“Có hiểu lầm hay không, tôi rõ hơn em, trước đừng nói nữa, ăn cơm đi
đã!” Vạn Chư bỏ qua không muốn nói tiếp chuyện này, với một người đàn
ông mà nói, đội mũ xanh là điều không chịu nổi, nhất là với Vạn Chư một
người vô cùng coi trọng chủ nghĩa đàn ông như vậy, phản bội của Triệu
Tinh khiến anh ta không thể dễ dàng tha thứ được, tuy rằng sau khi sự
việc phát sinh anh ta cũng không cho bên ngoài biết, nhưng lúc đầu khi
người đàn ông kia như con ong mật xoay quanh Triệu Tinh chuyện này trong thành có ai lại không biết?
Vạn Chư theo thói quen ra lệnh, lúc
này mở miệng mời Bách Hợp ăn cơm trong giọng nói cũng mang theo vài phần cường ngạnh cùng với bá đạo, Bách Hợp thật ra cũng muốn ăn, ngày hôm
qua cô có cảm giác giống như chạy đường dài năm vạn mét, chỉ là lúc này
trên người cô không có mặc quần áo, tuy rằng cô chiếm thân thể vợ người
ta, nhưng hiện tại còn sống là cô, cô không muốn cho Vạn Chư chiếm tiện
nghi, do dự một chút liền nói: “Anh ra chỗ khác đi, tôi mặc quần áo rồi
ăn.”
“Em đã là người của tôi rồi, còn chỗ nào mà tôi chưa chạm
qua? Sao phải ngượng ngùng.” Vạn Chư nghiêm trang nói ra lời này, chính
anh ta cũng hiểu điều này, lỗ tai không khỏi nóng lên, vội vàng đứng
dậy, Bách Hợp tức giận, mò gối đầu ném về phía anh ta, động tác này cô
thuần túy làm theo bản năng, trước kia Lâm Bình Chi chọc giận cô, sau cô nóng lên liền làm vậy, đồ vật này nọ ném ra, Bách Hợp đầu tiên là ngẩn
ngơ, tiếp theo trong lòng liền chua xót.
Không ngoại lệ, trước
kia đồ vật này nọ cô ném không đến đươc chỗ Lâm Bình Chi, tự nhiên lúc
này cũng không đến được chỗ Vạn Chư, Vạn Chư tiếp được gối đầu, trong
mắt chợt lóe nghi ngờ, sau đó lại thấy hành động trẻ con của cô có chút
buồn cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ lo lắng giật mình trong mắt Bách Hợp,
trong lòng trực tiếp lạnh đi: “Đang nghĩ gì vậy?” Anh ta cũng đàn ông,
tự nhiên nhìn ra lúc này trong lòng Bách Hợp có suy nghĩ, phỏng chừng là có chuyện gì đó, chẳng qua bởi vì Bách Hợp xuất thân đơn giản, anh ta
cũng biết, nên không cảm thấy Bách Hợp có chuyện gì đáng phải lộ ra thần sắc như vậy.
Huống hồ cảm giác nhạy bén của đàn ông làm cho anh
ta cảm thấy Bách Hợp lúc này đang nghĩ đến một người đàn ông khác, nếu
không phải khi ở đêm tân hôn đã biết cô cũng chỉ có một người đàn ông là anh ta, chỉ sợ Vạn Chư lúc này mặt đã sớm đen lại.
“Nghĩ về
anh.” Bách Hợp mở miệng theo bản năng khiến khóe miệng Vạn Chư lộ ra ý
cười rất nhỏ, anh ta do dự một chút, đặt đồ ăn ở trên bàn bên cạnh, một
bên tìm quần áo do chính anh ta sáng sớm đã gấp hộ cô lại đây muốn thay
cô mặc, lúc trước một người đàn ông trưởng thành như anh ta làm chuyện
như vậy kỳ thật trong lòng anh ta có chút bất mãn, nhưng cũng không biết sao, lúc này nhìn cô bị chính mình làm cho mệt mỏi ở trên giường không
dậy được, Vạn Chư cũng hết sức hài lòng cùng với cao hứng, khi lại hầu
hạ cô thì không cảm thấy có gì không kiên nhẫn, ngược lại dẫn theo vài
phần loại cảm giác cưng chiều chìm đắm đến.
“Tôi muốn tự mặc.”
Anh ta nguyện ý để xuống tư thái, nhưng Bách Hợp vẫn chưa dám nhận, liền một phen đoạt lấy quần áo ở trong ổ chăn mặc vào, buổi chiều Vạn Chư
còn có quân vụ trong người, đương nhiên lại đi ra ngoài.
Buổi tối linh hồn vẫn như cũ bay ở trên trời, kích tình diễn ra ở phía dưới, ở
trong lòng Vạn Chư cảm thấy gần đây vợ giống như biến thành một người
khác, không có cái loại khí chất lạnh như băng cao cao tại thượng của
trước kia, ngược lại thay đổi rất nhiều, khiến anh ta càng ngày càng bắt đầu thích về nhà, dù cô cái gì cũng không làm, chính anh thay cô nấu
cơm cũng không giống như ngày xưa cảm thấy không thích hợp, có khi anh
ta còn muốn ôm Bách Hợp vào trong ngực đút cơm, đáng tiếc Bách Hợp không muốn.
Mà tương phản cảm giác với anh ta, Bách Hợp thấy tính Vạn
Chư càng ngày càng cường thế, có cảm giác anh ta coi chính cô trở thành
thú cưng để nuôi dưỡng, có khi cự tuyệt yêu cầu không hợp lý của anh ta, biểu tình của anh ta còn có chút không vui, như việc ăn, mặc, ở, đi lại đều để anh ta an bài, anh ta mới thấy trong lòng thoải mái, còn những
chuyện khác đối với Bách Hợp lại ngoan ngoãn phục tùng, nhưng vừa đến
buổi tối lại cường thế dị
thường.
Lúc này linh hồn Bách Hợp không ở trong thân thể, các phản ứng với Vạn Chư đều theo bản năng, không có
ngượng ngùng, không có kháng cự, chỉ có loại cảm giác bản năng đau đớn
cùng vui thích bị Vạn Chư mang đến, biểu hiện chân thật, cô cũng sẽ
không giống như nguyên chủ trước kia vậy, mặc kệ là đau đớn hay là vui
thích đều cố nén lại, trong lòng thế nào liền cảm giác thế ấy, loại biểu hiện chân thật này hiển nhiên lấy lòng Vạn Chư, đối với cô lại tốt hơn
vài phần.
Hai người đã kết hôn lâu như vậy, lúc này Vạn Chư mới
chính thức bắt đầu cảm giác được mình cưới vợ là tư vị như thế nào, hiển nhiên anh ta cho rằng trước kia mình thích Triệu Tinh là sai lầm, hiện
tại anh ta phát hiện cái loại cảm giác mình đối với Bách Hợp này mới
chân chính là thích và yêu.
Chẳng qua nếu sự việc chỉ đơn giản như vậy, thì Bách Hợp không còn chuyện gì cả.
Triệu Tinh kiếp trước bởi vì lí do sau lưng ở cùng nam nhân khác cho nên Vạn
Chư mới bỏ cô ả, bởi thế cha Vạn và mẹ Vạn đều hận ả thấu xương, người
Vạn gia cứ thấy ả một lần là mắng ả một lần, ngược lại với Bách Hợp vừa
kính trọng lại vừa mang theo vài phần chột dạ áy náy. Nhưng sau khi
Triệu Tinh sống lại, chuyện thứ nhất là nhận sai giải thích nguyên nhân ả bị vậy với cha mẹ Vạn Chư, cha mẹ Vạn gia nếu lúc trước nhìn cũng không thích ả, không thích lời của ả cũng sẽ không nói về ả với con trai
trưởng họ đắc ý nhất, bởi vậy ngay từ đầu cha mẹ Vạn gia tuy rằng tức
giận với Triệu Tinh, nhưng rất nhanh, bởi vì Triệu Tinh nhận sai, bọn họ cũng nhanh chóng tha thứ cho ả ta.
Sau mấy tháng Bách Hợp sống
cuộc sống bị Vạn Chư bắt buộc nuôi dưỡng, thì cha mẹ Vạn gia thu thập
bao lớn bao nhỏ lên đến trong thành.
Do thân phận Vạn Chư bất
đồng, nên sinh hoạt ở trong đại viện quân khu mà không phải ở trong quân đội, cha Vạn mẹ Vạn trước kia đã tới nơi này một lần, chẳng qua bọn họ
quen sống ở nông thôn, nên đối với con đường phòng ở trong thành có chút không rõ, khi họ thật vất vả hỏi được nhà, thì Bách Hợp chỉ vừa mới đưa trạng thái linh hồn trở lại thân thể trong thời gian không lâu, lúc
này xương cốt toàn thân cô như rời hết ra, trên người tất cả đều là ấn
ký xanh xanh tím tím, nghe thấy tiếng đập cửa ở bên ngoài, cô run run
đưa hai chân xuống đất, cảm xúc theo trong thân thể bừng lên rất mạnh,
chờ khi cô chật vật thu thập ổn thỏa chính mình, lại mặc quần áo run run đi mở cửa, thì cha mẹ Vạn cũng đã chờ đến có chút mất kiên nhẫn rồi.
Cô lúc này tóc còn chưa buộc lên, một đầu tóc đen theo động tác mà rối
tung ở sau người, mặc một đồ ngủ, bộ dạng kia vừa thấy là biết ngay vừa
mới ngủ dậy, mặt mẹ Vạn lập tức dài như quả mướp, nhịn tức giận trong
lòng, miễn cưỡng nói: “Đã muộn rồi mà Bách Hợp vẫn còn ngủ?”
Cha
Vạn không lên tiếng, chẳng qua biểu tình lại hết sức khó coi, cầm trong
tay một điếu thuốc, hút vài cái, thấy Bách Hợp mở miệng nói gì đó với
bọn họ, nói vài câu bộ dạng vẫn bất động, liền tức giậnlôi đồ vật này nọ của chính họ vào trong nhà.
Lúc này đã qua giữa trưa, Vạn Chư
hoặc là ở căn tin mua đồ ăn về nhà, hoặc tự anh ta trở về nấu, Bách Hợp
lúc giữa trưa mới bị anh ta gọi dậy, lúc này cha mẹ Vạn gia đến đây nhìn thấy Bách Hợp còn đang ngủ, trong phòng lạnh tanh, nửa điểm thanh âm
cũng không có, sắc mặt đều hết sức khó coi.