Không có nước thì không thể đánh răng, muốn có nước phải đợi tới sáng sớm ngày mai mới có. Chân mày Bách Hợp cau lại, lại thấy một bên vốn là thùng của mình lại đầy nước, hiển nhiên thời gian nửa năm Quý Bạch Hợp
không ở đây, Elyse đã chiếm dụng đồ của cô coi như của mình. Bách Hợp
không chút do dự cầm ly đi múc nước, Elyse vẫn đang mặc quần áo thoáng
cái hung dữ quay đầu lại, chỉ vào Bách Hợp, quát lên:
“Này! Đó là đồ của tao, buông ra cho tao, nếu không tao một đấm đánh
gãy sống mũi mày đấy!” Cô ta nói xong, còn giương nắm đấm lên uy hiếp, ở trong phòng giam, nắm đấm lớn chính là chân lý, rất nhiều việc xấu xa
ngấm ngầm cảnh ngục cũng không quản, chỉ cần không phải ở thời điểm quan trọng gây ra tai nạn chết người, họ đều làm như không thấy, mà ở chỗ
này, chỉ cần ai có sức mạnh, người đấy sẽ có được toàn bộ mọi hưởng thụ
như lúc ở ngoài vậy.
Bách Hợp không để ý tới uy hiếp của nữ tù nhân da đen hung ác này, cô đang định uống nước súc miệng thì có một bàn tay từ phía sau kéo cổ áo
cô, một tay khác đánh mạnh vào bụng cô, đánh đến mức bụng dưới đau nhức
kịch liệt, cái loại đau rất nhiều người cũng chưa được thử qua, có thể cái loại đau đớn tâm can này đối với Quý Bạch Hợp trước kia đã sớm trở
thành thói quen. Dựa theo trí nhớ trước kia, Bách Hợp sớm đoán ra cử
động của Elyse, lúc này chỉ nhẹ nhàng nghiêng người, nắm đấm kia liền
sượt qua bên cạnh eo cô, mang theo một trận gió thổi tung vạt áo về phía sau, nặng nề đánh lên bệ rửa tay. Elyse đau đớn, phát ra một tiếng thét chói tai.
Lúc này cô ta giống như một con báo bị chọc giận, lại giơ tay về phía Bách Hợp.
“Chưa xong à?” Bách Hợp trầm mặt xuống, cô vận nội lực, bàn tay rất
dễ dàng bắt được cổ tay của Elyse. Bởi vì thời gian luyện võ công chưa
lâu, cho nên cô dùng lực không nhỏ mới giữ lại được bàn tay của Elyse,
khí lực bị hao tổn một phần, thế nhưng lúc này ngược lại Elyse có chút
giật mình.
Quá khứ nhẫn nhục chịu đựng, đánh không trả mắng không đáp, con đàn
bà phương Đông mặc cô ta muốn làm gì thì làm trong nháy mắt thay đổi
thành một người khác, lúc này không chỉ dám cãi lại cô ta, dám trừng cô
ta, hơn nữa còn có bản lĩnh bắt lấy tay cô ta.
Rất nhanh, Elyse cho rằng hết thảy chỉ là trùng hợp mà thôi, cô ta hừ lạnh, rút tay ra, ‘Phi’ một tiếng, nhổ nước bọt xuống mặt đất: “Hừ!
Nước súc miệng của mày ở đây này, lập tức quỳ xuống liếm sạch sẽ.”
Bách Hợp không nói hai lời đặt ly ở trong tay lên trên bệ rửa mặt,
lắc lắc cổ tay hai cái, bởi vì Elyse rút tay ra cố vùng thoát khỏi mà cổ tay tê dại đi, một phát nắm được tóc Elyse, đầu gối hướng thẳng về phía bụng cô ta! Lực đạo của cô vốn không lớn, nhưng lại nhỏ nhắn linh hoạt
vượt xa Elyse, vừa đánh vừa tránh sang bên cạnh, lại lợi dụng nội lực
của mình, nếu không có thể sẽ bị Elyse vững vàng khống chế. Ở nơi ngục
giam này, kẻ mạnh là vua, ở đây, kẻ yếu sớm muộn cũng sẽ bị người ta gặm đến mức mảnh vụn xương cốt cũng không chừa, giống như Quý Bách Hợp
trước kia, không mạnh mẽ đứng lên, cũng chỉ có bị đánh.
Ngay từ đầu, Elyse không hề nghĩ cô sẽ đánh trả, bởi vậy sửng sốt một hồi lâu, đợi đến lúc phục hồi tinh thần, cô ta bắt đầu nổi trận lôi
đình. Sức lực của cô ta không nhỏ, nhưng nói đến đánh nhau thì toàn bộ
đều không có bài bản, tất cả chỉ là cậy mạnh mà đánh, vung vài cái xuống không đánh trúng Bách Hợp, bản thân không kịp thở, mắng chửi: “Đồ con
chó, mày có bản lĩnh thì đừng trốn!”
Cô ta chửi bậy, trên người nhanh chóng bị Bách Hợp đánh trúng vài
cái. Ngay từ đầu, sức lực của Bách Hợp đã không lớn, nhưng đau đớn thấm
vào tận xương cốt, quyền cước của Elyse chỉ tạo thành tổn thương da thịt cho Quý Bách Hợp, trông có vẻ kịch liệt nhưng lại không tổn hại đến
tính mạng người chỉ bị thương ngoài da. Như vậy Bách Hợp đánh xuống
chính là tạo thành tổn thương bên trong, lúc này đánh xong, Elyse có lẽ
sẽ không cảm thấy gì, nhưng dần dần, cô ta sẽ ngày càng đau, hai ba ngày sau cô ta tuyệt đối không thể xuống khỏi giường.
“Chơi đủ chưa?” Bách Hợp đánh một bạt tai lên mặt Elyse, một tát này
bởi vì dồn nhiều sức lực, lấy mất một cái răng của Elyse, cô ta ‘Oa’ một tiếng, răng mang theo máu cùng nhau phun ra ngoài, có chút khiếp sợ
nhìn chằm chằm Bách Hợp.
Đứa bé phương Đông lúc trước luôn mang theo dáng vẻ sợ sệt bị đánh
đưa vào bệnh viện, nửa năm sau lại như thay đổi thành người khác, lúc
này còn đánh cô ta thành bộ dáng như vậy. Ánh mắt Elyse lộ ra vẻ sợ hãi, âm trầm nhìn chằm chằm vào Bách Hợp, cả người không còn sức lực, do dự
gật đầu, một mặt giơ tay lên chịu thua.
Đây chính là cuộc sống trước kia của Quý Bách Hợp ở nơi này, kẻ mạnh
là vua. Bách Hợp nhanh chóng dựa vào trí nhớ của mình lấy lại toàn bộ đồ thuộc về cô, cũng ném toàn bộ đồ đạc của Elyse ở trên giường mình xuống dưới đất, rửa mặt xong bò lên. Elyse hung dữ trừng mắt nhìn cô hồi lâu, cuối cùng mới ôm bụng cuộn tròn người lại trên giường.
Đám tù nhân mỗi ngày ngoại trừ bị giam giữ ở trong phòng giam, còn có một khoảng thời gian hóng gió nhất định, mọi người còn có cơ hội làm
việc kiếm được chút tiền công ít ỏi, đổi lấy thêm đồ đạc trong phòng
giam.
Trước kia, Quý Bách Hợp là người thảm nhất trong đó, con gái Quý
Nguyệt của cô ấy mấy năm trước thỉnh thoảng còn đến thăm cô ấy, thế
nhưng mỗi lần đều là tay không mà tới, không chỉ không mang chút đồ dùng nào, ngược lại còn lấy đi số tiền Quý Bách Hợp vất vả làm việc kiếm
được, chu cấp cho con bé đi học đến trường. Ngược lại, Quý Nguyệt hận
Quý Bách Hợp, cho rằng cô ấy không làm tròn trách nhiệm của một người
mẹ, cũng chính bởi thế, vì muốn mình dù ở trong nhà giam cũng có thể
chăm sóc tốt cho con gái, mỗi ngày Quý Bách Hợp đều liều mạng làm việc,
việc khổ nhất bẩn nhất trong ngục giam, cho dù là đê tiện nhất đến tù
phạm cũng không chịu đi làm, nhưng cô
ấy lại cái gì cũng đồng ý làm, chỉ cần có thể kiếm tiền.
Tính toán thời gian, cách ngày mười lăm mỗi tháng Quý Nguyệt đến đây đòi tiền đã không còn bao nhiêu thời gian, Bách Hợp nhìn Elyse hai ngày nay co quắp không xuống nổi giường thống khổ kêu to, dường như cả người đều đau nhức, lại tìm không ra chỗ đau, nở nụ cười lạnh.
Trong tay cô còn có chút tiền, nhưng cũng không được nhiều hơn nữa cô lại ở viện nửa năm, căn bản không có việc để làm, cho nên lúc này. Mà
trong thời gian cô nằm viện nửa năm, Quý Nguyệt cũng chưa tới thăm cô
lấy một lần, nội dung vở kịch chính là vậy, chẳng qua sau khi thương thế Quý Bách Hợp tốt lên được ra viện, Quý Nguyệt lại lần nữa đi tới trại
giam này thăm hỏi cô, mượn cớ đòi tiền mà thôi.
Thời gian rất nhanh đến ngày mười lăm, Bách Hợp tưởng rằng mình ở
trong bệnh viện dưỡng thương nửa năm, có lẽ Quý Nguyệt sẽ biết hiện
tại mình không có tiền, khả năng đến tìm mình sẽ không cao. Ai ngờ sáng
sớm ngày 15, cảnh ngục tới mở cửa phòng Bách Hợp bên này: “Đi ra, có
người tới thăm cô, cô bé đáng thương.”
Bách Hợp đối với xưng hô như vậy cũng không để bụng, ở thành phố tràn đầy ác ý này, biệt hiệu của Quý Bạch Hợp nhiều không kể xiết, nếu như
mỗi cái cô ấy đều so đo, chỉ sợ lúc này đã sớm tức chết. Bách Hợp xoay
người xuống giường, trong đầu suy đoán chắc Quý Nguyệt đã tới. Ở nơi
thành phố lạ lẫm này, ngoại trừ Quý Nguyệt, Quý Bách Hợp cũng không có
ai thân thích cả, bởi vậy, cô ấy coi con gái mình như bảo vật quan
trọng, chỉ đáng tiếc, con gái cô ấy ngược lại cảm thấy có người mẹ như
cô ấy là một điều đáng sỉ nhục.
Cô bị cảnh ngục áp giải tới nơi phạm nhân tiếp khách, bởi vì cô cũng không phải phần tử tội phạm hung tàn gì, cho nên cô tiếp người tới thăm cũng không cần phải cách ly. Một cô gái trẻ xinh đẹp tới thăm ngồi ở
đằng kia, mái tóc thẳng dài mềm mại, sợi tóc nhuộm màu vàng óng ánh,
bóng lưng thướt tha mềm mại, nhìn qua bộ dạng có vài phần thực sự giống
người ngoại quốc. Đây là thời gian thăm người thân một lần mỗi tháng
trong ngục giam, bởi vậy khách tới thăm ở xung quanh tương đối nhiều,
nhiều băng ghế đều ngồi đầy. Quý Nguyệt ngồi ở đằng kia, lộ ra nhu
nhược lại có chút bất lực.
“Mẹ, gần đây mẹ có khỏe không?” Quý Nguyệt quay đầu lại, con bé được di truyền ưu điểm trên dung mạo của Quý Bách Hợp, thậm chí bởi vì gien
ưu hóa, con bé lớn lên càng thêm xinh đẹp hơn Quý Bách Hợp, trắng nõn
sạch sẽ, trang điểm nhẹ, nhìn đẹp đẽ tựa như búp bê, còn Bách Hợp áo tù
màu xám, lại đang ngục trong không có cơ hội chăm sóc dung nhan, con bé
thoạt nhìn có phần chói lọi.
“Được hay không, con không biết?” Bách Hợp mỉm cười, thần sắc trong
mắt lại vô cùng lãnh đạm, không có kích động cùng vui mừng khi Quý Bách
Hợp gặp mặt con gái trước kia, dù có cũng chỉ là phảng phất, thực chất
bên trong đều là lạnh lùng.
Quý Nguyệt cũng không để tâm, chuyến này con bé tới đây là vì muốn
đòi tiền Bách Hợp, cũng không phải thực lòng hỏi thăm, nhưng khi nhìn mẹ mình thì trong lòng con bé vẫn không nhịn được sinh ra vài phần ghét
bỏ. Vì cái gì mẹ nhà người ta quần áo đẹp đẽ, trang sức tinh xảo, công
việc ưu nhã, mà từ nhỏ, mẹ nó chỉ khiến nó mất mặt không chịu nổi. Quý
Bách Hợp làm công việc thấp kém nhất, tiền kiếm được mỗi ngày ít ỏi đến
đáng thương, căn bản không có khả năng cung cấp cho nó đến khi tốt
nghiệp đại học, nó không muốn giống như những đứa con gái phương Đông đi du học Mỹ, về sau dựa vào bán mình kiếm tiền, cuộc sống nó muốn tuyệt
đối không phải như vậy.
Cũng chính bởi vì như thế, khi con bé đâm chết người, nhanh chóng
nghĩ tới việc tiễn đưa người mẹ bên cạnh mình, để người khác về sau
không đến nỗi cười nhạo cách làm của mình. Nó không thể nhẫn nhịn việc
có một người mẹ mất mặt đáng xấu hổ như vậy, bạn học trong trường đều
cười nhạo nó. Quý Bách Hợp khiến nó không thể ngẩng đầu lên được, khiến
nó cảm thấy thẹn!
“Mẹ, con muốn chuẩn bị học đại học, nhưng trường học hiện tại không
có khoá trình, cho nên con hy vọng có thể chuyển trường.” Chế độ học ở
nước Mỹ không giống trong nước, ngoại trừ muốn kiểm tra thành tích hoạt
động thường ngày của học sinh, mặt khác còn muốn trình bày tiêu chuẩn
khảo nghiệm thành tích học lực, cùng với các hồ sơ liên quan, đủ ba tiêu chuẩn ấy mới có thể được học đại học. Mà quan trọng nhất, ở tiêu chuẩn
kiểm tra học lực, trong đó khóa trình chính là một môn học bắt buộc, rất nhiều trường bình thường đều không mở, chỉ có vài trường loại ưu mới có thể mở. Hiện tại Quý Nguyệt nói điều này, chính là con bé muốn chuyển
đến trường học có mở khóa trình, muốn tìm được một trường trung học tốt, để sau này học lên đại học.
Bách Hợp nghe mấy cái này, không nhịn được nở nụ cười lạnh.