Thấy Quý Bách Hợp xuất hiện, Quý Nguyệt ghét bỏ ra mặt. Con bé sợ
người khác biết nó có một người mẹ như vậy, nó ngại mất mặt, nó thậm chí không muốn nhận Quý Bách Hợp là mẹ, chỉ nói cô ấy nhận nhầm người. Khi
Quý Bách Hợp cầu khẩn con bé, Quý Nguyệt tìm cảnh sát đuổi cô ấy đi.
Quý Bách Hợp vô cùng thống khổ, đi theo con gái một thời gian, về sau có lẽ ngại cô ấy phiền, cuối cùng Quý Nguyệt nói với Quý Bách Hợp, con bé chia tay với bạn trai cũ lâu rồi, sau khi Quý Bách Hợp vào tù chưa tới
nửa năm, con bé nói nó phát hiện mình với bạn trai tính cách không hợp.
Một câu tính cách không hợp, lúc trước lại chấp nhận để mẹ của mình
vì một người bạn trai tùy ý mà ngồi tù, Quý Bách Hợp sợ đến ngây người.
“Lúc trước bà đã ngồi tù mười năm, dù sao bà cũng đã quen với cuộc
sống trong lao tù, bà đi ngồi thêm một lần thì có làm sao? Huống chi,
tôi không thể có người mẹ như bà, tôi phải lên đại học, tôi còn có tương lai đẹp đẽ, tôi không thể có người mẹ trở thành vết nhơ của tôi như thế được!” Lúc ấy, có lẽ Quý Nguyệt thấy được vẻ giật mình trên gương mặt
của Quý Bách Hợp, con bé chỉ giải thích nguyên nhân khi đó mình lại để
cho Quý Bách Hợp gánh tội thay.
Trong ngục, những phạm nhân tàn nhẫn đả thương người kia, Quý Bách
Hợp có thể cố nén, tổn thương đến từ con gái lại khiến cô ấy không
cách nào nhịn được. Thân thể của cô ấy đã bị đục rỗng hết từ trong ngục
rồi, có thể sống tới bây giờ chỉ là cầm cự một hơi thở thôi.
“Nhìn bộ dạng bà mà xem này, nhìn cái đức hạnh của bà xem, thiếu ngón tay, chân cũng què rồi. Chẳng lẽ bà còn muốn tôi phải nuôi bà sao? Bà
muốn để chồng tôi cười nhạo tôi sao? Tôi không thể để cho mọi người biết tôi có một người mẹ không biết xấu hổ như bà được, cho nên từ nay về
sau, chúng ta cắt đứt quan hệ. Đây là năm nghìn đồng, sau này bà đừng
tới tìm tôi nữa.” Quý Nguyệt giúi tiền vào tay Quý Bách Hợp, vẻ mặt
ghét bỏ lái xe chạy đi, giống như ở lâu thêm một lúc sẽ bị lây vận xui
vậy.
Quý Bách Hợp cầm năm nghìn đồng tiền kia, nghĩ về cả quãng đời của
mình, thật sự châm chọc. Chính mình trốn khỏi cha mẹ, bị đàn ông lừa
gạt, vốn tưởng rằng sinh ra con gái là cốt nhục tình thâm, ai ngờ, con
gái lại ghét bỏ cô ấy đến vậy, cuối cùng năm nghìn đồng tiền bán đứt
tình cảm mẹ con. Quý Bách Hợp ngu ngốc ở trong ngục nhiều năm như vậy,
thời gian hơn nửa đời người đều bị hủy. Số tiền này quả thực giống như
chế nhạo, lại như một bạt tai nặng nề quất lên mặt cô ấy, khiến cô ấy
không cách nào chịu nổi, cuối cùng tự sát.
Bách Hợp tiếp nhận nội dung câu chuyện xong, trong lòng hơi buồn bực, còn có đau. Nhưng bởi vì có chuyện Lưu Bách Hợp lần trước, cô cũng
biết… những cảm xúc này chắc là của nguyên chủ còn lưu lại, cô liên tục
thở sâu mấy hơi, cảm giác oán hận cùng không cam lòng trong lồng ngực
tán đi nhiều rồi, cô mới bắt đầu suy nghĩ đến tình huống trước mắt của
mình.
Nguyên chủ lúc này lần đầu tiên vì con gái Quý Nguyệt mà vào trong
nhà giam, hơn nữa vào nhà giam nửa tháng không có ai thăm nom, bị tù
nhân cùng phòng đánh đến mức xương cốt đứt gãy, nằm viện hơn hai tháng
mới hồi phục trở lại nhà giam. Cũng chỉ bởi vì cô ấy là một người da
vàng, cho nên dưới có phạm nhân, trên có cảnh ngục, không ai để ý đến
cảm nhận của cô ấy. Theo lý mà nói, bình thường trong phòng giam xuất
hiện ẩu đả, có lẽ cảnh ngục sẽ đổi chỗ ở của hai người kia một lần
nữa, thế nhưng đến cô ấy thì không được đổi, vẫn ở phòng cũ. Nếu không
phải thời gian ấy đúng vào lúc cạnh tranh của các ngục trưởng, không thể xuất hiện gièm pha, sợ Quý Bách Hợp chết tạo nên tai nạn chết người có
thể gây phiền toái cho cảnh ngục, chỉ sợ cô ấy đến bệnh viện cũng không
được vào, cứ thế chết luôn trong nhà giam.
Nhưng sau khi thương thế lành, lúc cô ấy trở lại phòng vẫn đối mặt
với bạn cùng phòng trước kia, Quý Bách Hợp gần như bị đánh dữ dội suốt
mười năm.
Coi như là cô ấy mạng lớn, dưới tình huống như thế lại không chết.
Bách Hợp không nhịn được lại thở dài, đây mới là ngày đầu tiên cô ở lại
bệnh viện, tính tính toán toán thời gian, cô còn muốn dùng dáng vẻ như
vậy sống ở trong bệnh viện đến hai tháng sau.
May mắn là đã có một đoạn thời gian trì hoãn, nếu may mắn, tốt nhất
là có thể để mình ngây ngốc trong bệnh viện lâu hơn nữa, chỉ cần cho cô
gần nửa năm, để cô bắt đầu luyện Cửu Dương Chân Kinh…, không cần nội
công thật thâm hậu, cô chỉ cần có thể kiềm chế được nữ tù nhân hung dữ
độc ác trong phòng giam, như vậy có lẽ cô sẽ được an toàn. Còn thời gian mười năm, cô muốn tồn tại ở đây, không có võ công phòng thân, cô cũng
chỉ có thể chờ bị người khác ức hiếp thôi.
Bách Hợp nghĩ tới những thứ này, trong mắt không tự chủ được lộ ra vẻ kiên định.
Mấy ngày tiếp theo, cô một mực nằm trên giường luyện công, ngoài dự
liệu của Bách Hợp, cơ thể này tuy bị trọng thương nhưng lại vô cùng
thích hợp luyện võ, đây là trong cái rủi có cái may. Nếu đã như vậy,
không cần tới nửa năm, chỉ cần bốn năm tháng, cô đã có thể xử lý nữ tù
nhân da đen kia, tuyệt đối không thể giống như trước kia có thể tùy ý
hành hạ cô. Chẳng qua là rốt cuộc làm như thế nào để tổn thương của mình nghiêm trọng hơn, có thể ở lại tại bệnh viện thêm một thời gian, cái
này lại cần Bách Hợp từ từ nghĩ biện pháp rồi.
Hai tháng thời gian nhoáng một cái đã hết, Bách Hợp cũng luyện được
một ít, nhưng lúc bắt đầu vận hành Cửu Dương Chân Kinh sẽ tự động chữa
trị thân thể cô, bởi vậy trước khi bác sĩ đến kiểm tra thì Bách Hợp lại
dùng nội lực tự đánh gãy đoạn xương cốt vừa lành lại. Kể từ đó xương cốt được lành lại tự gãy, mấy lần như vậy, đừng nói bác sĩ cảm thấy kỳ
quái, mà ngay cả Bách Hợp cũng cảm thấy đau đến không muốn sống, nhưng
vì có thể tranh thủ thêm một ít thời gian, cho dù là đau đớn, cô cũng
phải cắn răng cố chịu đựng. Thời gian từng ngày trôi qua, thẳng đến hơn
nửa năm sau, Bách Hợp đã có thể xác định, mặc dù nội lực không mạnh,
nhưng để đối phó với nữ tù nhân da đen hùng hãn cường tráng trong trí
nhớ nguyên chủ thì không có vấn đề gì cả, lúc này cô cũng
không muốn làm chuyện đày đọa bản thân nữa.
Trong bệnh viện, hai cảnh ngục không kiên nhẫn tháo còng tay ra cho
Bách Hợp, cười nhạo: “Thật sự là yếu đuối, gãy xương một lần, ở viện nửa năm.” Bách Hợp ở bao lâu các cô ấy phải ở đây trông coi bấy lâu, sau đó không kiên nhẫn nữa nên động tác cực kì thô bạo, nói lời châm chọc mỉa
mai, Bách Hợp coi như không nghe thấy, đầu cúi thấp, khi còng tay được
tháo ra, cô không nhịn được mà lắc lắc tay, nửa năm trời không hề hoạt
động cổ tay, nội lực trong cơ thể di chuyển, tuy chưa thật sự thâm hậu
nhưng cũng đủ để Bách Hợp hài lòng.
Một lần nữa đeo còng tay, bị áp tải lên xe cảnh sát đưa về phòng
giam, cả người Bách Hợp đều căng thẳng. Đây là thế giới mà trước kia cô
chưa từng trải qua, tuy nói cô tự nhận đã luyện võ công, về sau không
phải sợ người da đen kia nữa, thế nhưng trong nhà giam, lòng người đen
tối, tham lam, đủ mọi tội ác…, khắp mọi mặt đều bị phóng đại, phần tử
tội phạm nhốt ở trong đó đều hết sức nguy hiểm. Quý Bách Hợp tiến vào
nơi đây, giống như con cừu nhỏ lọt vào trong thế giới của một đám sói,
một ngày trải qua như một năm, chính vì ký ức quá mức xấu xa và thống
khổ, nhưng vẫn luôn có niềm tin con gái đang đợi cô ấy trở về làm chỗ
dựa, cho nên khi Quý Nguyệt không nhận cô ấy thì Quý Bách Hợp mới tan
nát cõi lòng đến vậy.
Trong tù, cô ấy không tự sát, thời điểm thống khổ ấy, bị người ta
hành hạ gần mười năm, mỗi người đều có thể ức hiếp cô ấy, bị vũ nhục
nhiều lần như vậy, cô ấy đều cố chịu đựng, vì nghĩ tới con gái ruột
khiến cô ấy tiếp tục chịu đựng.
Xe cảnh sát tiến về phía lưới điện, cửa chậm rãi đóng lại, thanh âm
vô cùng nặng nề, lưới điện bao quanh cùng với con sông rộng chia cắt hai thế giới bên trong và bên ngoài đối lập nhau, một cái trong tối, một
cái ngoài sáng.
Phòng giam cũng không có gì **, mỗi gian phòng giam cũng chỉ dùng cửa sắt đóng lại, người ở đây làm gì, chỉ cần cảnh ngục từ bên ngoài đi qua đều có thể thấy rõ ràng. Các gian phòng giam liền kề nhau, ước chừng
bốn mét vuông lớn nhỏ, ngoại trừ một giường tầng làm bằng thép, chỉ có
một bồn cầu cùng với bệ rửa mặt đơn giản mà thôi. Khi Bách Hợp trở lại,
một nữ tù nhân da đen cường tráng để lộ nửa thân trên, tắm cả người bằng nước lạnh, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, cô ta không đếm xỉa tới ngẩng đầu lên, trông thấy Bách Hợp, nhếch miệng cười một tiếng, trên mặt lộ
ra vẻ dữ tợn.
“Đi vào!” Cảnh ngục không kiên nhẫn đẩy Bách Hợp một cái, thấy cô lảo đảo đi vào, mới lập tức cầm quần áo đồ tắm vừa kiểm tra xong của Bách
Hợp, ném lên mặt cô, người trong phòng giam đối diện phá lên cười, huýt
gió, huýt sáo, tiếng đập tay cùng tiếng thét chói tai tất cả đều vang
lên: “Nhìn kìa, bé gái phương Đông đã trở lại rồi!”
“Elyse, tiêu diệt cô ta, tiêu diệt cô ta!” Rất nhiều người không hẹn
mà cùng rống to, tiếng ồn trong phòng giam rất nhanh kinh động đến hệ
thống báo động, tiếng còi bắt đầu vang lên, một đám nữ cảnh sát không
kiên nhẫn chạy vào, côn cảnh sát trong tay gõ lên trên song sắt ở gian
phòng giam của Bách Hợp một cái, cáu kỉnh quát lên: “Yên lặng! Nếu ai
không im lặng được, công cụ trong tay tôi tuyệt đối sẽ khiến cho mấy
người hối hận!”
Mấy lời này được thốt ra, tiếng hoan hô náo nhiệt vừa rồi dần yên
tĩnh trở lại, tiếng cảnh báo cũng theo đó nhỏ đi rồi dần dần biến mất,
đám cảnh ngục kia lúc này mới cười lạnh nhìn thoáng qua bốn phía, quay
lại, hung ác nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, nói: “Đồ con chó, đàng hoàng
một chút!”.
Bất kể những người này không phải chán ghét đám tù nhân, nhưng đối
với những người cao lớn da trắng này mà nói, các cô ấy vô cùng ghét nhất coi thường nhất Quý Bách Hợp này là người da vàng đến từ phương Đông,
kì thị màu da vô cùng được đề cao ở đây. Bách Hợp biết rõ họ đang cảnh
cáo mình đừng có tùy tiện, hại mấy người bọn họ như trước kia phải đưa
cô vào bệnh viện, dù sao chuyện này ồn ào lên cũng sẽ gây ảnh hưởng nhất định đến họ. Nếu không phải đang giai đoạn thay đổi Ngục trưởng cho
nhiệm kỳ mới, cấp trên muốn có thanh danh tốt, bọn họ chỉ sợ sẽ không để ý như vậy, nhưng ở thời khắc mấu chốt này, không ai muốn có chuyện gì
phiền toái xảy ra, chỉ hy vọng hết thảy yên bình.
Bách Hợp mím môi, mỉm cười không nói gì, về sau cô tuyệt đối không
thể như Quý Bách Hợp của quá khứ, bị người ta đánh đập tàn nhẫn mang ra
khỏi đây, có khả năng trong gian phòng giam này sẽ có người bị thương
phải đưa ra ngoài, nhưng đó không phải là cô.
Thời gian dần trôi qua, trong ngục giam bình tĩnh lại, Elyse chậm rãi lau rửa sạch sẽ người mình, cầm quần áo tù lần lượt mặc vào, thỉnh
thoảng cười lạnh liếc nhìn Bách Hợp. Bách Hợp cũng không thèm để ý tới
cô ta, bỏ đồ đạc xuống, cô chuẩn bị rửa mặt rồi ngủ tiếp. Nhưng nước
trong mỗi gian phòng giam đều có một lượng nhất định, Bách Hợp tiến đến
vặn mở vòi nước, bên trong chỉ còn vài giọt nước chảy ra, thời gian dần
trôi qua liền không một tiếng động.