quay lại cứu huynh.” Lời nói của nàng vừa buột ra khỏi miệng thì
trong mắt Tống Ngũ Lang cũng hiện lên mấy phần thần thái, cũng không
biết toàn thân lấy khí lực ở đâu thế nhưng thoáng cái liền đẩy đao gác ở trên cổ ra, chạy vội về phía Dương Tú Tú.
Người Tần Cống mang tới một bộ phận bắt người, một bộ phận để dập
lửa, lúc này bên cạnh cũng không giữ lại bao nhiêu người, trong mắt
Dương Tú Tú hiện lên vẻ vui mừng, tự cho là có cơ hội mà lao tới, bay
nhào lên xe ngựa, nàng đầu tiên nhìn thấy chính là Bách Hợp đang ngồi ở
phía trước Tần Cống, lúc này liền hoảng sợ không thể tin được, tay cầm
trường kiếm thoáng run lên một chút, chưa kịp nhìn thấy Tần Cống đang
nửa nằm ở phía trên giường êm, thất thanh thét chói tai “ Không phải cô
đã chết rồi sao ?”
Bách Hợp hướng về phía nàng tươi cười, không chút nghĩ ngợi liền dùng hết toàn bộ sức mạnh duỗi thẳng chân đá về phía nàng “ Nên chết chính
là ngươi”
Có lẽ là do thấy một người nghĩ rằng đã chết xuất hiện ở trước mặt
mình, Dương Tú Tú quá mức hoảng sợ, nàng vốn có võ nghệ cao cường, Bách
Hợp đã bị phế sạch võ công hẳn không phải là đối thủ của nàng, nhưng
nàng giật mình dưới một cước này thế nhưng không thể trốn đi được, ngửa
mặt lên trời rồi từ trên xe ngựa ngã xuống, Bách Hợp chỉ nghe được “a”
một tiếng, sắc mặt Dương Tú Tú trong nháy mắt trắng bệch, nàng vừa muốn
ngồi dậy rồi lại ôm bụng vô lực ngã xuống, một bộ áo đen giống như bị
dòng nước ấm thấm ướt, thân vệ bảo vệ cho Tần Cống rất nhanh quay lại
vây bắt nàng.
“Ta, bụng của ta, đau quá. . . . . .” Dương Tú Tú gắt gao cắn môi,
trên trán hiện ra từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu tương, binh lĩnh cũng không chút nào thương hương tiếc ngọc đem khăn che mặt của nàng giật
xuống, dưới lực đạo thô lỗ của mọi người, khuôn mặt Dương Tú Tú vốn xinh đẹp đã bị cào ra mấy vết máu, vốn là nàng giống như đang đau bụng vẻ
mặt liền sưng lên, lúc này thoạt nhìn lại càng chật vật không chịu nổi,
nàng gắt gao ôm bụng, máu tươi ở phía dưới tuôn ra càng nhiều, Bách Hợp
ngoái đầu ra nhìn, không nhịn được liền cười lạnh một tiếng :
“A, đây là sao vậy, không phải là mang thai chứ?” Mình bị thương nặng sinh tử không biết thì đã bị chính bản thân Tống Ngũ Lang bỏ lại ,
nhưng Tống Ngũ Lang thế nhưng lại cùng với Dương Tú Tú tự định chung
thân, lại làm chuyện cẩu thả, đâu quả thực là so với nội dung ở bên
trong vở kịch còn muốn làm cho người ta buồn nôn hơn.
Nếu như Dương Tú Tú thực sự mang thai, mới vừa rồi một cước của mình
đạp nàng xuống thì lúc này chắc làm cho nàng ta ăn đủ đau khổ rồi,
nguyên nội dung trong vở lịch là khi Bách Hợp đẻ non cũng đau nhức giống như để cho thân thể này còn có chút
sợ, bởi vì vậy Bách Hợp không tự
chủ được run run lên hai cái, tiếp theo lại có một chút mừng như điên
xông lên ở trong lòng, những cảm giác này cũng không thuộc về nàng, vì
vậy Bách Hợp liền nhịn xuống, mạnh mẽ áp chế cảm giác sảng khoái đột
nhiên xuất hiện xuống.
“Ta, ta mang thai?” Dương Tú Tú nghe được câu này thì sắc mặt không
khỏi càng thêm trắng bệch, một đôi con người bị làm sợ tới mức run run,
nàng theo bản năng đưa tay muốn giữ chặt lấy bụng, ô ô khóc lên: “Cứu
cứu, cứu cứu con của ta. . . . . .”
Tính toán thời gian Bách Hợp bị thương cho tới dưỡng dương đến bây
giờ, nhiều nhất không quá nửa tháng, Dương Tú Tú thế nhưng lại có bầu,
có thể thấy được Tống Ngũ Lang trong lúc nàng đang sinh tử không biết
liền cùng ả ta quấn lấy nhau, Bách Hợp nghĩ tới đây thì không khỏi có
chút đồng tình với nguyên chủ, đối với Dương Tú Tú lại càng thêm không
thể nhìn tốt được, cho dù lúc này thấy nàng có thể động thai khí, nhưng
Bách Hợp nhìn thoáng qua, vẫn quay đầu lại lần nữa vào trong xe ngựa.
“Cứu, cứu ta. . . . . .” Dương Tú Tú hét lên, nhưng không có người
cứu nàng, trực tiếp đem nàng kéo mang đi, Tống Ngũ Lang vốn là muốn tới
cứu nàng nhưng Lý thị lại hét lên một tiếng : “Ngũ Lang, lưu được núi
xanh, lo gì không có củi đốt.” Nàng hô xong lời này, Tống Ngũ Lang giống như nổi điên chạy.
“Được rồi, mèo vờn chuột, thoáng cái đã giết chết cũng không thú vị,
để hắn đi.” Con ngươi Tần Cống chợt lóe lên, nhìn bóng lưng Tống Ngũ
Lang chạy trốn, lạnh lung cong khóe môi.
Trở lại bên trong Tần phủ, Tần Cống để cho người dán cáo thị đuổi bắt Tống Ngũ Lang, mà ở trong địa lao, Lý thị kêu trời trách đất nhìn bụng
Dương Tú Tú đang máu chảy không ngừng, nghĩ tới trong bụng của nàng đã
mang xương thịt của Tống gia, nhưng cứ như vậy rơi mất, trong nhất thời
tim như đao cắt.
“Đại nương, hình như con, con thấy tỷ tỷ. . . . . .” Dương Tú Tú hít vào khí lạnh, trong bụng đau đớn làm cho nàng lúc này có cảm giác như
nửa người dưới chết lặng, đáng tiếc là ở trong địa lao âm lãnh này cũng
không ai có thể tới giải cứu nàng.
Lý thị nhìn thấy khuôn mặt nàng trắng bệch không có một tia huyết
sắc, trên trán của nàng đã chảy đầy mồ hôi, lúc này đã thấm ướt hết đầu
tóc, không khỏi nắm chặt tay của Dương Tú Tú, khúc gật đầu nói: “Ta
biết, ta biết.” Lý thị cho là Dương Tú Tú sắp chết rồi, cho nên mới thấy chị ruột ở Dương gia của nàng mà thôi, nhưng mọi người dương gia đều bị xử trảm rồi, ở trong mắt Lý thị nhìn thấy, là Dương Tú Tú lúc này nhìn
thấy tỷ tỷ của nàng, cũng không phải là điềm may mắn gì.
“Con nhịn một chút, rất nhanh Ngũ Lang sẽ tới cứu chúng ta rồi. . . . . .” Lý thị an ủi mấy câu, nước mắt chảy ra, vốn là muốn làm cho Dương
Tú Tú tỉnh lại một chút, Dương Tú Tú cũng khóc không gia nước mắt, mỗi
một câu nói của nàng đều thở một hơi, cũng giống như động tác ở bụng của mình vậy, đau đớn kịch liệt, nàng cắn chặt răng, cứng ngắc nói: “Đại
nương, là, là Lưu Bách Hợp, là thê tử của Ngũ Ca, con nhìn thấy nàng. . . . . .”
Lý thị đang khóc , nghe được lời này của Dương Tú Tú không khỏi ngừng lại : “Lưu thị? Con nhìn thấy nàng? Nàng ta không phải là đã chết rồi
sao?”
Dương Tú Tú vốn cũng cho là nàng đã chết, cũng chính bởi vì như thế
nên hôm nay lúc nàng ám sát Tần Cống thấy nàng ta hoàn hảo không tổn hao gì xuất hiện ở trước mặt nàng, nàng dưới tình trạng hoảng sợ mới có thể bị Bách Hợp đá xuống xe, vì vậy mà động thai khí không nói, hiện tại có thể ngay cả tính mạng đều không thể bảo vệ được nữa rồi.
Nghĩ tới đây trong mắt Dương Tú Tú không khỏi lộ ra mấy phần oán hận
nói: “Con cũng cho là nàng đã chết, nhưng mà đại nương, hôm nay thật sự con đã gặp nàng, bụng của con chính là do nàng ban tặng”
Lúc này trong đại lao tràn đầy mùi máu tươi, hơn nữa ánh sáng mờ mờ,
vì vậy bốn phía càng lộ ra vẻ u ám. Dương Tú Tú còn nói nàng nhìn thấy
người chết, Lý thị chỉ sợ tự nhân là mình đang ngồi nghiêm chỉnh cũng
không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng, có chút mao cốt tủng thiên nói :
“Con, con thật sự đã gặp nàng rồi?”
“Chẳng lẽ nàng, chẳng lẽ nàng chết không nhắm mắt nên trở lại tìm
con?” Lý thị nói tới đây thì theo bản năng liền nhìn xuống bụng Dương Tú Tú một cái, trong lòng suy đoán có phải Bách Hợp đã chết nhưng lại
không cam lòng để cho Dương Tú Tú cùng với Tống Ngũ Lang ở chung một
chỗ, cho nên lúc này mới hóa thành oan hồn tới tìm nàng để báo thù. Lý
thị vừa nghĩ tới đây thì không nhìn được vỗ bắp đùi kêu la: “Oan nghiệt
a!”
Thê tử nhà người ra sau khi chết trừ con gái ở ngoài thì nam nhân
phải thay vợ chưa cưới thủ thân nửa năm, đây là quy định bất thành văn
của vương triều, chính là nam nhân nhà giàu nhiều nhất cũng chỉ cưng
chiều tiểu thiếp, không có đạo lý rất nhanh liền tái giá, nói ở mặt này
một chút thì Lý thị cũng quả thật có cảm giác là mẫu tử mình làm có chút không đúng. Nhưng ở thời điểm khẩn cấp , lúc ấy lại ở dưới tình huống
như vậy, bà cũng hi vọng Dương Tú Tú có thể thay nhi tử sớm để lại
hương khói, cho nên mới để cho hai người làm lễ bái đường đơn giản, nàng thật cũng không có nghĩ tới Bách Hợp đã chết đi.